[Hào Thừa] Sự Trung Thành
chapter 3
Người ta hay nói, Trời Đánh Tránh Bữa Ăn, song ông Mục khi đang ăn lại cứ liếc nhìn Trương Tuấn Hào đang đứng cạnh Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa ngồi ăn cũng không thuận mắt với việc làm của ông Mục Khanh Luân nên đã dứt khoát bảo Trương Tuấn Hào đi lên phòng dọn dẹp cho mình
chờ Trương Tuấn Hào đi khuất thì Mục Khanh Luân nhìn Mục Chỉ Thừa hỏi
Mục Khanh Luân
con sao cứ sai bảo Tiểu Hào làm đủ thứ vậy Ân Tử?
Mục Chỉ Thừa
vì nó là người hầu của con *gắp thức ăn*
Mục Khanh Luân
ta thấy nên để hai đứa thân thiết hơn mới phải?
Mục Chỉ Thừa
làm vậy được gì hả ba?
Mục Khanh Luân
chỉ là tạo mối quan hệ tốt
Mục Khanh Luân
tương lai chắc chắn sẽ cần đến thằng bé *cười*
lời vừa vào tai, não vừa nhận định thì Mục Chỉ Thừa cũng dừng gắp thức ăn, con ngươi không khỏi rung rinh
nghĩa là cậu không có chỗ đứng sao?
Hứa Ôn Nhã
anh không cần quản chuyện người làm
Hứa Ôn Nhã
Trương Tuấn Hào là người làm chứ không phải máu mủ
Hứa Ôn Nhã
hà cớ gì phải quan tâm đến thằng bé
Hứa Ôn Nhã
vả lại em không muốn gia đình ta quá thân thiết với nha dịch
Nhờ có Hứa Ôn Nhã giải quyết vấn đề này mà Mục Chỉ Thừa mới nuốt được chút cơm, cậu không náng lại lâu liền đặt đũa xuống sau khi vừa ăn xong rồi cúi đầu thưa ông bà Mục đi học
Trương Tuấn Hào vừa hay đem balo xuống cho Mục Chỉ Thừa, Ông Mục vẫn chăm chăm nhìn vào Mục Chỉ Thừa và Trương Tuấn Hào đang đứng gần nhau rồi bất giác so sánh cả hai
về lý thì ông không chắc nhưng về mặt nhạy bén với kinh doanh ông chắc chắn Trương Tuấn Hào hơn gấp nhiều lần Mục Chỉ Thừa, là đứa trẻ sau này đảm nhiệm chức vụ của ông, chủ tịch công ty kinh doanh
Trương Tuấn Hào
thiếu gia *đưa*
Mục Chỉ Thừa
*kéo tay anh*
Trương Tuấn Hào
th..thiếu gia làm gì vậy ạ? *bị kéo*
Mục Chỉ Thừa kéo Trương Tuấn Hào ra ngoài phòng khách, ở góc khuất tầm nhìn Mục Chỉ Thừa kéo cổ áo của Trương Tuấn Hào gằn giọng nói
Mục Chỉ Thừa
mày biến khuất mắt ba tao *nhìn vào mắt anh*
Trương Tuấn Hào
thiếu gia...?
Mục Chỉ Thừa
cái loại ăn bám như mày thì không xứng lọt vào mắt xanh của ba tao!
Mục Chỉ Thừa
rác rưởi mãi mãi là rác rưởi
Mục Chỉ Thừa
mày ký sinh trong tiền của nhà tao thì biết điều đi, thằng mồ côi ba *đẩy anh*
Trương Tuấn Hào bị đẩy ngã ra sau, ánh mắt hốt hoảng nhìn vào Mục Chỉ Thừa đang hằm hằm nhìn mình, ánh mắt sắc lạnh đến từng thớ thịt mà nó nhìn qua
cả gương mặt Mục Chỉ Thừa tối lại, sự ganh ghét, thù hằn in rõ mồn một trên gương mặt đó làm Trương Tuấn Hào không muốn cũng phải khắc ghi
Mục Chỉ Thừa
chỉ làm chướng mắt *quay đi*
Bóng lưng Mục Chỉ Thừa đi khuất thì gương mặt hốt hoảng ban đầu của Trương Tuấn Hào trở nên méo mó, anh cắn chặt môi dưới, ánh mắt cay sè, ngàn vạn lần muốn chén chết Mục Chỉ Thừa
anh không hận cậu xúc phạm anh mà là căm thù cậu vì đã nhắc đến ba anh
ba chính là niềm kiêu hãnh của Trương Tuấn Hào, ba anh dù làm mướn làm thuê nhưng chưa bao giờ để anh và mẹ đói khổ ngày nào, ba mượn nợ là vì sinh anh ra mẹ phải sinh mổ tốn kém, ba anh mất là vì kiếm không đủ tiền trả cho người ta.
