Hai người, một nam một nữ tay lỉnh kỉnh đồ bước đi trên hành lang tầng 5 của Công ty Kiến trúc Trần Đại, cười nói vui vẻ.
-"Bữa tối đến rồi đây! Mọi người nghỉ tay, qua ăn một chút đi."
Vũ Hà An mở cửa cho Minh Anh mang hai túi lớn vào trong. Tất cả thấy hai người họ trở về thì hớn hở ra mặt, đồng loạt đẩy mạnh ghế ra, vươn vai một cái cho giãn cơ mới đứng bật dậy đi ra bàn ngoài ban công.
-"Phần của ai người đó tự lấy nhé! Chị Tú có dặn bọn tôi mua thêm trái cây, cà phê, nước trái cây cho mọi người nữa này."
Hà An lấy hộp phở nóng hổi của mình cùng với một ly nước ép, nói với mọi người rồi cầm lại ghế ngồi xuống thưởng thức.
-"21h25 rồi sao?" - Bảo Ni nhìn đồng hồ rồi vô thức thốt ra, rất khẽ vừa đủ một mình nghe thấy. Nàng cầm điện thoại lên kiểm tra, nhưng chỉ thấy tin nhắn gửi đi chứ chưa có phản hồi thì khẽ thở dài, lại bỏ nó xuống.
Vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Thanh Tú bước ra, Bảo Ni liền nhớ đến chuyện mấy ngày trước có hơi lúng túng, đành quay mặt vào máy tính, giả vờ đang làm việc.
-"Tú, em ăn gì á? Anh lấy cho."
Nhất Nam chạy lại chỗ Thanh Tú, vừa đi vừa loăn xoăn hỏi. Thanh Tú chớp đôi mắt đã thêm vài mí của mình, khẽ lắc đầu chứ không màng đáp lại. Tự tìm lấy ly cà phê đen, không đường của mình rồi ngọt nhạt nói với mọi người:
-"Mọi người cứ tự nhiên nha."
Rồi cầm vào phòng tiếp tục công việc đang dở dang. Lướt qua nàng như một cơn gió, không hề nhìn lấy một lần. Nhẽ ra như vậy là đã đúng với nguyện vọng của Bảo Ni, nành phải vui mới phải nhưng chẳng hiểu sao đối diện với sự thờ ơ của người ta Bảo Ni lại cảm giác có chút khó chịu.
-"Ni, qua ăn đi em!"
...
Trưa hôm sau, bản thiết kế cũng được hoàn thiện. Thanh Tú bước ra từ phòng họp với trưởng phòng tài chính kế toán, trưởng phòng mua hàng và trưởng phòng kỹ thuật thì nhanh chóng cùng Bảo Ni chuẩn bị tất cả những giấy tờ cần thiết để đến Tập đoàn Vistar cùng với trưởng nhóm dự án.
Từ đây đến đó do nằm khác thành phố nên phải mất tầm 1 tiếng rưỡi đi xe. Cuộc hẹn bắt đầu lúc 2h chiều nên phải tranh thủ, phòng trường hợp kẹt xe sẽ phải để khách hàng chờ. Đây là một trong những quy tắc ngầm quan trọng trong kinh doanh, mà với một người quý trọng thời gian như Thanh Tú lại càng không muốn bản thân trễ nải, dẫn đến lỡ việc của người khác, hơn hết người đó còn là đối tác lớn của công ty.
-"Sao rồi? Liên lạc được không chị?" - Bảo Ni sốt ruột hỏi gấp. Chỉ thấy Thanh Tú lắc đầu. Mọi người nhìn nhau, rơi vào trạng thái lo lắng. Lúc họp không có mặt mà đến giờ đồng hồ đã điểm 12h40 rồi cũng chưa thấy đâu. Muốn chơi trò trốn tìm hay sao đây?!
Cửa phòng lớn đột ngột bị mở ra, Minh Anh chạy thục mạng vào thở hổn hển, nuốt khan thông báo:
-"Trên đường đến đây, Trưởng nhóm dự án Hoài bị tai nạn giao thông, hiện tình trạng rất nguy kịch. E là..."
Tất cả đều bàng hoàng đổ dồn ánh mắt về phía Thanh Tú. Trọng Hoài là quản lý dự án của Trần Đại, đương nhiên cũng là quản lý dự án căn hộ 404 lần này, anh ta bị nạn vậy ai sẽ có thể đảm nhiệm được vị trí lần này đây?
Thanh Tú chợt lóe lên một suy nghĩ nào đó. Tức thì rảo nhanh bước chân ra khỏi phòng, bỏ lại sự nghi vấn của toàn thể nhân viên trong phòng.
"Cộc cộc cộc"
-"Vào đi!"
Nhận được câu nói kia, Thanh Tú liền đẩy cửa bước vào. Khác với dáng vẻ có chút gấp gáp của cô, Tổng Giám đốc Trần vô cùng bình thản, ông ngồi trên sofa giữa căn phòng rộng lớn, thưởng trà nhàn hạ.
-"Tổng Giám đốc, con có chuyện muốn nói."
