Chương 20: Tìm người xấu tính sổ

“Tiêu Đằng, chú đi đâu vậy? Ông ngoại tỉnh lại rồi.”

Tiêu Đằng gấp gáp chạy vào phòng, anh nắm tay Phong Triển:

“Con đã bảo không được nóng giận. Bây giờ thì hay rồi.”

“Con nói với nó rồi à?”

Phong Triển nhìn Tiêu Đằng với vẻ mặt đầy hy vọng.

Tiêu Đằng gật đầu khiến ông Triển quay mặt sang hướng khác mà khóc.

“Nó sẽ suy sụp mất…”

“Cũng đâu phải chưa từng như vậy. Cứ tiếp tục dấu sẽ khiến cho tình hình tồi tệ hơn.”

Phong Triển thở dài:

“Cũng phải…”

“Tiêu Đằng, mau đưa Đường Y về đi. Ngày mai con bé còn phải đi học.”

Tiêu Đằng gật đầu kéo Đường Y ra ngoài. Vừa ra đến nơi Đường Y xắn tay áo lên:

“Tiêu Đằng, chú nói con biết Phong Sính ở đâu?”

“Đường Y, con định là gì?”

“Tính sổ!”

“Haha"

Tiêu Đằng cười không nhặt được mồm. Anh vác Đường Y lên vai:

“Đi về học bài đi. Đánh lại ai mà đòi đánh.”

“Tiêu Đằng, chú thả con xuống.”

Tiêu Đằng không thả một mực nhét Đường Y vào trong xe đưa cô về nhà.

Về đến nhà, Đường Y vào phòng học bài đến nửa đêm cô lên phòng bếp ở sân thượng tìm đồ ăn.

“Đói bụng rồi đúng không? Mau ngồi đi!”

“Tiêu Đằng sao chú còn chưa ngủ?”

Đường Y vừa ngồi xuống bàn thì một tô mì nóng hổi đầy đủ rau xanh và tôm được bưng ra. Cô vui vẻ vừa thổi vừa ăn.

Từ lúc Đường Y về đây ở, cô xem như là bảo bối trong nhà. Được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Từ lâu Đường Y đã xem họ là người nhà. Ai làm họ buồn cô rất căm ghét. Đúng vậy, cô nhất định sẽ tìm “người xấu" dạy dỗ một trận.

Đường Y ăn xong vội vàng vào phòng học bài xong rồi đi ngủ.

Đường Y vẫn như cũ, sáng cô được Tiêu Đằng chở đi học. Hôm nay cô không có học tiết buổi chiều nhưng cô nói dối Tiêu Đằng là có tiết.

Đúng 11h30 trống điểm, Đường Y vội vàng thu xếp đồ đạc bắt xe buýt đến trụ sở công ty của Phong Sính.

Đứng trước tòa nhà cao tầng, Đường Y ngẩng mặt đến suýt chút thì bị ngã.

“Sao mà cao thế?”

Đường Y vào bên trong gặp lễ tân:

“Xin chào, tôi có hẹn với Phong Sính. Tôi tên Đường Y.”

“Cái này… Cô bé không có tên trong danh sách.”

Đường Y không những không sợ mà còn mạnh dạng:

“Cô gọi cho chú ấy đi. Nói tên tôi là được.”

Quả nhiên sau khi lễ tân gọi cho thư ký của anh. Thư ký bảo:

“Phong Thiếu rất bận không rảnh.”

Lễ tân mang theo câu nói truyền lại cho Đường Y. Người cố chấp như cô sao có thể chịu thua chứ. Cô ngồi ở sofa đợi. Đợi đến ngủ quên luôn Phong Sính vẫn chưa chịu xuống.

“Ông chú xấu xa. Chú không muốn gặp tôi. Tôi sẽ đợi chú.”

Đường Y ngồi đến khi tòa nhà đóng cửa không thấy Phong Sinh. Cô bị đuổi ra bên ngoài vẫn kiên trì chờ.

Cuối cùng chờ được Phong Sính ra cửa. Đường Y đem hết tức giận, lấy balo phía sau lưng dùng sức ném vào người anh.

