Lửa Hận Hoá Yêu Thương. [Trò Chơi Tình Ái.]
Tiểu Ngọc tên thật là Trương Bích Ngọc, hiện tại cô đang làm thuê khắp nơi, ai mướn cô làm gì cô đều làm tất, mục đích chính cũng chỉ là kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Nhà Tiểu Ngọc không hề dư dả gì, mẹ mất sớm, bố cô vì có liên quan đến vụ giết người mà vướng phải vòng lao lý, cũng chính vì vậy mà từ hồi còn đi học cô luôn bị bạn bè trêu chọc và xa lánh. Bà nội cô là người thân lớn nhất hiện cũng có tuổi rồi, sức khoẻ cũng suy yếu ,không thể nào nhanh nhẹn như trước kia được nữa.
Dưới cô còn có một em trai là Tiểu Huy tên đầy đủ là Trương Gia Huy , năm nay thằng bé 17 tuổi, chỉ còn vài tháng nữa thôi là thằng bé bước chân vào cánh cửa đại học rồi. Chính vì thế , tự bao giờ cô cũng trở thành trụ cột chính trong gia đình thay cho bố trong suốt những năm tháng qua.
Để trốn khỏi sự truy thù của người nhà nạn nhân, gia đình Tiểu Ngọc đã không ít năm lần bảy lượt đổi chỗ ở liên tục , gia đình nhà bọn họ có quyền có thế nhưng bằng một cách nào đó mà bố cô đã cướp đi mạng sống của một người phụ nữ và một người đàn ông được cho là vợ chồng, chuyện đó xảy ra như nào nội tình ra sao thì vẫn là một dấu chấm hỏi ,tuy không phải là cố tình nhưng bọn họ đã khắc ghi nỗi hận này trong lòng.
" Bố!" Tiểu Ngọc ngồi đan tay nóng lòng muốn gặp cha trong trại giam.
Ông Trương Gia Hạnh hạnh phúc , ấm lòng khi thấy con gái của mình xuất hiện ngay trước mắt.
" Tiểu Ngọc, con đến lâu chưa?" Ông nhẹ nhàng hỏi thăm con gái.
Tiểu Ngọc không nói gì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô nhìn về phía cán bộ giám sát đang đứng phía sau bố rồi vô hồn nhìn dáng vẻ hao gầy thêm vài nếp nhăn trên khoé mắt của bố hiện tại.
Bố ngày càng già đi, không còn vẻ bảnh trai như thuở niên thời.
" Làm thế nào mà con biết được bố đang ở nơi này? Tại sao con lại đến đây?"
Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng, cô thấy khó hiểu vì lí do gì mà cô không được đến thăm ông? Chẳng lẽ là....
" Bố ! Con đến thăm bố của con thì cũng phải là tại sao ạ? Có phải là bố sợ người đó sẽ gây khó dễ cho bọn con?"
Ông Hạnh nghẹn lòng , trái tim bị thứ gì đó trói chặt lại, trong lòng ông rất là ân hận về việc làm năm xưa nhưng mà ông hề cố ý.
" Bố xin lỗi! Bố xin lỗi!"
Ông Hạnh nắm lấy tay cô con gái vỗ nhẹ và không ngừng tự trách.
" Bố ! Bố đừng có như thế, con biết bố không sai, thật ra chuyện đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
" Bố à! Ba bà cháu bọn con không sao hết, bọn họ không có làm gì tổn hại đến bọn con đâu. Chỉ cần con còn đây , ai dám động đến người nhà con chứ!"
" Con gái của bố đúng là một đứa bé ngoan."
" Bố ơi, bố cố gắng ở đây vài ngày nữa thôi, đến ngày bố trở về con sẽ nấu cho bố thật là nhiều món ăn ngon, lúc đó gia đình mình đoàn tụ , sống những ngày tháng sau này bình yên là được rồi." Tiểu Ngọc không ngừng động viên bố.
Ông biết cô là đứa hiểu chuyện, ông cũng mong con bé nó có cuộc sống hạnh phúc, đừng giống như bố nó.
