Chưong 2: KHOẢNG CÁCH

2 ngày cuối tuần ấy vậy mà lại trôi qua một cách nhanh chóng.

Hôm nay vẫn là căn phòng ấy, với cuộc họp mới nhưng tiếp tục nội dung của tuần trước. Tuy nhiên hơn 30 phút đã xong rồi.

"Rầm"

Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo, đập mạnh vào tường khiến tất cả giật mình. Riêng Thanh Tú thì lắc đầu, cầm iPad đi ngược vào phòng. Trước đó vẫn không quên dặn dò:

-"Ni tập trung chuẩn bị bản thiết kế hoàn chỉnh để gửi cho khách hàng xem xét, hoàn thành trước thứ 6 tuần này."

-"Dạ, em sẽ tranh thủ."

-"Mọi người còn lại cứ theo sự phân công mà làm. Cố gắng giúp tôi."

...

-"Anh không phải vì chuyện tình cảm chúng ta nên mới chọn phương án của em chứ?"

Ngọc Thành khựng bước, rút cánh tay khỏi tay Bảo Ni đang khoác lấy. Xoay mặt lại đối diện với nàng, làm bộ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại:

-"Bộ trong mắt em anh là người công tư lẫn lộn vậy sao?"

Bảo Ni lắc đầu, từ tốn giãi bày:

-"Đương nhiên không. Chỉ là em thấy phương án của Nhất Nam không phải tệ. Cũng một chín một mười với em."

-"Không cần so sánh. Vốn dĩ không thể bằng em."

Nàng gật gật đầu rồi cong môi cười hạnh phúc trước câu trả lời kia. Ai lại không thích được người yêu mình khen kia chứ. Lại khoác tay Ngọc Thành đi tiếp, miệng nói ra những lời dụ ngọt:

-"Dù gì cũng phải cảm ơn anh Thành đây đã cân nhắc."

-"Vậy cô Ni sẽ trả ơn như thế nào đây?" - Mặt Ngọc Thành gian xảo.

Bảo Ni nhìn trước nhìn sau, vì cũng còn sớm chưa đến giờ nghỉ trưa nên đoạn đường xuống căn tin cũng không nhiều người qua lại. Liền kiễng chân hôn lên má Ngọc Thành một cái rõ kêu. Anh ta khoái chí ra mặt, véo chóp mũi Bảo Ni, tỏ ý cưng chiều.

-"Mà anh này..." - Được một lúc Bảo Ni lại lên tiếng gọi.

-"Hửm?!"

-"Chị Tú, chị ấy làm sao à?"

-"Sao đương không lại nhắc nó...à ừ sao lại nhắc Thanh Tú?" - Anh ta một lần nữa ngừng lại. Cảm thấy lỡ lời nên liền sửa lại.

-"Thì em thắc mắc thôi, hôm trước anh còn chủ động hỏi em kia mà."

-"Ừ thì...nói sao nhỉ."

Ngọc Thành ngập ngừng như thể chuyện rất khó nói. Được một lúc thì nắm lấy hai cánh tay Bảo Ni, xoay mặt nàng đối diện với mình, nghiêm trọng chốt hạ một câu:

-"Ni, anh muốn...em tránh xa Thanh Tú, càng xa càng tốt."

-"Tại sao? Nghe như chị ấy là tội phạm nguy hiểm ấy."

-"Vậy anh hỏi em, em có biết cô ta thích con gái không?"

-"Không. Nhưng chuyện này bình thường mà." - Bảo Ni nheo mi tâm khó hiểu. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà một người như Ngọc Thành còn kì thị chuyện này hay sao?!

Anh ta lại được nước nói tiếp:

-"Vậy em có biết khi làm ở công ty cũ, cô ta vì ve vãn tên Giám đốc già mà từng bị vợ sếp tới tận chỗ làm đánh ghen thừa sống thiếu chết không?"

-"Gì cơ? Có cả chuyện đó cơ à?"

Lần này thì đúng thật là Bảo Ni thật sự ngạc nhiên. Không thể tin được nữa rồi. Trần Thanh Tú bề ngoài trông đàng hoàng, gia giáo như vậy mà sao có thể là kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác được chứ!

-"Em nghĩ cái ghế Trưởng phòng nó ngồi hiện giờ cũng là dựa vào thực lực hay sao?"

-"..."

-"Là nhờ nó vô tình phát hiện ông nội anh lên cơn đau tim trong văn phòng rồi lấy thuốc giúp. Vậy là được ông trả ơn thôi. Mọi người trong công ty không hề hay biết là vì nó nói đây là chuyện nên làm, nếu là người khác họ cũng sẽ giúp, ông nội thấy hợp lý nên im ỉm mà đề bạt nó lên tới chức vụ đấy, một vị trí không hề xứng đáng với năng lực nó vốn có."