“Chú là đồ xấu xa!”

“Đường Y?”

Vừa nhìn thấy cô đã nghe cô hét tiến về phía anh.

Phong Sính nắm lấy cổ áo của Đường Y ngăn cô lại. Vẻ mặt lạnh lùng:

“Làm gì?”

Đường Y vươn tay định đánh Phong Sính nhưng bị anh nắm cổ áo, cô với tay không tới.

“Thả tôi ra.”

“Vì sao đến đây?”

“Tìm chú tính sổ!”

Phong Sính nghe xong xém chút nữa bật cười.

“Đường Y, tôi không mắc nợ cô.”

“Chú làm ông ngoại buồn. Làm chị Huỳnh khóc. Còn làm chú Tiêu Đằng lo lắng. Từ ngày có chú chẳng lúc nào gia đình vui vẻ.”

“Vậy cho nên?”

Đường Y khí thế hừng hực, lời nói hùng hồn:

“Vậy cho nên sau này thấy chú ở đâu tôi đánh ở đó.”

“Ấu trĩ.”

Phong Sính nén cho Đường Y hai chữ sau đó thả cô xuống rồi leo lên xe.

Đường Y bị ngã xuống đất. Cục tức này làm sao cô chịu được cơ chứ? Vậy cho nên đuổi theo Phong Sính lên xe của anh.

Phong Sính thở ra, giọng điệu mang theo chán ghét:

“Mau xuống.”

“Tôi không xuống. Giờ này tôi không bắt được xe buýt nữa. Chú mau chở tôi về nhà.”

“Tôi không có nghĩa vụ chăm sóc cô. Cô thích thì đi theo tôi.”

“Chú!”

Đường Y nghiến răng cô cứ vậy mà kéo tay Phong Sính dán chặt hai hàm răng lên đó.

Phong Sính kêu đau nhưng anh không thể rút tay lại.

“ĐƯỜNG Y!”

“Phong thiếu, người không sao chứ?”

Tay Phong Sính bật máu in hằn dấu răng của Đường Y. Anh có muốn đánh cũng không nở ra tay.

Đường Y tinh nghịch lè lưỡi ra trêu chọc anh. Trong lòng cô vì vết thương trên tay anh mà hả giận.

Tài xế một lần nữa lên tiếng:

“Phong thiếu, có cần đến bệnh viện?”

“Đi đến nhà đó trước rồi quay lại bệnh viện. Nếu không tôi sẽ bị bệnh dại mất.”

“Ý chú nói tôi là chó dại?”

Phong Sính quay mặt sang chỗ khác. Miệng tỏ ý cười.

“Không có!”

“Rõ ràng là chú nói vậy!”

“Khi nào? Sao tôi không biết?”

Hai người cãi nhau đến nỗi tài xế phải bật nhạc. Nhưng tiếng nhạc cũng không lấn được tiếng đấu khẩu.

“Đường Y, im miệng!”

“Tôi cứ nói, chú làm gì được tôi?”

Phong Sính chịu không được, anh lấy tay bóp miệng cô lại. Cái miệng nhỏ chu ra, môi mỏng hồng hào trông rất đáng yêu.

“Haha…”

“Chú cười cái gì?”

“Xấu chết đi được!”

….

Xe chạy rất nhanh đã đến nơi. Phong Sính bước xuống xe đi vào trong căn hẻm sâu hun hút.

Tại đây những ngôi nhà xập xệ chen chúc nhau mọc lên.

Phong Sính đi theo địa chỉ trên mảnh giấy đến căn nhà chỉ vỏn vẹn 2 mét vuông.

Đường Y ở phía sau đi theo không khỏi thắc mắc:

“Chú tìm ai ở đây? Này! Tôi đang nói chuyện với chú đó!”

Phong Sính đứng ở cửa thì gặp người phụ nữ bằng tuổi cha anh đang ôm một đứa bé nhỏ.

“Xin chào. Tôi muốn tìm Kim Ngân.”

Người phụ nữ sợ sệt bế đứa cháu lên:

“Anh là ai? Muốn gì?”

“Cháu là bạn học cũ của Kim Ngân. Cháu muốn gặp bạn ấy.”

