Chương 3: Thôn tuyết (1)

Trác Nhĩ Táp Táp - Tác giả
Trác Nhĩ Táp Táp - Tác giả
Xin chào mọi người, trước khi mình viết tiếp chương truyện thì mình xin nói đôi lời ạ. Trong tác phẩm truyện "Kính vạn hoa chết chóc" thì tên của hai nhân vật là Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, còn trên phim "Trò chơi trí mệnh" là Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời, nhưng vì mình muốn viết dựa trên cả cuốn truyện và bộ phim nên sau nhiều lần đắn đo mình quyết định lấy tên hai nhân vật là "Nam Chúc" và "Thu Thạch" ạ. Cảm ơn mọi người ạ.
Trác Nhĩ Táp Táp - Tác giả
Trác Nhĩ Táp Táp - Tác giả
Và 3...2..1..Bắt đầu
• Chương 3: Thôn tuyết (1) •
Cảnh Nghi đi xe đến bệnh viện. Hôm nay quả thực vẫn là một ngày bận rộn. Mãi cô mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng rồi lúc này lại có bệnh nhân, cô chạy đông tây khắp nơi để lấy bệnh án, hỏi thăm tình hình một số bệnh nhân mà quên luôn thời gian. Lúc cô quay lại văn phòng trời đã tối cũng đã gần tám giờ tối, nhưng cũng vì một số công việc chưa hoàn thiện nên cô đành nán lại một lúc ở văn phòng.
Cũng không muốn Cẩm Nhạc lo lắng nên cô đã nhắn tin cho Cẩm Nhạc.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
💬: Chị ơi, tối nay em sợ không về
Nhắn xong cô đặt điện thoại sang một bên rồi, tiếp tục một số công việc dang dở. Trong lúc đang làm thì cô nhận được tin phản hồi của chị gái
Lăng Cẩm Nhạc
Lăng Cẩm Nhạc
💬: Em bận lắm à?
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
💬: Vâng ạ. Hơi nhiều việc ạ 😢
Lăng Cẩm Nhạc
Lăng Cẩm Nhạc
💬: Um, vậy em làm việc đi. Đồ ăn chị để ở trong tủ lạnh khi nào em về thì hâm lại đồ ăn rồi ăn nhé.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
💬: Vâng ạ.
Lăng Cẩm Nhạc
Lăng Cẩm Nhạc
💬: Đi đường cẩn thận nhé. Mặc ấm một chút
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
💬: Dạ?
Lăng Cẩm Nhạc
Lăng Cẩm Nhạc
💬: Không có gì, dự thời tiết báo trời mai lạnh nên chị sợ em ở qua đêm mặc mỏng như vậy sẽ lạnh thôi. Đường đêm cũng nên cẩn thận đấy.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
💬: Vâng ạ
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
NovelToon
Kết thúc cuộc trò chuyện. Lâm Cảnh Nghi tiếp tục công việc của mình, đến khoảng chín giờ tối. Cô lấy trong túi xách ra bốn món đồ sang nay cô mang đi ra đặt lên bàn. Bắt đầu nghiên cứu.
Bàn tay cô cầm lá thư lên bắt đầu mở ra, bắt đầu đọc. Mới đầu, cô cảm thấy bức thư này đang trêu đùa cô. Tại sao ư? Bởi vì nó như đang nói đến một thứ phi thường nào đó. Về những thế giới ma quỷ, nhưng rồi càng đọc càng đọc cô càng cảm thấy lạnh người. Bởi vì? Câu chuyện tiếp theo đang nói đến cô. Những mảnh ký ức cô đã mất từ trước đó, dường như một thước phim quay chậm mà cứ vậy đến bên cô. Cô dần nhớ ra mình còn có một người anh trai,...Cô càng đọc càng cảm thấy nổi da gà, cô nhìn đến tâm tư dòng cuối, mà không còn chút bình tĩnh nào trên khuôn mặt. Tay run run đặt lá thư xuống.