Ông Trần đặt tách trà đã vơi đi quá nửa xuống bàn. Ngước lên nhìn cô cười hiền.
-"Con ngồi đi, từ từ nói, ông nghe."
Thanh Tú chà xát hai tay vào đùi, gật đầu rồi nhanh ngồi xuống đó, chiếc ghế đơn bên phải ông Trần.
-"Chắc Tổng Giám đốc đã hay tin Quản lý dự án Trọng Hoài gặp tai nạn nghiêm trọng đúng không ạ?"
-"Ừ. Ông vừa biết."
-"Giám đốc Thành, Quản lý Hoài và con là những người theo dự án này từ những ngày đầu tiên. Nay xảy ra sự cố ngoài ý muốn này, Giám đốc Thành đang công tác bên nước ngoài sẽ không về kịp. Nên con muốn đề cử con vào vị trí này. Con có thể đảm bảo rằng căn hộ 404 sẽ hoàn thành đúng tiến độ, chất lượng cũng như kinh phí đã đề ra. Hi vọng ông xem xét cho con."
Ông Trần đem đôi mắt già đời của mình nhìn Thanh Tú, không rõ trong đầu đang suy tính điều chi. Chỉ thấy sau một lúc ngẫm nghĩ ông bỏ hai chân đang vắt chéo của mình ra, tì khuỷu tay lên đầu gối, ôn tồn lên tiếng:
-"Hôm nay, con mua một chiếc bánh kem, cho ngày mai, con phải đặt cọc."
Thanh Tú cũng hơi nhích người tới phía trước, nhìn ông Trần bằng cặp mắt chứa đầy sự kiên định:
-"Con đặt cược cái ghế con đang ngồi. Nếu không hoàn thành tốt những gì con hứa, con sẽ từ chức."
Ông Trần nghe vậy liền bật cười lớn, rung rinh hàm râu kẽm. Ông thấy trong đứa trẻ này hình ảnh của mình cách đây 44 năm trước. Háo thắng và nhiệt huyết. Giống, rất giống.
Chính ông là người đề bạt nó lên vị trí này, giờ nó đem cái ghế mà ông tin tưởng đưa cho nó ra làm tin. Ông không đồng ý thì cái ghế đó khác nào là thứ để ông trả ơn cho lần cứu mạng của nó? Chứng minh ông là người công tư không phân minh? Không đồng ý chính là ông dùng người nhưng không tin người rồi. Tình riêng lẫn lộn, xem có làm khó ông già này không chứ?!
Ông gật gù, cầm tách trà lên tay:
-"Đúng là tuổi trẻ. Được, ông chấp nhận cho con làm Quản lý dự án này. Đừng làm cho ông thất vọng!"
Thanh Tú mừng rỡ ra mặt, cô đứng phắt dậy cúi đầu cảm ơn ông Trần rồi nhanh chóng rời đi.
-"Tổng Giám đốc, liệu có ổn không?"
Đợi cánh cửa đóng lại rồi trợ lý Hoàng liền lên tiếng. Ông Trần nghe thấy sự nghi ngờ trong lời nói ấy thì chỉ cười hiền.
-"Đợi mà xem!"
Trần Ngọc Thành được chính tay ông dạy dỗ và huấn luyện ngay từ khi còn nhỏ mới có được cái phong thái này. Ấy vậy mà một đứa trẻ như Trần Thanh Tú, từ lúc còn là một thực tập sinh, mỗi tác phong, cử chỉ đều đã toát lên một loại khí chất hơn người.
Không thể xem thường!
...
-"Giám đốc Lương, ngại quá, để anh phải đợi rồi." - Thanh Tú vừa được nhân viên đưa lên phòng họp của Vistar đã lập tức lên tiếng. Vừa nói người đã hơi cúi xuống, tay đưa ra ngỏ ý muốn bắt tay với Lương Tài.
Nhưng ông ta làm lơ Thanh Tú, day mặt sang Bảo Ni hỏi khiến bàn tay đang ở giữa không trung của Thanh Tú cứng đờ đi, cô mím môi nhìn nó rồi từ từ rút lại.
-"Nhân viên sao?"
-"Chào Giám đốc Lương, tôi tên Bảo Ni, là nhân viên chính hỗ trợ Quản lý Tú trong dự án lần này." - Bảo Ni cũng theo phép lịch sự mà giới thiệu.
Ông ta ừ hữ một tiếng rồi nhìn đồng hồ trên tay nói:
-"Trễ 25 phút..."
-"Xin lỗi Giám đốc Lương, chắc bên chúng tôi đã thông tin đến anh sự cố về Quản lý dự án, với cả trên đường đến đây bị kẹt xe nên là..."
"Suỵt"
Thanh Tú chưa kịp giải thích hết câu thì Lương Tài đã phát ra tín hiệu bắt cô ngừng lại. Ông ta cười khẩy rồi nhàn nhạt nói:
-"Tôi cần xem kĩ bản thiết kế này, hai người sẽ còn 15 phút để trao đổi."
-"Quá ít để..."
