Chương 3: Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?

Vừa hừng sáng, cửa tiệm bọn họ đã bị đập cửa kèm theo tiếng mắng chửi.

-Các người mau ra đây.

-Lũ ăn cướp.

Phong Triển dụi mắt mở cửa. Cửa vừa mở ông đã bị người phụ nữ trước mặt tát mạnh.

-Mau trả chiếc nhẫn kim cương của mẹ tao đây. Tao không hiểu sao bọn chúng mày có thể lấy đồ của người đã khuất?

-Các người nói gì Phong Triển tôi không hiểu?

-Các người còn giả vờ? Trước khi mất mẹ tôi có đeo một chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng chục triệu đô. Các người mau trả lại đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt các người.

-Dựa vào đâu mà nói nhà chúng tôi trộm cắp? Nhà tôi đã 3 đời tổ tông là nghề này. Luôn dành sự kính trọng cho người đã khuất. Tuyệt đối không có.

-Thế còn con trai của ông? Chẳng phải vừa ở tù ra sao?

Phong Triển tức giận xong lên trước, bàn tay vung lên định đánh cho bà ta tỉnh. Rốt cuộc cái tay đã chuẩn bị tư thế nhưng lại không thể hạ xuống.

“Có bằng chứng thì nói. Không có mau cút về.

Sau một màn mắng chửi đó, người nhà của bà ta đã kéo đến:

-Chị, quản gia tìm thấy chiếc nhẫn rồi.

Chân mày bà ta giật giật. Gương mặt có phần áy náy. Giọng vẫn như cũ:

-Tìm thấy rồi, chỉ là hiểu lầm.

Chị Huynh thấy bà ta sắp lên xe kéo tay ngăn lại:

-Bà đứng lại đó. Mau xin lỗi đi.

Bà ta nhất quyết không chịu còn quăng một đống tiền xuống đất. Cửa xe nhanh chóng đóng lại rời đi mất dạng.

Phong Triển cúi xuống nhặt từng đồng tiền mệnh giá cao. Chị Huynh tức giận đẩy vai ông Triển.

-Ba làm cái gì vậy? Đừng nhặt. Tiêu Đằng, bảo ba đừng nhặt.

Phong Sinh ở trong nghe hết mọi chuyện, anh đi ra sau đó ngồi xuống nhặt tiền cùng ba.

-Làm cái gì vậy, ngay cả em cũng nhặt những đồng tiền bẩn đó.

-Huỳnh, tiền nào thì cũng là tiền. Chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là được.

-Tiền bị ném xuống đấy vẫn là tiền. Hơn nữa lại còn nhiều như vậy. Chú Triển nói đúng đó, chị Huỳnh đừng để tâm.

Tiêu Đằng nói xong cúi xuống nhặt tiếp tiền.

Ông Triển đưa tiền cho Huỳnh

-Mau mua cái gì cả nhà chúng ta ăn cơm. Chuyện này không nhắc đến nữa.

-Nói không nhắc thì không nhắc?

-Huỳnh.

Chị Huỳnh không nguyện ý nhưng vẫn cần tiền sửa soạn ra chợ mua đồ ăn. Sau khi chị Huỳnh đi là cũng là lúc mở cửa tiệm. Phong Sính định quay vào phòng liền có một viên đá ném tới.

-Trả bà ngoại lại cho tôi.

-Cái gì nữa vậy, Phong Sính để Tiêu Đằng tôi xử lý.

Lần này Tiêu Đằng xắn tay áo đi ra bên ngoài. Ở cửa, cô bé 10 tuổi với đôi mắt sưng đỏ vì khóc nằm dạ.

-Mau trả bà ngoại lại cho tôi. Bà ngoại tôi chưa chết mà các người đem bà ngoại tôi đi đâu?

Tiêu Đằng vươn tay xoa đầu cô bé.

-Con tên gì?

-Liên quan gì đến chú? Còn không trả bà ngoại cho tôi?

Đứa trẻ này khá quen hình như đã gặp ở đâu đó?

Bé gái ném đá vào mặt Tiêu Đằng, trán anh bắt đầu sưng lên.

-Này, cháu nói lý lẽ một chút được không? Chúng ta không biết ngoại cháu là ai.

-Tối hôm qua các người khiêng bà ngoại tôi đi, các người không nhớ sao?

-Tiêu Đằng, cậu vào trong đi.

Phong Sính chân dài vừa sải bước liền đến bên cạnh cô bé.

-Bà ngoại của em mất rồi. Chúng tôi chỉ đang giúp bà ngoại em trang điểm cho đẹp để lên nhanh Thiên Đường. Em mau về nhà đi!

Cô bé ôm lấy chân Phong Sính, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phong Sính.

“Chú nói đối. Ba tôi chưa chết. Chú trả bà cho tôi đi mà.”