Cô cầm chiếc hộp trong tay mà không mở ra vì trong thư cũng đã nói "Đây là một vật rất quan trọng, chỉ lúc nguy cấp nhất hãy mở. Đừng tùy tiện sử dụng nếu không hậu quả khó lường". Cảnh Nghi tiếp theo lướt đến tấm thiệp. Vẻ ngoài của tấm thiệp đấy là một tấm bìa khổ A4 màu đen, xung quanh trang trí khá cầu kỳ mang theo phong cách cổ kính, lại ở góc bên trên bên phải thêm chút hoa hồng màu đỏ như là điểm nhấn. Cô mở tấm thiệp đôi mắt mở to. Mà đọc lên thành tiếng
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
"Chào mừng Lâm Cảnh Nghi đến với thế giới của cửa"
Vừa dứt lời, mọi thứ trong văn phòng cô chợt trở nên cửu phần đáng sợ, gió cứ len lỏi thổi vào bên trong khiến người ta có chút kinh hồn. Cô vội vàng dọn dẹp đồ của mình, sắp xếp lại bàn làm việc tắt máy tính rồi. Vội khoác áo ở phía giá treo đồ gần cửa rồi, chạy ra khỏi văn phòng, lúc này bệnh viện tầng bảy cũng khá vắng vẻ, cũng bởi tầng bảy chuyên môn về tâm lý, những bệnh nhân khó sẽ đều được chuyển lên tuyến trên nên bây giờ nó giống như một tầng bỏ hoang, không có mấy ai mà thêm mấy phần ma mị. Dù mới có khoảng chín giờ tối nhưng nó thật sự, khá đáng sợ. Cô chạy thật nhanh đến chỗ thang máy, ấn điên cuồng xuống tầng một, và đóng thang máy. Cô thực sự sợ rồi, không hiểu sao đột nhiên cô cảm thấy không gian trong thang máy thay đổi. Cánh cửa thang máy vừa mở cô bước ra. Mà gương mặt càng thêm hoảng, tiếng đến cổ mà chẳng thể nói mà cứ nghẹn lại không thành câu.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Đ-Đây...
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Bước ra ngoài hoảng sợ nắm chặt túi xách|
Cô nhìn thấy một hành lang dài, xuất hiện mười cánh cửa. Cô đứng chôn chân nơi đó khoảng một lúc rồi, mới bình tâm định hình lại mọi việc sau đó. Cô mạnh dạn bước đến cánh cửa có số I ở trên đầu, mà mở cửa. Vừa mở cửa một ánh sáng chói mắt đã chiếu vào mắt của Cảnh Nghi, sau đó như có ma lực cô bị kéo vào cửa. Lúc cô vừa bị kéo vào cửa thì cũng có một chàng trai bị kéo vào theo mà hai người va phải nhau.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Ngã xuống nền tuyết| Aa.
???
???
Ây, tôi xin lỗi, xin lỗi. Cô không sao chứ? |Đưa tay kéo cô lên|
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
À, tôi không sao. Cảm ơn anh
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Rốt cuộc đây là đâu vậy?
???
???
Tôi cũng không biết nữa
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
À, tôi là Lâm Cảnh Nghi còn anh?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Có phần sững sờ| Tôi là Lâm Thu Thạch |Chìa tay ra với cô| *Chắc là tên trùng tên thôi...*
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
*Thu Thạch? Chẳng nhẽ đây là...* |Bắt lấy tay anh| Hân hạnh làm quen
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Tôi cũng vậy
Lúc này có hai con sói như đã rình mò họ từ lâu mà xông đến chỗ họ, Cảnh Nghi và Thu Thạch như chú chim bị hai dã thú săn mồi bao vây. Lúc này, Thu Thạch đứng trước Cảnh Nghi mà nói: "Đừng sợ tôi bảo vệ cô". Vừa dứt lời hai con sói xông đến chỗ họ. Cảnh Nghi nhanh tay ấn người của Thu Thạch cúi người xuống cô đồng thời cũng làm tương tự, mà né được một cú tấn công của hai con sói này. Cô nắm tay Thu Thạch mà chạy. Lúc sau, cô nói với Thu Thạch về kế hoạch của mình, cậu lúc đầu còn lưỡng lự nhưng nhìn sự quả quyết của cô mà cũng gật đầu. Chạy được một lúc họ tách nhau ra chạy. Tuy rằng Cảnh Nghi là nữ nhưng sức chạy cũng có thể nói là được, chỉ tiếc bên Thu Thạch con sói quá manh thú mà cậu luôn phải né đòn tấn công của nó. Lúc này Thu Thạch cũng như Cảnh Nghi đều nghe thấy một giọng nói của một người nào đó.
???
???
Trên không gian mở, cô và cậu đều không phải đối thủ của nó
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Ai nói vậy?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Ai nói vậy?