Thấy cái cau mày không vui vẻ của Lương Tài, Thanh Tú lập tức ngăn Bảo Ni lại. Cô lắc lắc đầu không cho nàng nói tiếp. Bản thân lại quay sang nói với Lương Tài:
-"Dạ được. Anh cứ xem qua rồi cho tôi ý kiến. Chỗ nào không hài lòng, chúng tôi sẽ lập tức chỉnh sửa."
Nói rồi Thanh Tú xin phép hai người ra ngoài để Lương Tài coi qua.
-"Sao chị không để em nói? Rõ ràng là ép người mà. Biết rằng trễ hẹn là lỗi bên chúng ta nhưng tất cả là tai nạn ngoài ý muốn, đâu phải chúng ta muốn như vậy..." - Bảo Ni rút mạnh tay ra khỏi tay Thanh Tú, trút hết bực dọc lên người cô nhưng vẫn còn đủ lý trí để cuộc hội thoại vừa đủ hai người nghe.
-"Ni, em nói không sai nhưng một khi chúng ta thuộc về bên sai thì cũng không thể đúng."
-"Biết là một tập thể nhưng đâu thể vì một người mà đổ hết cái sai lên đầu những người còn lại được. Chưa kể đây còn là sự việc ngoài - ý - muốn."
Thanh Tú thở dài, không nói lời nào cũng không tức giận mà đợi nàng bình tĩnh lại. Cô cảm thấy bây giờ có nói gì với con người này cũng đều vô ích mà thôi.
-"Giám đốc, rõ ràng là lão già đó không tôn trọng anh mà. Nếu có thì một dự án lớn như này sao lại cử một đứa trưởng phòng vắt mũi chưa sạch qua đây bàn bạc với chúng ta chứ!" - Là giọng thư ký của Lương Tài.
Ông ta nghe xong cũng không nói gì, trầm ngâm một hồi nữa thì thong thả nhâm nhi tách cà phê thêm một lúc nữa mới lên tiếng:
-"Còn bao lâu?"
-"Dạ 10 phút."
-"Gọi chúng nó vào đây."
Rất nhanh chóng, đã thấy Thanh Tú và Bảo Ni trở vào.
-"Giám đốc Lương!" - cả hai đồng loạt lên tiếng. Ánh mắt Lương Tài quét qua hai người, dò xét một chút rồi cũng gật đầu, ra hiệu cho cô và Bảo Ni ngồi xuống.
-"Thế nào ạ?" - Thanh Tú lên tiếng hỏi Lương Tài, bàn tay cô đặt trên đùi đã ướt đầm vì mồ hôi rồi. Lần đầu chịu trách nhiệm một dự án lớn như vậy khó tránh được sự hồi hộp.
-"Vào thẳng vấn đề thôi. Sau khi nghiên cứu bản thiết kế, tôi có ba chỗ muốn thay đổi. Thứ nhất là tôi muốn tăng kích thước phòng khách. Thứ hai, phòng ngủ tôi cảm giác chưa đủ riêng tư. Cuối cùng, là phối cảnh này tôi không thích. Cô có ý kiến gì không, Trưởng phòng?"
Thanh Tú làm sao không nghe ra Lương Tài đang cố tình nhấn mạnh hai chữ trưởng phòng, ý nhắc nhở vị trí của cô chỉ có tới đó. Không hề xứng đáng với vai trò hiện tại trước mặt ông ta cũng không hề ngang bằng với ông ta.
Thanh Tú nắm chặt tay nhẫn nhịn, "giục tốc bất đạt", cô sẽ dùng thời gian để chứng minh cho ông ta thấy rằng ông đã sai khi đặt sự khinh thường ấy vào cô ngày hôm nay.
Cô hít thở một hơi, thật nhẹ rồi lên tiếng:
-"Bằng cách tận dụng khoảng không gian trống và giảm bớt số lượng các bức tường phân chia, sử dụng thêm những thiết kế âm tường phù hợp, chúng ta có thể tạo ra một không gian rộng rãi và thoáng đãng hơn cho dân cư. Đó là phòng khách. Còn đối với phòng ngủ, theo ý muốn của anh thì tôi đề xuất thay đổi bố trí của các phòng ngủ để tăng cường sự riêng tư. Chúng ta chỉ cần thay đổi vị trí cửa ra vào, từ đây sang đây là có thể tạo ra không gian phòng tắm riêng biệt."
-"Ừm, nghe có vẻ hợp lý đó." - Lương Tài gật gù.
-"Còn đối với phối cảnh, tôi sẽ xem xét lại mong muốn của anh trước đây, để thay đổi cho phù hợp. Xin lỗi vì những sai sót này."
-"Tôi muốn biết về thời gian sửa đổi bản thiết kế và thời gian dự kiến hoàn thành công trình này."
-"2 ngày để bản thiết kế được chỉnh sửa. Còn thời gian hoàn thiện thi công chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo thực hiện trong từ 1 năm 8 tháng đến 2 năm."
-"Được. Vậy đi."
Lương Tài nói rồi đứng phắt dậy, tay cài lại nút áo vest. Bỏ lại cho hai người một câu không hơn không kém rồi cùng thư ký của ông ta rời khỏi phòng:
-"Tôi bận việc, không tiễn."
Updated 25 Episodes
Comments