[Lichaeng] Cả Đời Dung Túng
1#hoàn cảnh
Trong căn nhà nhỏ cũ kỹ với bốn bức tường loang lổ, ánh đèn vàng nhạt le lói chẳng đủ chiếu sáng cả căn phòng. Tiếng chai rượu lăn lóc trên nền nhà và mùi men nồng nặc xộc lên, hòa cùng tiếng thở dài nặng nề của Chaeyoung
Chaeyoung ngồi trước bàn học, tay siết chặt tờ giấy báo nợ học phí nhà trường vừa gửi đến. Gương mặt nàng mệt mỏi và đôi mắt đầy sự khắc khổ , chịu đựng
Nàng quay lại nhìn người đàn ông đang nằm dài trên ghế sô pha, chiếc áo sơ mi cũ mèm lấm lem vết rượu, tay cầm chai bia đã cạn
Park Chaeyoung
Con đã trễ 2 tháng tiền học rồi
Park Chaeyoung
Nếu không đóng, nhà trường sẽ đuổi học con mất
ông Park
thì liên quan gì đến tao?
Park Chaeyoung
Con xin ba đấy…
Park Chaeyoung
Đưa lại số tiền đó cho con đi
Park Chaeyoung
Con không muốn nghỉ học đâu
Người đàn ông bật cười lớn, tiếng cười chua chát và mỉa mai vang khắp căn phòng. Ông ta đứng dậy, loạng choạng cầm chai bia đập mạnh xuống bàn, ánh mắt đầy phẫn nộ
ông Park
Đây là tiền của tao!
ông Park
Mày lấy quyền gì mà đòi tao hả?
Park Chaeyoung
/cắn chặt môi/
nàng đứng dậy đối diện với ông , nước mắt nén lại không để chúng tuôn ra
Park Chaeyoung
Đó là tiền con đi làm dành dụm mà ba…
Park Chaeyoung
Vừa học vừa làm đã đủ mệt rồi…
Park Chaeyoung
Tại sao ba còn nỡ lấy hết?
Park Chaeyoung
Ba thương con một chút được không?
Người đàn nhìn Chaeyoung bằng ánh mắt vô cảm. Ông ta khịt mũi, hất tay như xua đuổi một con mèo phiền phức
ông Park
Tao đã cho mày cái mạng này rồi , thì đừng có mà đòi hỏi nữa
ông Park
nhắm sống không được thì biến đi !
Lời nói lạnh lùng của ông ta như một nhát dao đâm vào tim Chaeyoung. Nàng đứng bất động, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố giữ nước mắt không rơi. Nàng biết có cầu xin thêm cũng vô ích
Park Chaeyoung
/bất lực đứng nhìn/
Chaeyoung sẽ không rời đi. Dù bị đối xử tệ bạc thế nào, nàng vẫn không thể bỏ lại người đàn ông này. Ông ta là ba nàng, dù xấu xa, nàng vẫn nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm ở lại
Bỗng bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề vang lên. Cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở, để lộ bóng dáng của vài người đàn ông mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng. Họ tiến vào với khí thế áp bức, một người trong số đó ném mạnh tờ giấy xuống bàn
Park Chaeyoung
/giật mình/
Jun
Ông già, số tiền ông nợ chúng tôi bao giờ mới trả?
Park Chaeyoung
/nhìn qua ông/
Park Chaeyoung
ba lại nợ tiền giang hồ sao?
ông Park
không có tiền sài thì mượn nợ thôi
ông Park
/chẳng mảy may quan tâm/
Hoon
ÔNG CÓ NGHE BỌN NÀY NÓI GÌ KHÔNG!
Người cha vốn đang say xỉn cũng có chút tỉnh táo hơn, nhưng thay vì sợ hãi, ông ta ngồi phịch xuống ghế, thản nhiên rót rượu vào ly, hờ hững đáp
ông Park
Các người vội cái gì?
ông Park
Tao sẽ trả, nhưng không phải hôm nay
Jun
nợ tiền mà còn nói cái kiểu ngang ngược đấy à?
Jun
ông nợ chúng tôi bao lâu rồi?
ông Park
thì bây giờ chúng mày nhìn xem
ông Park
nhà tao còn cái gì để trả cho chúng mày không?
Hoon
/chộp lấy ly rượu trong tay ông/
Hoon
ông nghĩ ông là ai hả?
