[Hào Thừa] Sự Trung Thành
Chapter 1
Năm 11 tuổi, vì ba anh qua đời nợ vẫn còn đó chưa trả được nên phải xin làm giúp việc cho nhà họ Mục giàu có bậc nhất Thượng Hải
Lệ Hoa : cảm ơn ngài Mục, cảm ơn phụ nhân và cả Mục thiếu gia đã nhận hai mẹ con bần hàn chúng tôi đến làm việc *cúi đầu*
gia đình Mục Chỉ Thừa ngồi trên sofa cao cấp vừa thưởng thức trà bánh vừa nhìn hai mẹ con Trương Tuấn Hào tạ lễ
Mục Chỉ Thừa đặc biệt chú ý đến Trương Tuấn Hào đang cúi đầu trước mặt mình, gương mặt cậu lạnh tanh đi đến gần Trương Tuấn Hào nói
Mục Chỉ Thừa
ba à, con muốn cậu ta làm việc cho con
Ngài Mục : tùy ý con *xem báo*
bước ngoặt thay đổi cuộc đời sống nợ nần của hai mẹ con Trương Tuấn Hào dần dần xuất hiện, nhưng chưa chắc có thể bước qua.
Mục Chỉ Thừa
MÀY BIẾT CON ROBOT ĐÓ ĐẮT LẮM KHÔNG HẢ! *tát*
âm thanh /Chát/ vang lên liên tục, Trương Tuấn Hào chỉ vì sơ ý, khi bưng nước ép lên cho Mục Chỉ Thừa nhìn thấy con Robot ngoại nhập lạ mắt nên đã đi đến sờ thử nhưng vô tình làm gãy linh kiện của nó làm Cậu vô cùng tức giận
Mục Chỉ Thừa
MÀY LÀ CHÓ GIỮ NHÀ CHO TAO CHỨ KHÔNG PHẢI ĐẾN PHÁ NHÀ TAO! *đá*
Mục Chỉ Thừa
mày đứng dậy!
Trương Tuấn Hào ôm uất hận bám vào thành giường từ từ đứng dậy
Mục Chỉ Thừa
mày có miệng thì nhanh nói xin lỗi đi chứ!?
Trương Tuấn Hào
xin lỗi *cúi đầu*
Mục Chỉ Thừa
mày xin lỗi cho qua sao?
Mục Chỉ Thừa
mày biết cái linh kiện đó có giá bao nhiêu không?
Trương Tuấn Hào
Mục thiếu gia, là tôi đã làm sai...tôi thành thật xin lỗi *quỳ xuống*
Trương Tuấn Hào
cầu xin thiếu gia đừng ép tôi phải trả tiền cho nó*dập đầu*
Mục Chỉ Thừa ngồi xuống giường, nhìn Trương Tuấn Hào đang quỳ trước mặt mình không khỏi khinh rẻ anh
Mục Chỉ Thừa
*đạp lên đầu anh*
Mục Chỉ Thừa
chó ngoan thì luôn nghe lời chủ mà
Cậu bắt đầu dùng chân xoa lung tung trên đầu anh càng xoa đè càng mạnh, Trương Tuấn Hào một mặt ấm ức chỉ muốn dứng dậy đánh cho Mục Chỉ Thừa một trận
Nhưng làm được thì sao? mẹ anh sẽ bị đuổi khỏi đây, tiền trả nợ cho ba lấy đâu ra? bán ve chai được bao nhiêu để sống?
Chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong mà nhịn.
Trương Tuấn Hào
vâng....tôi luôn nghe lời của thiếu gia mà
Mục Chỉ Thừa
ha... *nhếch môi*
Mục Chỉ Thừa
vậy mày sủa đi?
Trương Tuấn Hào
*siết chặt tay*
Mục Chỉ Thừa
nhanh *đạp mạnh* sủa đi chó cưng
Mục Chỉ Thừa
sủa đi, ta sẽ...
Mục Chỉ Thừa
nói với ba cho mày thêm chút tiền? *lấy chân ra*
Trương Tuấn Hào
"tiền...là tiền trả nợ cho ba!" *mở to mắt*
Trương Tuấn Hào siết chặt hai bàn tay, nhắm chặt mắt lại và sủa...