" Hết giờ thăm phạm nhân, yêu cầu người nhà đến thăm vào lúc khác!" Cán bộ giám thị đứng phía sau hai cha con dõng dạc lên tiếng.
Gặp nhau được có mấy phút chưa hết thời gian quy định, Tiểu Ngọc định phản bác lại thì ông Hạnh nắm lấy tay cô ngăn cản.
" Thôi để khi khác đi con gái, chúng ta còn đợt khác gặp nhau nữa mà."
Tiểu Ngọc định nói gì đó nhưng tự dưng những điều cô muốn nói lại bay mất sạch.
Bố cô nói đúng, có phải là cô không được gặp bố nữa đâu, còn có nhiều hôm khác nữa mà.
Cô ngoan ngoãn chào ông Hạnh trước khi cán bộ giám sát phạm nhân đưa bố cô rời khỏi.
Thế là Tiểu Ngọc ra về trong hậm hực và tiếc nuối.
Người gì đâu không chứ ! Tưởng cậy chức cậy quyền là muốn làm gì thì làm à? Đám công an này xứng đáng bị sa thải.
Tiểu Ngọc vừa đi vừa lẩm bẩm thầm mắng nhiếc cán bộ công an mà không để ý chiếc BMW X6 màu đen đang tiến về phía cô.
" Ờ , cái đám này chắc chắn là ăn tiền của nhà đó, nếu không bố mình đâu đến nỗi phải bị họ hành hạ đến khổ sở như thế này."
" Mình sẽ cố gắng kiếm thật là nhiều tiền để đập thẳng vào mặt mấy bọn khinh người kia. Nè ! Chúng mày thích tiền đúng không? Tao cho chúng mày biết thế nào là đồng....." Tiểu Ngọc cáu kỉnh tự độc thoại một mình để trút hết cơn giận ra ngoài.
" Á á.....!" Tiểu Ngọc bất ngờ hét lớn.
May chiếc xe kia bẻ lái kịp chứ không ngày hôm nay là Tiểu Ngọc xong đời luôn rồi.
" Này! Tên kia ! Lái xe cái kiểu gì đấy?"
Chiếc xe màu đen kia cứ thế phóng thẳng như con chiến mã tiến vào trại giam.
Số cô đen đủi, hết gặp tên công an cứng ngắc , giờ lại suýt va phải xe của người ta.
" Người gì đâu không. Thôi bỏ đi! Về đi làm thôi, không trễ giờ mất." Cô chỉ xua tay rồi rời khỏi.
Cô rất bận , thời gian đối với cô hiện tại đang rất là quý giá, cô không rảnh đi kiếm chuyện với người ta, dù sao nhìn chiếc xe đó cả bạc tỷ chắc chắn không phải là người tầm thường.
Sau khi Tiêu Ngọc rời khỏi , người đàn ông lái xe khi nãy kia rời khỏi xe.
" Cậu chủ! Có cần tôi vào thay cậu?" Người đàn ông này chính là tài xế riêng của người được gọi là cậu chủ này.
" Không cần, tôi vào là được rồi. Cậu cứ ở ngoài chờ tôi."
Mệnh lệnh sắc bén, câu trả lời dứt khoát khiến cho A Chính phải tuân theo.
" Phạm nhân Trương Gia Hạnh, có người đến thăm ông!"
Ông Hạnh bất ngờ , trong đầu ông không ngừng suy nghĩ ngoài Tiểu Ngọc,Tiểu Huy ra thì còn ai vào đây chứ? Chẳng lẽ......
Giám sát lại mở cửa một lần nữa đưa ông ra ngoài.
Ông đoán không sai , Lộc Thiên Trí - cháu trai của Lộc Nguyên Trung cũng chính là người nhà nạn nhân năm xưa. Trời ơi! Con bé Tiểu Ngọc vừa mới về xong!Liệu cậu ta có biết Tiểu Ngọc đến đây thăm ông?
" Chào cậu Lộc.........."
Updated 87 Episodes
Comments
trái tim
Mở đầu của một bi kịch.
2024-02-05
2