Chaeyoung hoảng hốt, đôi mắt mở to khi thấy tên đàn ông mặc vest nâng tay định đánh cha mình. Nàng không kịp suy nghĩ, vội lao tới, chắn trước mặt ông, hai tay dang ra như một tấm lá chắn yếu ớt
Park Chaeyoung
Xin các anh…
Park Chaeyoung
Xin các anh cho chúng tôi thêm thời gian
Park Chaeyoung
Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả thay cho ông ấy
Hoon
sinh viên còn đi học như cô thì biết bao giờ mà trả xong?
Hoon
/vung tay hất mạnh nàng/
Cơ thể nhỏ nhắn của nàng loạng choạng, ngã nhào xuống sàn nhà lạnh ngắt
Bàn tay nàng chống xuống để gượng dậy, nhưng thay vì cảm nhận được sự vững chắc, nàng cảm thấy một cơn đau nhói xé toạc da thịt. Chaeyoung rụt tay lại, và ngay lập tức nhìn thấy những mảnh thủy tinh vương đầy máu đỏ tươi trên lòng bàn tay mình
Đau đớn là thế, nhưng nàng chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt ngấn lệ vẫn nhìn lên gã đàn ông trước mặt. Cơn đau thể xác chẳng là gì so với nỗi tuyệt vọng đang gặm nhấm tâm hồn nàn
Park Chaeyoung
Tôi xin anh..
Park Chaeyoung
Xin hãy cho tôi thêm thời gian
Park Chaeyoung
Tôi sẽ làm tất cả…
Park Chaeyoung
Chỉ cần các anh đừng làm gì ba tôi
Hoon
/lạnh nhạt nhìn nàng/
Hoon
Cô nghĩ vài giọt nước mắt và một chút máu của cô đủ để tôi mềm lòng sao?
Hoon
Đứng dậy mà sống thực tế đi, cô gái
ông Park
nếu mày muốn thì cứ bắt nó đi
ông Park
đem nó về phục tùng mày coi như tao trả xong nợ
Chaeyoung kinh ngạc. Nàng không thể tin rằng cha ruột của mình lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy
Jun
Nhà Manobal chúng tôi bắt người làm gì?
Jun
Chúng tôi đến đây để đòi nợ, không phải để bắt cóc
Hoon
/nắm lấy cằm của nàng/
Hoon
cô xem người ba mà cô hết lòng bảo vệ đã nói gì kìa?
Hoon
ông ta sẵn sàng giao cô đi , để trả nợ
Park Chaeyoung
/nước mắt chảy xuống/
Hoon
nhưng tốt nhất nên giữ lời của cô đi
Hoon
nếu tuần sau tôi quay lại , mà vẫn không có tiền
Hoon
thì không dễ dàng như hôm nay đâu
Park Chaeyoung
/chịu đựng gật đầu/
Hắn buông cằm nàng ra, đứng thẳng dậy, ra hiệu cho đám đàn em rời đi. Tiếng bước chân họ xa dần, để lại Chaeyoung ngồi bệt trên sàn, đôi bàn tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo, máu từ lòng bàn tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sàn
Chaeyoung cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má , nàng biết mình phải làm gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng trong lòng tràn ngập nỗi tuyệt vọng và đau đớn
Bên trong dinh thự nhà Manobal, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh chiếu rọi khắp căn phòng rộng lớn, tạo nên không gian vừa xa hoa vừa lạnh lẽo. Ông Manobal, một người đàn ông trung niên với phong thái uy nghi, đang ngồi trên chiếc ghế bành bọc da, cầm ly rượu vang đỏ, ánh mắt trầm tư hướng ra cửa sổ lớn
Tiếng bước chân dồn dập của một người đàn em phá tan sự yên tĩnh. Gã cúi đầu, bước vào với vẻ mặt căng thẳng, giọng nói dõng dạc
Jun
ông già họ Park kia vẫn chưa chịu trả tiền cho chúng ta
Jun
với lại trong căn nhà hoang tàn rách nát đó , thật sự mà nói chúng tôi không thể lấy được thứ gì từ đó để siết nợ cả
ông Manobal
/nhấp 1 ngụm rượu/
Hoon
ông ta vẫn còn 1 cô con gái
ông Manobal
luật ở nhà Manobal là chỉ lấy tiền chứ không lấy người /nhướng mài/
Hoon
/cúi đầu/ vâng , tôi biết thưa ngài
Hoon
con gái của ông ta nói sẽ cố gắng đi làm để thay ông ta trả nợ
Hoon
chứ nhìn gã đàn ông nghiện rượu đấy , dù trãi qua mấy năm nữa cũng không có nổi 1 xu để trả cho chúng ta
Choi Chang Hoon
Đại tiểu thư về rồi!!!
