Vì buổi tối tăng ca về muộn nên Tiểu Ngọc đã lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Hiện tại cũng đã là 11 giờ đêm rồi, cô không biết mình phải làm thế nào để đi về nhà nữa.
Đột nhiên có chiếc xe chín chỗ màu đen dừng lại ngay trước mặt cô. Một đám đàn ông lạ đã lôi kéo ép cô phải lên xe.
" Các người là ai? Các người định làm gì? Này ! Tôi báo công an đó. Cứu tôi!"
" Cứu tôi với!"
Tiểu Ngọc không ngừng gào thét lên cầu cứu.
" Có người bắt cóc tôi! Cứu với!"
Bọn chúng ra tay với cô thật là thô bạo, chẳng có một chút nể nang gì.
Ai vậy chứ? Đưa tôi đi đâu? Nhà tôi còn có nội với lại em trai còn nhỏ, tôi không muốn đi đâu đâu. Huhu.....
" Thả tôi ra! Cứu với!"
" Mày im cái miệng nhà mày lại, tao vả cho mày một phát bây giờ?" Tên đàn ông to béo kia cùng với bộ mặt hung dữ vung tay doạ nạt cô.
Tiểu Ngọc bị hắn doạ cho đến phát hoảng, cô chẳng biết phải làm gì ngoài việc câm lặng không dám nói một câu một chữ nào."
Bọn họ là ai vậy?
Khi Tiểu Ngọc bị nhét lên xe , ngay trước mặt cô là một người đàn ông điển trai khôi ngô tuấn tú.
Người này.......
" Cậu chủ, đây là con gái của Trương Gia Hạnh." Một tên thuộc hạ khác báo cho người đó biết.
Cuối cùng Tiểu Ngọc cũng hiểu, vì sao đám người này tự dưng bắt cô.
" Này, anh kia, anh đã làm gì bố tôi rồi?" Tiểu Ngọc lo lắng cho tình hình của cha nên đã gào ầm lên chất vấn .
" Mày to mồm cái gì ? Mày quên những gì tao nói khi nãy rồi à?"
Đúng thật là vô duyên. Vẫn là cái tên béo kia chen miệng vào cắt ngang cuộc đối thoại giữa anh và cô.
Tiểu Ngọc quay sang nhìn gã với ánh mắt không phục.
Lộc Thiên Trí liếc ngang một cái khiến cô và tên béo kia phải khiếp sợ.
Ánh mắt đó làm cho cơ thể cô không lạnh mà run run.
" Bố cô! Hừm ! Không ngờ Trương Gia Hạnh còn có một người con gái giống như cô.Hình như cô còn có một bà già và một em trai nữa thì phải."
Lộc Thiên Trí cười nhạt khinh thường, khuôn mặt hắn để lại dấu ấn của một tên ác ma, ánh mắt vô cảm , cô không thể thấu nổi suy nghĩ của anh.
Anh ta đã làm gì họ rồi? Không được! Cô phải hỏi cho rõ ràng.
" Này! Anh muốn làm gì tôi thì làm chứ đừng động đến bọn họ. Họ vô tội!" Tiểu Ngọc hạ giọng không ngừng van xin anh.
Ba chữ " họ vô tội " lại làm anh càng thêm tức giận. Thế bố mẹ anh thì sao, bọn họ có vô tội không?
" Cô câm miệng lại cho tôi . Người như cô không có tư cách nói chuyện với tôi. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ hành hạ cô và bọn họ sống không được chết cũng không xong!"
Tiểu Ngọc ngây người, cô thật sự không hiểu. Rõ ràng vụ tai nạn năm đó bố cô vô tội mà, cho dù là có thì đã sao? Chẳng phải là bố cô cũng phải trả giá những gì mình đã làm rồi sao? tại sao bọn họ phải ôm hận đến mức này cơ chứ?