Đồng thanh
Thu Thạch cũng không thể ngừng chân mà đứng dậy chạy tiếp, Cảnh Nghi cũng có phần yếu dần mà chạy chầm chậm lại. Dù họ đang chạy theo các phía khác nhau nhưng tâm lý thì có thể nói tương đồng với nhau đều nhận một chữ "sợ"
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
*Hai người này đều có thể nghe thấy lời mình nói. Nhưng sao cảm giác về cô gái kia lại khác với tên nhóc đó chứ. Cả hai bọn họ đều có khả năng nghe tốt.*
Họ chơi như mèo vờn chuột vậy, lúc hắn còn đang suy nghĩ thì đã sững người chút nhìn về phía Lâm Cảnh Nghi đang xử lý con sói chạy theo cô. Chỉ thấy cô lấy trong túi xách một cây bút máy, động tác nhanh nhẹn mà đâm sâu cây bút xuống chân của con sói. Tuy, không thể lấy mạng nó nhưng cũng có thể nói khiến nó trong một khoảng thời gian không thể đuổi kịp cô. Sau đó nhìn Thu Thạch, hắn nó cho cả hai người nghe.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi ở hướng 4 giờ.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Sói khổng lồ đang ở hướng 6 giờ của cậu. Giờ cậu hãy di chuyển về hướng 3 giờ đi.
Cảnh Nghi gật gù đôi phần biết chàng trai kia đang giải vây cho Lâm Thu Thạch, cô cũng nghe mà phân tích hướng đưa ra kết luận mà chạy về phía mà hắn hướng dẫn cho Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Lắng nghe mà chạy|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Thú vị đấy.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Việc chỉ huy người khác thú vị đấy.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Đi đâu tiếp?
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Đi tiếp 30 mét, rẽ trái rồi tăng tốc.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Chết tiệt.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi cứu cậu, cậu còn mắng tôi?
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Thật thiếu lễ độ
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Chạy| Hai người có thể nói sau được không?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Định quay đầu nhìn|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Đừng quay đầu
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tiếp tục chạy 1km
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Gặp khó khăn, điều quan trọng nhất là gì?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Chạy thật nhanh
Lúc này hắn cùng cô cười khẩy một cái. Có vẻ như kết quả của hai người khác cậu, tiếng của hai người cùng vang lên.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Lắc đầu nhẹ| Là phải bình tĩnh
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Là bình tĩnh đấy
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Nhìn Cảnh Nghi đang chạy| *Nhảy số nhanh đấy*
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Này, chỉ tiếp đi, đâu rồi?
Cậu chạy như muốn chết đi sống lại vậy, lúc sau cậu vấp phải cục đá mà ngã xuống. Lúc này, con sói cũng đã chạy đến chỗ của Thu Thạch, trong tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" thì con sói vướng vào bẫy của hắn. Song, có một chàng thanh niên mặc trang phục cổ từ trên bay xuống vung một kiếm đâm chết con sói.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Nhìn Nam Chúc| Cảm ơn anh nhé
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Không có gì
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Là anh sao?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Anh là người chỉ dẫn tôi lúc nãy?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Đứng dậy|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Khả năng nghe của cậu người tốt đấy
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Quay người lại| Chỉ nghe ba từ mà đã nhận ra đó là tôi.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Anh từ mãi đằng kia chạy đến đây là để cứu tôi à?
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi thấy cậu khá thông minh, chết thì phí quá
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Cách anh ăn mặc, trông lạ thật đấy
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi đang làm người mẫu cho thương hiệu Hán Phục của bạn tôi.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Vừa thay bộ đồ đã bị kéo vào game rồi.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Hả?
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Nghi hoặc nhìn cậu| Đây là lần đầu tiên cậu vào đây à?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Ngơ ngác|
Bên phía Cảnh Nghi, cô đang chạy thì thấy một bóng người, cô dừng chân lại mà có chút phòng bị. Người này cao khoảng 1 mét 84, quay lưng với cô. Sau đó người này quay lưng lại, lại khiến cô có chút ngạc nhiên. Chưa hết ngạc nhiên, thì con sói lúc này bị cô đâm một phát vào chân đã đuổi đến, cậu ta nhanh chân chạy đến phía cô còn đang ngơ ngác mà kéo về phía trước. Sau đó, một dao kết liễu con sói.
NovelToon
Lãnh Hạo Hiên - Bạch Hạo
NovelToon
Lâm Cảnh Nghi
Hình ảnh mang tính chất minh họa
???
???
Cô không sao chứ? |Quay người lại|
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Sững người|
???
???
Này? |Đi đến trước mặt cô|
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
*Không thể anh ấy đã chết rồi, không thể nào anh ấy sống lại được...Chỉ là...chắc là...người giống người thôi...Nhưng sao có thể giống đến vậy. Không tỉnh táo lại đi Lâm Cảnh Nghi anh ấy chết rồi, chỉ là người giống người thôi.*
???
???
Này?
???
???
Cô không sao chứ?
Anh ta lắc người cô một cái, cô cũng bừng tỉnh mà ngập ngừng ậm ờ
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
À, ừ tôi không sao.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Cảm ơn vì đã cứu tôi
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Tôi tên là Lâm Cảnh Nghi
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Tôi là Bạch Hạo
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Sao anh lại ở đây? Rốt cuộc đây là đâu?