-"Không ngờ...chị ta lại là người như vậy."

-"Bởi vì như thế, anh mới nói em không nên tiếp xúc gần với nó. Em xem đó, con người đó, vì tiền tài danh vọng mà trai gái già trẻ gì cũng lợi dụng cho bằng được, tạp nham như vậy không màng đến đạo đức thì có cho thân em cũng chỉ là con cờ đệm bước cho nó đi thôi. Gần với nó có ngày rước họa vào thân đấy."

Ngọc Thành càng nói càng thấy nét bàng hoàng hiện rõ trên mặt của Bảo Ni, phải nói là anh ta hả dạ vô cùng. Chỉ với những những đường cọ nguệch ngoạc của mình đã có thể vẽ nên một bức họa thảm hại của Trần Thanh Tú trong mắt Đoàn Bảo Ni. Thật đơn giản vô cùng.

Thử xem từ nay về sau có còn cơ hội tranh giành nàng với anh ta nữa hay không!

Thua! Thua ngay từ giây phút cả hai mới lọt lòng...

Nghĩ đến đây đoạn anh ta cười khẩy. Hôm nay vui không tưởng.

...

Trần Thanh Tú tiếp khách hàng xong, về đến công ty cũng đã 14h. Cô đem theo sự mệt nhoài bước vào.

-"A!"

Thanh Tú còn đang bị choáng váng sau cú tông mạnh của người kia thì lại nghe một giọng nói già đời cất lên:

-"Con bé này, hậu đậu hết biết. Còn không mau xin lỗi người ta."

Cô gái kia đang lúi húi nhặt lại sấp giấy tờ rơi vãi dưới sàn bị ba mình nhắc nhở thì vội vàng đứng lên cúi đầu lia lịa:

-"Em xin lỗi chị, em vô ý quá. Chị có sao không?"

-"Cô ơi, cô bỏ qua cho, con gái tui nó không cẩn thận chứ cũng không phải cố ý..."

-"..."

Tuy nhiên đáp lại hai ba con kia là thái độ ngờ nghệch của Thanh Tú làm cho họ bối rối không thôi. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cô, nghĩ bụng không may đụng mạnh quá nên cô ta bị gì rồi chăng?!

-"Chị ơi, chị..."

Cô gái lay mạnh tay Thanh Tú mới bừng tỉnh. Cô chớp chớp mắt nhìn người con gái trẻ trước mặt. Lạ thật, rất quen...nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là ai.

-"Chị...không sao chứ?"

Thanh Tú khẽ lắc đầu, tự thấy mình vô duyên khi nhìn chằm chặp vào con gái người ta nên ngại ngùng mở lời:

-"Xin lỗi, tôi không sao."

-"Vậy thì tốt rồi, chúng tôi xin phép."

Nói rồi hai người họ dắt díu nhau ra khỏi công ty. Cánh cửa đóng lại rồi, Thanh Tú vẫn đứng đó nhìn theo một lúc lâu. Cô gái đó...

-"Rõ ràng rất quen..."

Không cách nào nhớ ra được, cô thở dài, đành tạm thời cất qua một bên, lấy thẻ ra quét mã để vào trong.

Con số 1 đỏ chót hiện lên trên bảng điện tử. Cửa thang máy tức thì mở ra, Thanh Tú vừa định bước vào thì thấy Bảo Ni đang mở cửa thang bộ đi vào. Cô nghĩ ngợi ít giây rồi cũng lò dò đi theo họ.

-"Lại đi công tác à? Thế khi nào anh về?"

-"..."

-"3 tuần?"

-"..."

-"Em biết rồi. Đi nhớ chăm sóc bản thân tốt đấy. Về mất gram nào em phạt anh."

-"..."

-"Được rồi, anh soạn đồ đi. Tối em đưa anh ra sân bay."

Vừa tắt điện thoại. Bảo Ni nghe có tiếng bước chân sau lưng mình nàng lập tức quay đầu, thì thấy Thanh Tú đang đều đều từng bước một theo sau nàng mới vuốt ngực thở phào.

-"Là chị à? Làm em hết hồn."

Cô nghe vậy thì chỉ ngẩng mặt lên cười chứ cũng không nói năng gì. Bảo Ni hơi chậm lại để Thanh Tú đi lên ngang với mình mới nói tiếp, chủ ý là để đặt Thanh Tú trong tầm mắt mình dễ bề quan sát:

-"Sao lại đi thang bộ vậy?"

-"Muốn vận động chút thôi."

-"Tưởng muốn bầu bạn với em chứ!"

Thanh Tú liền bật cười. Chứ chẳng nhẽ cô lại thừa nhận rằng vì biết người ta bị say thang máy, cô dù mệt nhưng lại không nỡ nhìn người ta đi bộ một mình mới đi theo.