Phong Sính ngồi xuống xoa đầu cô bé. Hơn ai hết Phong Sính biết rõ, mất đi người mình yêu thương đau lòng thế nào.

“Bà cháu thấy cháu khóc lóc, còn bỏ nhà đi sẽ không vui. Chú đưa cháu về được không?”

Đứa trẻ vẫn cố chấp ôm chân anh. Anh đành đi vào trong nhà ngồi nhờ ba của anh gọi cho người nhà cô bé đến đón.

Ngồi đến tối, cô bé vẫn cứng đầu không chịu buông.

-Chú không có chạy đi đâu. Con thả chú ra, chú còn đi tiểu nữa.

-Không thả! Chú trả ngoại cho tôi. Tôi để chú đi!

-Sao nói mãi cháu không hiểu vậy?

Mọi người quay quanh lại dùng mọi cách, đứa trẻ vẫn không chịu buông tay. Đến mức phải hù dọa.

-Chú báo cảnh sát bắt cháu.

Cô bé khóc lớn hơn. Rất may người nhà đã đến. Là bà cô hung dữ lúc sáng.

-Mau về cho tao. Bà ngoại mày chết rồi hiểu không?

Cô bé bị tát một cái bạt tai vào mặt. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là cô bé không khóc.

-Tôi không về, đánh chết cũng không về.

Bà ta mất kiên nhẫn, lại ném hết tiền trong túi xuống chân Phong Sính.

-Gửi con bé ở đây vài ngày.

Sau đó bà ấy bước lên xe đi mất dạng trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.

-Tiêu Đằng, con bé này tính sao?

-Chị Huỳnh, giao bé cho chị?

Thoáng cái Phong Sính đã không thấy bọn họ đâu. Nhìn xuống thấy cô bé ngồi một góc, co lại khiến anh có chút không đành lòng.

-Này nhóc con có muốn ăn mì không?

Cô bé lắc đầu.

Phong Sính vào trong bếp nấu một tô mì sau đó đặt lên bàn. Lúc anh tránh đi, cô bé đã ngồi vào bàn ăn hết.

-Nhóc con ăn ngon không?

Cô bé vừa khóc vừa nói:

-Bà ngoại cũng làm mì như vậy cho tôi ăn. Huhu.”

-Chú ơi, bà ngoại tôi đã đi thật rồi sao?

Hot

Comments

Skaikento Adrei Floyen

Skaikento Adrei Floyen

xem ra.. nhà giàu cũng ko hạnh phúc là bao..

2024-04-19

1

Manh Thach

Manh Thach

Đung đó tiền dưới đất cũng là tiền người nhat không hèn. người vứt mới hèn /Good//Good//Good//Good//Good/