Đôi mắt cô đỏ hoe, ánh đèn xe mờ ảo cùng với không gian trong xe chật chội khiến cho mọi thứ trở nên ngột ngạt.
Miệng cô cứ ú ớ, chẳng nói được thêm câu nào.
" Anh...."
Ánh mắt ngây thơ này từ cô càng khiến anh thấy kinh tởm.
" Nếu muốn cha cô bình an vô sự trong cái song sắt đó thì ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tôi, còn bằng không, cô sẽ phải trả giá đắt cho những gì mà cô đã làm."
" Anh!.... Anh muốn tôi làm gì?" Tiểu Ngọc hoang mang đến tột độ.
" Đưa cô ta đi !"Anh lớn giọng ra lệnh cho A Chính.
Tên to mập kia ép cô vào hàng ghế kế bên rồi đóng sầm cửa xe lại.
Như này chẳng phải là đang ức hiếp người quá đáng hay sao?
" Này! Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Tiểu Ngọc sợ hãi vội đứng lên muốn mở cửa xuống xe.
Chiếc xe bỗng phóng vèo như con chiến mã khiến cho Tiểu Ngọc không vững chân chao đảo ngã phải vào trong lòng anh.
" Áa!"
Lộc Thiên Trí tàn nhẫn đẩy cô ra, không có một chút thương xót nào.
Cô biết rõ tình hình hiện tại, cô không thể biết được người đàn ông này sẽ đưa cô đi đâu về đâu nữa.
Bao nhiêu năm qua trốn chạy, vẫn không thể thoát được khỏi họ.
Tiểu Ngọc ấm ức nhưng không biết phải làm gì, cô lủi thủi khép mình vào một góc ghế nào đó mà khóc.
Chẳng biết đi được bao lâu nhưng đến một nơi nào đó cũng đã muộn rồi.
Phía trước mặt cô là căn biệt thự xa hoa mà cô chưa từng thấy trước kia.
Chiếc xe cuối cùng đã dừng , thuộc hạ mở cửa cho Lộc Thiên Trí xuống trước, mặc kệ cô sống chết ra sao ở trong xe.
Đây là đâu?
" Mau xuống xe!" Cái tên béo hung dữ kia lớn giọng với cô.
Tiểu Ngọc tức lắm nhưng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nghe theo lệnh của hắn.
Cô cứ thế bị bắt đến căn biệt phủ rộng lớn này.
" Cậu chủ, cậu mới về." Một người phụ nữ trung tuổi tiến đến cầm lấy áo vest của Lộc Thiên Trí.
" Đây là...."
" Cô ta sẽ là người giúp việc , bắt đầu từ ngày hôm nay. Phiền dì rồi ."
Nói xong anh lên tầng , mặc kệ mọi thứ xung quanh.
" Tối nay cậu ăn gì chưa? Để tôi chuẩn bị cho cậu?"
" Không cần!"
Nhìn theo bóng lưng anh cô cảm thấy áp lực ngang.
Bây giờ cô phải làm ở đây ư? Rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? Sao anh ta bắt được cô mà không giết cô đi cho rồi? Làm sao mà anh ta biết được cô? Cô cần phải về nhà. Không thể như này được.
Tiểu Ngọc xin phép quay lại rời khỏi thì bị đám thuộc hạ của anh chặn lại.
" Cô Trương! Cô không rõ những gì mà cậu Lộc nói à? Cô không được phép đi đâu hết , mọi chuyện từ nay trở đi cô phải nghe theo dì Tâm, bằng không cô hãy xác định bố cô ở trong tù sẽ ra sao đi."
Lộc Thiên Trí đã nói với cô điều gì chứ? Sao cô chẳng hiểu cái gì hết vậy? Mấy người , mấy người thật là độc ác, thật là nhẫn tâm.
Vì bố, vì cả gia đình đang nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ nên Tiểu Ngọc đành phải nhắm mắt nghe theo.
Updated 87 Episodes
Comments