“Ở đây không có người này!”

Người phụ nữ nói xong kéo cửa mạnh lại mặc cho sự ngỡ ngàng của Phong Sính và Đường Y.

Trong nhà còn vọng ra tiếng xua đuổi:

“Mau cút khỏi đây đi. Ở đây không có người cậu tìm…”

“Cô ơi… Cô…”

“Ào”

Cả một chậu nước lớn hất ra đúng lúc Đường Y vừa đi đến hứng trọn.

“Phong Sính!”

Phong Sính kéo Đường Y ra phía sau mình:

“Nhiều chuyện.”

“Chú có còn là con người không?”

Bây giờ Phong Sính chỉ quan tâm đến Kim Ngân nên anh mặc kệ Đường Y mà nói tiếp:

“Cô… Con chỉ muốn tìm hiểu một chút. Không có ý gì khác.”

“Im đi. Cút đi.”

Thấy bà cô phản ứng rất dữ Đường Y kéo tay áo của Phong Sính:

“Chú mau đi đi. Bà ấy đang rất giận. Khi khác lại đến.”

“Hôm khác con lại đến hỏi.”

Phong Sính không bằng lòng nhưng phải rời đi. Lúc vào trong xe, anh cứ mãi suy nghĩ mà quên mất Đường Y ở bên cạnh hắc xì liên tục.

Xe rất nhanh đã về đến Phong gia.

Nơi này là biệt thự nhỏ mà thư ký sắp xếp cho anh. Nó nằm trong khu đô thị của người giàu. Xe ra vào phải được bảo vệ kiểm tra.

Căn biệt thự có sân vườn trồng nhiều hoa. Biệt thự sơn màu trắng, dưới ánh đèn vàng hắt từ trong sân hản chiếu vào nhìn rất đẹp.

“Chú chở tôi đến đây làm gì?”

Lúc này Phong Sính mới nhớ đến sự có mặt của Đường Y ở bên cạnh. Anh hỏi tài xế sao không đưa Đường Y về nhà. Tài xế mới nói lúc anh lên xe rất giận dữ bảo quay về Phong gia.

Ông ấy sợ bị đuổi việc nên không dám hỏi nhiều.

“Hơn nữa, cô bé bên cạnh ngài cũng có nói nhưng ngài không trả lời…”

Bất lực, Đường Y chỉ có thể im lặng.

“Bây giờ chú về nhà rồi đến lượt tôi.”

Đường Y trở lại trong xe, bác tài xế chứ nhìn Phong Sính xem phản ứng của anh thế nào. Anh gật đầu ông ấy mới dám chở cô về.

Vừa đóng cửa lại, Phong Sính liền mở cửa phụ của Đường Y.

“Khoan đã.”

“Chú để quên gì à?”, Đường Y thắc mắc.

“Vào bên trong thay quần áo đi. Để như vậy sẽ cảm lạnh mất.”

Đúng là rất lạnh nên Đường Y không phản kháng. Cô bước vào bên trong với miệng chữ o.

“Cái này là để một mình anh ở sao?”

Bên trong căn biệt thự rất rộng. Trang trí theo lối tối giản hiện đại. Ngoài vật dụng cần thiết và cây xanh ra chẳng có gì đồ vật dư thừa.

Còn có một dòng suối nhỏ mang theo đàn cá ngũ sắc bơi quanh nhà.

Phong Sính không quan tâm lắm đến Đường Y nên tuỳ tiện chọn một áo sơ mi rộng nén cho cô. Tay anh chỉ về hướng lầu 2.

“Trên đó có phòng khách. Ở bên trong có đủ vật dụng chưa ai sử dụng. Có thể tuỳ ý sử dụng.”

Đường Y nghe vậy chạy lên lầu. Bây giờ rất lạnh nên Đường Y chỉ muốn thay một bộ đồ ấm.

Phong Sính ngồi ở sofa dưới lầu. Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay.

Đường Y tắm lâu như vậy cũng chưa hề xuống.

“Không lẽ có chuyện sao?”

Vừa đứng dậy định đi xem thì Phong Sính nhận được điện thoại của Tiêu Đằng.