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Đây là lần đầu cô vào đây à?
Mặt cô hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng
Lúc này, tuy ở hai địa điểm khác nhau nhưng bên Lâm Thu Thạch và bên Lâm Cảnh Nghi đều được hai người này "phổ cập" cho kiến thức
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Đơn giản mà nói cậu đã vào trong game này rồi.
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Ở đây, không vượt ải thì không thể thoát ra.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Tiến gần chỗ Lâm Thu Thạch| Nếu cậu "game over" trong game.
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Thì khi ra ngoài cũng thực sự kết thúc sinh mệnh.
Hai người họ tuy ở khác địa điểm nhưng vẫn có cùng câu hỏi giống nhau
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Vậy ý của anh là tôi xuyên không vào trò chơi này sao?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Vậy ý của anh là tôi xuyên không vào trò chơi này sao?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Nghi hoặc mà hỏi|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Xuyên không là từ phổ biến hơn, nhưng tình hình hiện tại phức tạp hơn thế
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Tựa lưng vào gốc cây|
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Gật gù nghe giải thích|
Bấy giờ bên Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Đi đến gần chỗ Nam Chúc| Anh bạn à, tôi là nhà thiết kế game thực tế ảo, kiểu lập trình viên, anh biết không?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Chính là anh có thể nói kĩ hơn một chút thì tôi đều có thể hiểu.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Cười khẩy| Cậu có thể hiểu nhưng tôi không nói rõ được.
Lúc này, Lâm Thu Thạch nhìn thấy con sói có chút cử động mà hơi sợ hãi lùi về sau
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Yên tâm, nó chết rồi
Quay lại phía bên Lâm Cảnh Nghi
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Nó phức tạp hơn xuyên không nhiều đấy
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
|Gật gật|
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Cô là lần đầu nhưng có vẻ không sợ hãi nhỉ?
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Cô hiện đang làm gì vậy?
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
À, tôi là bác sĩ tâm lý
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Còn anh?
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Tôi là giáo viên đại học.
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Sao cô đến được đây?
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Tôi bước ra khỏi thang máy thì thấy một cái hành lang có mười hai cánh cửa rồi tôi bị kéo vào đây
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Ồ *..*
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Vậy còn anh?
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Tôi đang đến giảng đường giảng dạy thì bị kéo vào đây.
Lâm Cảnh Nghi
Lâm Cảnh Nghi
Ồ, mà anh và cái người chỉ dẫn chúng tôi lúc nãy quen nhau sao?
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Có thể nói vậy.
Hai người họ cứ vậy vừa đi vừa nói, để đến chỗ của Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch. Quay lại về bên cậu, Nguyễn Nam Chúc vẫn đang giải thích cho Lâm Thu Thạch một số vấn đề
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi cũng phải cảm ơn cậu |Khoanh tay nói|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Đã cho tôi một cơ hội tốt
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Ngơ ngác| Cơ hội?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Ý anh là...
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Lúc nãy, nhìn như có vẻ anh đang cứu tôi, nhưng thật ra là dẫn dụ tôi làm mồi nhử, rồi giết nó? |Chỉ về phía con sói|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Gật gật| Kế hoạch của tôi đúng là vậy
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Vậy ra anh không cố gắng cứu tôi chút nào?
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Chỉ dẫn cho cậu là lợi dụng cậu |Tiến đến chỗ cậu|
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Lùi về sau|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Nhưng về kết quả là tôi cứu cậu
Cứ một lời một lời anh tiến đến chỗ cậu, cậu lại lùi một bước. Đến lúc không thể lùi được nữa, cậu bị ép đến khúc cây đằng sau
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Nếu ải đầu tiên mà cậu cũng không vượt qua được, thì chứng tỏ cậu chẳng có chút khả năng nào. Dù có người cứu cậu, cậu cũng không thể sống sót đến ngày mai.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Tôi cứu cậu đương nhiên là hy vọng cậu xứng đáng.
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
|Vỗ vai hắn| Anh nói rất có đạo lý, tôi rút lại. |Đi sang một bên|
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Rút lại cái gì?
Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch
Câu cảm ơn kia.
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
|Cười lắc đầu|
Lúc này, cả hai bên đầu nói chung một câu, như một lời mở đầu cho một câu chuyện
Nguyễn Nam Chúc
Nguyễn Nam Chúc
Chào mừng đến với thế giới của các cánh cửa.
Lãnh Hạo Hiên
Lãnh Hạo Hiên
Chào mừng đến với thế giới của các cánh cửa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play