-"Aizzz!"

Lên được tới lầu 3, Bảo Ni không chịu nổi nữa mà chống một tay vào tường khẽ rít lên. Nhìn xuống chân thì đã thấy phồng rộp lên rồi. Hôm nay nàng đã đi bộ hơi nhiều rồi thì phải.

-"Em không dùng miếng dán sao?" - Thanh Tú bất giác hỏi, cũng không nghĩ nhiều lập tức ngồi xuống, định xem thử chân Bảo Ni thế nào thì Bảo Ni đã rụt mạnh chân lại khiến mặt cô sượng ngắt.

Thanh Tú nhìn hai bàn tay cứng đờ giữa không trung của mình mà khó xử không thôi, bèn thu lại gãi gãi đầu. Rồi nhích lùi ra sau mới đứng bật dậy. Mấp máy môi lên tiếng trước:

-"Không có ý gì, chỉ muốn kiểm tra xem có phồng nặng không thôi. Xin lỗi..."

-"Em không có ý đó, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, chị đừng hiểu lầm..."

-"Ừm!" - Cô nhả ra một chữ nhạt nhẽo rồi quay lưng đi, đem theo sự lo lắng dư thừa của mình mà đi mất.

Để Bảo Ni đứng lặng ở đó nhìn theo, mấy lời của Ngọc Thành cứ lẩn quẩn trong đầu khiến nàng cảm thấy rối bời, người sống tạp nham, rù quến chồng người khác, mặc kệ luân lý qua lời nói của Ngọc Thành, một người cần mẫn chịu khó, luôn cư xử lịch thiệp mà Bảo Ni tiếp xúc hằng ngày. Là cùng một người hay sao? Không có sự nhầm lẫn nào ư?

Nhưng thôi vậy, chưa biết rõ họ ra sao thì giữ khoảng cách vẫn hơn...

Trời tối đen, Bảo Ni trở lại công ty với dáng vẻ mệt mỏi.

Chú bảo vệ đi kiểm tra khu vực nhìn thấy nàng quen mắt thì liền hỏi:

-"Ủa mới thấy con về mà sao giờ quay lại rồi? Để quên đồ sao?"

-"Dạ con đi giải quyết việc cá nhân. Giờ mới trở lại tăng ca."

-"Ừ, làm cũng vừa phải thôi, giữ gìn sức khỏe nha con. Đừng ỷ còn trẻ rồi bỏ bê bản thân đi."

-"Con biết rồi, cảm ơn chú."

Bảo Ni cười nói xởi lởi thì cũng đi vào bàn làm việc mình ngồi, vừa khởi động laptop thì thấy 1 tuýp thuốc trị rộp và một lọ tinh dầu trà xanh. Bảo Ni nhìn nó rồi bất giác nhìn kiếm xung quanh, muốn biết ai là chủ nhân của những thứ này. Ngọc Thành đi công tác rồi, những tiểu tiết này anh ta cũng chưa từng để ý tới, vậy chẳng nhẽ là...

"Cộc cộc cộc."

-"Vào đi!" - Thanh Tú vẫn dán mắt vào sấp giấy tờ trên bàn lên tiếng.

Người bên ngoài nghe tiếng cô thì cũng xoay nắm cửa bước vào.

Thanh Tú lúc này mới lơi ra để ngước nhìn người kia.

-"Có chuyện gì sao?"

-"Anh có chuyện muốn nói với Tú." - Nhất Nam dè dặt nhìn cô, khác hẳn điệu bộ hùng hổ hồi trưa này.

Cô hất mặt qua chỗ ghế sofa, đưa tay tháo kính xuống để lên bàn, day day hai bên thái dương rồi mới đứng dậy đi qua ngồi, đối diện với Nhất Nam. Cô rót ra hai ly nước, Nhất Nam một ly, mình một ly.

Nhất Nam thấy Thanh Tú im lặng như vậy rất sợ cô sẽ giận, liền lên tiếng trước:

-"Ờm...anh muốn xin lỗi em, chuyện lúc trưa, tại vì anh dồn không ít công sức vào dự án lần này, nên khi không được chọn cảm thấy hơi hụt hẫng. Thành ra cư xử không đúng mực với em. Anh xin lỗi."

Thanh Tú vẫn trầm ngâm, hớp một ngụm nước thấm giọng rồi mới nói, giọng điệu không nhanh không chậm:

-"Anh cũng biết em không thể quyết định một mình. Đây là dự án tầm cỡ. Phải có sự đồng ý của Giám đốc Thành, nên anh hiểu cho. Phương án của anh không phải không tốt chỉ là chưa phù hợp thôi."

-"Ừm. Anh hiểu, là lỗi anh chưa suy xét đến vị trí của em. Làm em. phiền lòng rồi, anh thành thật xin lỗi."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play