Trương Tuấn Hào
...gâu gâu
Đạt được mục đích của bản thân Mục Chỉ Thừa vẫn cảm thấy không có gì đáng vui mừng cả
Mục Chỉ Thừa
tao cảm thấy rất không hài lòng
Mục Chỉ Thừa
nhìn mày chướng mắt thật đó *đá vào anh*
Mục Chỉ Thừa
cút khỏi phòng tao đi
Trương Tuấn Hào
vâng...*đứng dậy*
Anh cúi đầu rồi mở cửa đi ra khỏi phòng của Mục Chỉ Thừa, khi ra khỏi phòng cậu thì cánh cửa và vách tường chính thức là bức tường hữu hình ngăn cách hai thế giới
Đều là hai đứa trẻ, đều là con trai, đều cùng một tuổi... chỉ tiếc một người thì sống trong lâu đài còn một người sống ở đáy của xã hội rộng lớn phải dựa hơi nhà thượng lưu mà sống
kết thúc buổi tối, mọi công việc trong nhà xong xuôi Trương Tuấn Hào đến nhà kho ở tầng hầm ngủ, vì ở tầng hầm khá rộng, là nơi ở của những người làm vô gia cư, còn quản gia thì ngủ ở căn nhà cấp 4 trong một góc vườn cùng vài giúp việc lâu năm
Trương Tuấn Hào
công việc hôm nay của mẹ vẫn ổn chứ mẹ? *xoa bóp cho mẹ*
Lệ Hoa : ừ, nhưng phu nhân khó tính quá con ạ, ta phải tỉ mỉ hơn mới được
Lệ Hoa : mà thiếu gia có đối xử tốt với con không?
Lệ Hoa : hai đứa cùng tuổi nên chắc chơi với nhau cũng tốt đúng không con?
Trương Tuấn Hào
...dạ đúng rồi mẹ *cười*
Trương Tuấn Hào
thiếu gia tốt với con lắm mẹ
Trương Tuấn Hào
cậu ấy rất hay lấy đồ chơi cho con cùng chơi đó mẹ
Lệ Hoa : vậy mẹ yên tâm rồi
Cứ đều đặn mỗi sáng 3 giờ là người làm đều phải thức để chuẩn bị cho những công việc trong ngày được quản gia sắp xếp từ trước
Lệ Hoa : vâng tôi đây *đi lại*
Quản gia : công việc hôm nay của cô là dọn dẹp phòng thay đồ của cả biệt thự, đầu tiên dọn dẹp bên cánh trái của nhà đi, vì gia đình họ hay lui tới hơn
Quản gia : còn cậu bé này bình thường con sẽ làm gì?
Trương Tuấn Hào
cháu là người giúp việc riêng của thiếu gia
Quản gia : thiếu gia đến 5h30 mới thức, hiện tại cháu ra vườn giúp ta hái thêm hoa đem vào nhà đi
Trương Tuấn Hào
dạ *gật đầu*
Tiểu Hào ngoan ngoãn, lại rất chăm chỉ, các cô giúp việc chăm sóc hoa thấy một đứa trẻ 11 tuổi vừa phải đưa tay vào đám hoa hồng đầy gai nhọn vừa tập dùng dụng cụ làm vườn sắc bén mà thương thay
đến gần 4h sáng Trương Tuấn Hào tay ôm một đống hoa trong lòng miệng cười vui vẻ đưa cho quản gia xem
Trương Tuấn Hào
bác quản gia, cháu hái nhiêu đây đã đủ chưa ạ *đưa*
Quản gia cẩn thận xem xét hoa mà anh hái rồi gật đầu hướng dẫn anh đi đến phòng cắm hoa của bà chủ rồi tiếp tục nghe theo hướng dẫn của các giúp việc khác ở đó
Khi đang dọn dẹp trong phòng cắm hoa thì một giúp việc nhìn lên đồng hồ và thấy đã 5h35 liền buột miệng nói
: giờ này thiếu gia đã thức rồi, chắc lát nữa sẽ xuống lấy quần áo mới mặc
: chị Lưu, chị vào phòng giặt lấy một bộ đồng phục mới đem đi ủi đi
Dì Trinh : cháu cần gì à?