anh luôn thương ba, luôn tôn trọng ba
anh ghét nhất kẻ đụng chạm đến người thân của mình, Mục Chỉ Thừa không những làm vậy mà còn chà đạp lên danh dự của Trương Tuấn Hào, nhiêu đó đã làm cho một con "chó" ngoan trở thành sói chờ đi săn...
Sau ngày hôm đó Trương Tuấn Hào dứt khoát từ chối làm việc theo ý của Mục Chỉ Thừa, chỉ cần quá đáng anh nhất định không làm, Mục Chỉ Thừa tức điếng người mà đánh mắng chửi rủa anh không thương tiếc
Mục Chỉ Thừa
MÀY LÀ CHÓ ĐIẾC À! *tát anh*
Mục Chỉ Thừa
Tao nói đi xuống bếp đem bánh gato lên cho tao mày đứng đó cả nửa ngày làm gì hả?
Trương Tuấn Hào
thiếu gia có chân không? sao không tự đi?
Mục Chỉ Thừa siết chặt nắm tay, nghiến răng đá vào bụng Trương Tuấn Hào làm anh ngã ra sau, đầu đập vào tủ quần áo
Mục Chỉ Thừa
Mày là chó hay là chủ mà nói chuyện với tao như ngang hàng vậy?
Mục Chỉ Thừa
Trương Tuấn Hào!
Anh cau mày, cắn chặt môi, tay ôm bụng, chầm chậm đứng dậy liếc Mục Chỉ Thừa như có thể giết chết cậu ngay tại đây, nhưng khi cơn giận đạt đến đỉnh điểm anh lại bị một cơn đau giằng xé dạ dày
Trương Tuấn Hào
ah..! *ngã*
Trương Tuấn Hào nằm lê lết trên tấm thảm lông cao cấp của Mục Chỉ Thừa ôm bụng cự quậy, trong gương mặt anh đau đớn đến xót xa
Mục Chỉ Thừa nhìn vậy thì càng thêm gai mắt mà đá vào vai anh
Mục Chỉ Thừa
MÀY BIẾT CÁI THẢM MÀY ĐANG NẰM BAO NHIÊU TIỀN KHÔNG HẢ?
Mục Chỉ Thừa
mày và mẹ mày làm việc cả đời may ra mới có tiền mua trả cho tao!
càng mắng cậu càng đá mạnh vào Trương Tuấn Hào, đá, đánh, tát anh đau đến mức không thể la cũng không thể kêu cứu được
Đến khi Mục Chỉ Thừa giận quá mất khôn, đấm một cú mạnh vào mặt anh thì Trương Tuấn Hào đột ngột ho ra máu rồi rên một tiếng, sau đó ngất đi
Mục Chỉ Thừa sợ hãi đứng dậy choáng váng nhìn bàn tay đánh Trương Tuấn Hào ra nông nổi này thì hoảng loạn đưa hai tay lên vò mạnh đầu tóc của mình một không ngừng lẩm bẩm
Mục Chỉ Thừa
làm s..sao đây!
Mục Chỉ Thừa
Trương Tuấn Hào *lay anh*
Mục Chỉ Thừa
mày ..mày đừng giỡn với tao như vậy! *hoảng*
Cậu nhìn phần ngực của Trương Tuấn Hào vẫn đang phập phồng nhưng càng lúc càng ít đi, nhanh chóng Mục Chỉ Thừa đưa tay lên gần mũi của anh nhưng vừa đưa lên cảm nhận được hơi thở thì liền sợ hãi giật lùi ra sau
Mục Chỉ Thừa
kh..không được! *lo*
Mục Chỉ Thừa
hơ...*nhìn ra cửa*
Mục Khanh Luân
ba vào được không Ân Tử? *nói vọng vào*
Mục Chỉ Thừa
b...ba! *mở cửa*
cánh cửa dần dần mở ra, đứa trẻ 11 tuổi ngây ngô như con mèo nhỏ sợ hãi chạy nhanh đến ôm lấy ông Mục Khanh Luân khóc lóc
Mục Chỉ Thừa
ba...hic ba ơi! con không biết gì hết *khóc*
Mục Khanh Luân
cái gì? *nhìn cậu*
lát sau ông Mục liếc nhìn khắp phòng bắt gặp Trương Tuấn Hào đang nằm lê lết trên thảm, từ miệng chảy ra máu đỏ tay vẫn còn ôm bụng, gương mặt đau đớn vô cùng
Mục Khanh Luân
trời đất! Ân Tử con! *kéo cậu ra*
Mục Chỉ Thừa
con...hic chỉ là giận quá mất khôn *lau nước mắt*
Mục Chỉ Thừa
ba.. Trương Tuấn Hào, không ..hic chết chứ? *khóc*
Vài tiếng sau tại bệnh viện, ông Mục âm thầm đưa Trương Tuấn Hào đến bệnh viện và không cho ai trong nhà biết ngoài Mục Chỉ Thừa đã gây ra sự việc...