2024-04-16

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ra tù
2 Chương 2: Bị xua đuổi
3 Chương 3: Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?
4 Chương 4: Dẫn người đi
5 Chương 5: Giúp người, hại mình.
6 Chương 6: Hai số phận
7 Chương 7: Nhận nuôi
8 Chương 8: Cộng tác
9 Chương 9: Cùng nhau xây dựng mái nhà.
10 Chương 10: Đã nhiều năm như vậy
11 Chương 11: Chú là ai?
12 Chương 12: Lần đầu gặp sau nhiều năm
13 Chương 13: Oan gia
14 Chương 14: Ai bảo chú đón tôi?
15 Chương 15: Điều tra
16 Chương 16: Dọa sợ
17 Chương 17: Xin lỗi
18 Chương 18: Lần đầu tiên
19 Chương 19: Chú là người xấu
20 Chương 20: Tìm người xấu tính sổ
21 Chương 21: Đau lưng
22 Chương 22: Không chấp nhận sự thật
23 Chương 23: Trẻ con dạy người lớn
24 Chương 24: Ở cạnh trẻ con thành trẻ con.
25 Chương 25: Bị đe doạ
26 Chương 26: Sự cố chấp của chú Phong
27 Chương 27: Cuộc gọi lạ
28 Chương 28: Phong Sính, anh vui chưa?
29 Chương 29: Lần tiễn biệt đó
30 Chương 30: Cô gái nhỏ giỏi khuyên người khác
31 Chương 31: Cùng ăn một bữa cơm
32 Chương 32: Chúng ta cùng quỳ
33 Chương 33: Bản ngã
34 Chương 34: Thời khắc sinh tử
35 Chương 35: Chung nhà
36 Chương 36: Cãi nhau
37 Chương 37: Chỉ là cái chạm nhẹ
38 Chương 38: Mất bình tĩnh
39 Chương 39: Dạy chú cách hôn
40 Chương 40: Chạy trốn cảm xúc.
41 Chương 41: Giao hàng
42 Chương 42: Y Y đừng sợ
43 Chương 43: Kế hoạch chạy trốn của Phong thiếu
44 Chương 44: Sinh nhật 18 tuổi
45 Chương 45: Nói lời yêu
46 Chương 46: Yêu đương vụng trộm
47 Chương 47: Nhịn
48 Chương 48: Muốn hôn
49 Chương 49: Cách một lớp áo
50 Chương 50: Quấn bánh tét
51 Chương 51: Anh vẫn chưa quên?
52 Chương 52: Giận
53 Chương 53: Say rượu nên làm loạn
54 Chương 54: Không gian riêng
55 Chương 55: Yêu em
56 Chương 56: Gạo nấu thành cơm
57 Chương 57: Không thể đứng đắn trước em
58 Chương 58: Tắm uyên ương
59 Chương 59: Không dám nhìn mặt ai
60 Chương 60: Dỗ dành
61 Chương 61: Có cách làm em hết giận
62 Chương 62: Bọn chúng có giao dịch
63 Chương 63: Truy đuổi
64 Chương 64: Đã là quá khứ xin ngủ yên
65 Chương 65: Anh muốn có con
66 Chương 66: Công khai yêu đương
67 Chương 67: Kẹo bông gòn
68 Chương 68: Ngọt ngào
69 Chương 69: Bị bắt cóc
70 Chương 70: Trò chơi bắt đầu
71 Chương 71: Đếm ngược thời gian
72 Chương 72: Giải cứu
73 Chương 73: Ôn lại ân oán
74 Chương 74: Đã giải quyết
75 Chương 75: Đại kết
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Ra tù
2
Chương 2: Bị xua đuổi
3
Chương 3: Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?
4
Chương 4: Dẫn người đi
5
Chương 5: Giúp người, hại mình.
6
Chương 6: Hai số phận
7
Chương 7: Nhận nuôi
8
Chương 8: Cộng tác
9
Chương 9: Cùng nhau xây dựng mái nhà.
10
Chương 10: Đã nhiều năm như vậy
11
Chương 11: Chú là ai?
12
Chương 12: Lần đầu gặp sau nhiều năm
13
Chương 13: Oan gia
14
Chương 14: Ai bảo chú đón tôi?
15
Chương 15: Điều tra
16
Chương 16: Dọa sợ
17
Chương 17: Xin lỗi
18
Chương 18: Lần đầu tiên
19
Chương 19: Chú là người xấu
20
Chương 20: Tìm người xấu tính sổ
21
Chương 21: Đau lưng
22
Chương 22: Không chấp nhận sự thật
23
Chương 23: Trẻ con dạy người lớn
24
Chương 24: Ở cạnh trẻ con thành trẻ con.
25
Chương 25: Bị đe doạ
26
Chương 26: Sự cố chấp của chú Phong
27
Chương 27: Cuộc gọi lạ
28
Chương 28: Phong Sính, anh vui chưa?
29
Chương 29: Lần tiễn biệt đó
30
Chương 30: Cô gái nhỏ giỏi khuyên người khác
31
Chương 31: Cùng ăn một bữa cơm
32
Chương 32: Chúng ta cùng quỳ
33
Chương 33: Bản ngã
34
Chương 34: Thời khắc sinh tử
35
Chương 35: Chung nhà
36
Chương 36: Cãi nhau
37
Chương 37: Chỉ là cái chạm nhẹ
38
Chương 38: Mất bình tĩnh
39
Chương 39: Dạy chú cách hôn
40
Chương 40: Chạy trốn cảm xúc.
41
Chương 41: Giao hàng
42
Chương 42: Y Y đừng sợ
43
Chương 43: Kế hoạch chạy trốn của Phong thiếu
44
Chương 44: Sinh nhật 18 tuổi
45
Chương 45: Nói lời yêu
46
Chương 46: Yêu đương vụng trộm
47
Chương 47: Nhịn
48
Chương 48: Muốn hôn
49
Chương 49: Cách một lớp áo
50
Chương 50: Quấn bánh tét
51
Chương 51: Anh vẫn chưa quên?
52
Chương 52: Giận
53
Chương 53: Say rượu nên làm loạn
54
Chương 54: Không gian riêng
55
Chương 55: Yêu em
56
Chương 56: Gạo nấu thành cơm
57
Chương 57: Không thể đứng đắn trước em
58
Chương 58: Tắm uyên ương
59
Chương 59: Không dám nhìn mặt ai
60
Chương 60: Dỗ dành
61
Chương 61: Có cách làm em hết giận
62
Chương 62: Bọn chúng có giao dịch
63
Chương 63: Truy đuổi
64
Chương 64: Đã là quá khứ xin ngủ yên
65
Chương 65: Anh muốn có con
66
Chương 66: Công khai yêu đương
67
Chương 67: Kẹo bông gòn
68
Chương 68: Ngọt ngào
69
Chương 69: Bị bắt cóc
70
Chương 70: Trò chơi bắt đầu
71
Chương 71: Đếm ngược thời gian
72
Chương 72: Giải cứu
73
Chương 73: Ôn lại ân oán
74
Chương 74: Đã giải quyết
75
Chương 75: Đại kết

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play