Trương Tuấn Hào
không phải, vì cháu mới đến
Trương Tuấn Hào
bình thường thiếu gia khi thức dậy sẽ làm gì cần đến người làm không vậy dì?
Dì Trinh : hầu như đều cần, từ việc lấy dép đi trong nhà đến vệ sinh cá nhân đều cần người túc trực
Dì Trinh : cháu phụ trách một mình thiếu gia sao?
Dì Trinh : vậy thì nhanh đến phòng cậu ấy đi, không có người làm nhất định cậu chủ sẽ nỗi đóa mất
Trương Tuấn Hào
vâng *gật đầu*
Trương Tuấn Hào gật đầu rồi chạy lẹ đến phòng của Mục Chỉ Thừa, anh nhẹ nhàng gõ gõ cửa hai cái rồi lại nghe tiếng ném đồ phát ra
hai mắt anh khẽ rung rồi bàn tay nhanh hơn não một chút mà đã mở cửa ra, Mục Chỉ Thừa thấy anh liền quát
Mục Chỉ Thừa
ĐÓNG CỬA LẠI NHANH CHO TAO!
Anh nghe lời đóng cánh cửa lại rồi đi chầm chậm đến gần Mục Chỉ Thừa, anh nhìn cậu mà chẳng biết nên nói gì
khi miệng hé ra muốn gọi một tiếng thiếu gia thì Mục Chỉ Thừa liền tát vào mặt anh một cái rõ đau rồi nói
Mục Chỉ Thừa
MÀY HẦU TAO HAY TAO HẦU MÀY HẢ?
Mục Chỉ Thừa
BƯỚC ĐẾN TỦ LẤY DÉP CHO TAO!!
Anh chỉ biết ôm hận mà đi đến tủ lấy dép cho cậu, biết mình là phận hầu, Trương Tuấn Hào ngoan ngoãn quỳ xuống mang dép vào cho Mục Chỉ Thừa
Cậu chán ghét cái dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của Trương Tuấn Hào mà khi vừa mang dép vào liền hất chân làm chiếc dép đập vào mặt anh
Mục Chỉ Thừa
mang lại cho tao, có biết làm không?
Mục Chỉ Thừa
không biết thì mày với mẹ mày cút đi *quay mặt đi*
Trương Tuấn Hào
Xin lỗi thiếu gia, là tôi ngu dốt không biết hầu hạ cậu..
Mục Chỉ Thừa
biết sao? biết thì nhanh cái tay lên đi thằng ngu!
phải mất cả tiếng để Mục Chỉ Thừa vệ sinh cá nhân và thay đồng phục, Trương Tuấn Hào xong việc cũng phải đi sau lưng cậu xuống phòng bếp
Mục Chỉ Thừa
con chào ba, mẹ *ngồi vào bàn*
Mục Khanh Luân
ừ, sáng nay con đi học trễ một chút được không Ân Tử?
Mục Chỉ Thừa
...tại sao vậy ba?
Mục Khanh Luân
ba phải lấy xe đưa mẹ con đến tòa án vì chiếc BMW của mẹ con vừa được bảo trì rồi
Mục Chỉ Thừa
hôm nay con có..
Hứa Ôn Nhã
con im lặng chút đi Ân Tử *nhìn cậu*
Hứa Ôn Nhã
ngoan ngoãn nghe lời cho mẹ đi
Hứa Ôn Nhã
tập trung ăn sáng mau
Hứa Ôn Nhã
hôm nay phải uống thê một viên!
Comments
Phnuu
tutu ms đứng dậy đc, Mochi bình tõm
2024-05-12
3
Phnuu
thì Ân Ân chỉ nói xin lỗi thui chứ có nói là xin lỗi như nào đou👉👈
2024-05-12
3
Phnuu
nặng lời quá Mochi ơi
2024-05-12
4