Ông Manobal ngay lập tức thay đổi thái độ. Nụ cười trên môi ông nở rộ, ánh mắt ông rạng rỡ hơn bao giờ hết
Tiếng giày vang lên đều đặn, dứt khoát trên sàn đá cẩm thạch, báo hiệu sự xuất hiện của một người quyền lực. Lisa bước vào đại sảnh, dáng người thẳng tắp, trên vai khoác hờ một chiếc áo trench coat hàng hiệu. Ánh đèn chùm pha lê phản chiếu trên mái tóc suôn mượt của cô, tạo nên một thần thái lạnh lùng, khó gần
Phía sau cô là vài tên đàn em đang kéo vali, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên, như thể sợ ánh mắt sắc bén của cô quét qua. Lisa đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh nhìn như một lưỡi dao mỏng lướt qua từng góc, từng người. Cô đứng yên ở cửa, bàn tay thon dài chỉnh lại cổ áo, gương mặt lạnh tanh. Đôi mắt sâu thẳm ấy như đang nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt, mang theo sự kiêu ngạo tự nhiên không cần cố gắng
ông Manobal
con gái cưng của ba cuối cùng cũng trở về rồi ! /mắt lấp lánh/
ông Manobal
đến đây với ba nào /dang 2 tay/
LaLisa Manobal
/bước đến chỗ ông/
LaLisa Manobal
/ngồi xuống sofa/
Lisa thoải mái chân này vắt chéo qua chân kia, tay hờ hững vén tóc ra sau, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến cô
Ông Manobal đứng ngơ người giữa căn phòng rộng lớn, đôi tay vẫn còn dang dở. Ông chớp mắt vài lần, không giấu nổi sự hụt hẫng. Ông quay lại nhìn Lisa
ông Manobal
sao lại không ôm ba vậy?
LaLisa Manobal
/chẳng buồn nhìn ông/
LaLisa Manobal
Con lớn rồi, có phải còn nhỏ nữa đâu mà ôm ấp
ông Manobal
Nhưng con vẫn là con của ba mà
ông Manobal
Ôm ba một cái thì đã sao?
LaLisa Manobal
Thôi, con không thích làm mấy cái chuyện mắc cỡ đó đâu
LaLisa Manobal
/ngước nhìn mấy tên đàn em/
LaLisa Manobal
làm gì mà tụ tập ở đây đông vậy?
Hoon
dạ..chúng tôi vừa trở về sau khi xử lý chuyện nợ nần
Hoon
và ở lại đây để báo cáo với ngài Manobal
LaLisa Manobal
/khẽ nhíu mài/
LaLisa Manobal
Ba tôi thiếu tiền ai à?
ông Manobal
“con với chả cái..”
Hoon
không, không phải ngài Manobal…chỉ là 1 con nợ khác , không có gì nghiêm trọng cả
LaLisa Manobal
không nghiêm trọng vậy còn đứng đây làm gì?
Cả đám hiểu ý gật đầu rối rít, vội vàng lui ra khỏi phòng, không dám nán lại thêm giây nào
ông Manobal
/ngồi xuống đối diện cô/
ông Manobal
ây cha..càng nhìn con lại càng thấy con có khí chất y hệt ba /cười/
LaLisa Manobal
ba tự tin quá mức rồi thì phải
LaLisa Manobal
con là bản chất riêng của con , không thích giống ai cả
ông Manobal
hình như ba là ba ghẻ của con phải không Lisa..
ông Manobal
con nhặt ba ở ngoài bãi rác rồi đem về làm ba của con..chứ không có máu mủ ruột thịt nào mà lại đối xử với nhau như vậy
LaLisa Manobal
/chỉnh chuốt lại tóc mái/
LaLisa Manobal
ba nói xong chưa?
LaLisa Manobal
xong rồi thì con muốn nghỉ ngơi
ông Manobal
được được..con nghỉ ngơi đi
ông Manobal
tuy vắng nhà 4 năm nhưng phòng của con ngày nào cũng có người dọn dẹp sạch sẽ
LaLisa Manobal
lát nữa ba cho người dọn dẹp đóng vali kia hộ con
ông Manobal
tuân lệnh chị cả !
nói rồi đôi chân dài của cô bước về phía cầu thang , để lại ông Manobal ngồi cười 1 mình
Comments
𝙑_𝙏𝙧𝙞𝙣𝙝
viết zầy r biểu sao ra chap chẳng lâu=))
2025-02-17
1
lét🫰🏻
đọc cnay mà tui sững người.. bắt liền đi
2025-03-09
4
nhím 0 khờ !!!
tư duy ngược qua ha
2025-05-03
1