Mục Khanh Luân
Mục Chỉ Thừa *giữ vai cậu*
Mục Chỉ Thừa
dạ? *nhìn ông*
Mục Khanh Luân
ba sẽ không nói, và sẽ giấu nhẹm chuyện này đi
Mục Khanh Luân
điều ba cần con làm đó chính là ở lại bệnh viện cùng Trương Tuấn Hào đến khi thằng bé bình phục
Mục Chỉ Thừa
thế còn việc học của con?
Mục Chỉ Thừa
mẹ thì sao hả ba?
Mục Khanh Luân
ba sẽ có cách của ba *thả tay*
Mục Khanh Luân
sau khi Trương Tuấn Hào bình phục
Mục Khanh Luân
ba sẽ cho thằng bé đi học cùng trường với con
Mục Khanh Luân
con đã gây ra chuyện gì mong con nhớ *nhìn cậu*
Mục Khanh Luân
hãy để ba đền bù cho thằng bé
Mục Khanh Luân
còn con, việc ưu tiên bây giờ là suy nghĩ lại việc đã làm đi
Mục Chỉ Thừa im lặng rồi nhìn xuống mũi giày, lòng không ngừng bức bối, cậu vẫn không biết mình đã làm sai điều gì? đơn giản chỉ là cậu muốn đánh Trương Tuấn Hào thôi mà? sao phải đến nông nỗi này
Hứa Ôn Nhã
em về rồi *đi vào nhà*
Mục Khanh Luân
ừ *xem báo*
Hứa Ôn Nhã
khoan, anh à *nhìn ba cậu*
Mục Khanh Luân
sao vậy? *thản nhiên*
Hứa Ôn Nhã
Ân Tử đáng ra giờ phải ở nhà chứ?
Hứa Ôn Nhã
*xem đồng hồ* 13h36 rồi?
Hứa Ôn Nhã
nhưng giày của thằng bé không thấy đâu cả?
Mục Khanh Luân
à, anh vừa nhận được tin nhắn của bà nội thằng bé
Mục Khanh Luân
bà bảo bà vừa về Bắc Kinh nên muốn gặp Mục Chỉ Thừa
Mục Khanh Luân
anh đã đưa thằng bé đến Bắc Kinh từ sớm cùng Trương Tuấn Hào rồi
Hứa Ôn Nhã
cả Trương Tuấn Hào luôn sao?
Hứa Ôn Nhã
vướng víu quá không anh?
Mục Khanh Luân
Ân Tử một mực đòi đưa theo nên anh cũng chiều con
Hứa Ôn Nhã
ừ, nhưng sau này đi nhớ báo em
Hứa Ôn Nhã
khi nào thằng bé sẽ về hả anh?
Mục Khanh Luân
chưa biết, vì bà nội đã đi Úc quá lâu rồi, đợt này về chắc nhớ Ân Tử lắm
Hứa Ôn Nhã
thế còn chuyện học hành?
Mục Khanh Luân
anh đã đưa phần mềm học tập cho con rồi, vẫn ổn
Lệ Hoa : *bưng trà đến* ông chủ dùng trà
Lệ Hoa : Trương Tuấn Hào đi theo như vậy thật sự rất xin lỗi ngài ...
Mục Khanh Luân
cũng không sao *nâng ly trà*
Mục Khanh Luân
còn chuyện học của nó?
Comments
Phnuu
mấy ng thân nhau hay thích dằn vặt nhau lắm:)
2024-03-15
3