“Phong Sính, Đường Y có đến tìm cậu?”

“Có.”

“Con bé đâu? Cậu có làm gì nó?”

“Tiêu Đằng, con bé tìm tôi tính sổ.”

“Ở đâu tôi đến đón?”

“Không cần. Một chút tôi sẽ đưa về.”

“Không được. Cậu gửi địa chỉ đi. Tôi qua đó ngay.”

Phong Sính vừa cúp máy nghe trên lầu vọng ra tiếng hét lớn. Anh gấp gáp chạy lên xem thử.

“Đường Y. Không sao chứ?”

Chapter
1 Chương 1: Ra tù
2 Chương 2: Bị xua đuổi
3 Chương 3: Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?
4 Chương 4: Dẫn người đi
5 Chương 5: Giúp người, hại mình.
6 Chương 6: Hai số phận
7 Chương 7: Nhận nuôi
8 Chương 8: Cộng tác
9 Chương 9: Cùng nhau xây dựng mái nhà.
10 Chương 10: Đã nhiều năm như vậy
11 Chương 11: Chú là ai?
12 Chương 12: Lần đầu gặp sau nhiều năm
13 Chương 13: Oan gia
14 Chương 14: Ai bảo chú đón tôi?
15 Chương 15: Điều tra
16 Chương 16: Dọa sợ
17 Chương 17: Xin lỗi
18 Chương 18: Lần đầu tiên
19 Chương 19: Chú là người xấu
20 Chương 20: Tìm người xấu tính sổ
21 Chương 21: Đau lưng
22 Chương 22: Không chấp nhận sự thật
23 Chương 23: Trẻ con dạy người lớn
24 Chương 24: Ở cạnh trẻ con thành trẻ con.
25 Chương 25: Bị đe doạ
26 Chương 26: Sự cố chấp của chú Phong
27 Chương 27: Cuộc gọi lạ
28 Chương 28: Phong Sính, anh vui chưa?
29 Chương 29: Lần tiễn biệt đó
30 Chương 30: Cô gái nhỏ giỏi khuyên người khác
31 Chương 31: Cùng ăn một bữa cơm
32 Chương 32: Chúng ta cùng quỳ
33 Chương 33: Bản ngã
34 Chương 34: Thời khắc sinh tử
35 Chương 35: Chung nhà
36 Chương 36: Cãi nhau
37 Chương 37: Chỉ là cái chạm nhẹ
38 Chương 38: Mất bình tĩnh
39 Chương 39: Dạy chú cách hôn
40 Chương 40: Chạy trốn cảm xúc.
41 Chương 41: Giao hàng
42 Chương 42: Y Y đừng sợ
43 Chương 43: Kế hoạch chạy trốn của Phong thiếu
44 Chương 44: Sinh nhật 18 tuổi
45 Chương 45: Nói lời yêu
46 Chương 46: Yêu đương vụng trộm
47 Chương 47: Nhịn
48 Chương 48: Muốn hôn
49 Chương 49: Cách một lớp áo
50 Chương 50: Quấn bánh tét
51 Chương 51: Anh vẫn chưa quên?
52 Chương 52: Giận
53 Chương 53: Say rượu nên làm loạn
54 Chương 54: Không gian riêng
55 Chương 55: Yêu em
56 Chương 56: Gạo nấu thành cơm
57 Chương 57: Không thể đứng đắn trước em
58 Chương 58: Tắm uyên ương
59 Chương 59: Không dám nhìn mặt ai
60 Chương 60: Dỗ dành
61 Chương 61: Có cách làm em hết giận
62 Chương 62: Bọn chúng có giao dịch
63 Chương 63: Truy đuổi
64 Chương 64: Đã là quá khứ xin ngủ yên
65 Chương 65: Anh muốn có con
66 Chương 66: Công khai yêu đương
67 Chương 67: Kẹo bông gòn
68 Chương 68: Ngọt ngào
69 Chương 69: Bị bắt cóc
70 Chương 70: Trò chơi bắt đầu
71 Chương 71: Đếm ngược thời gian
72 Chương 72: Giải cứu
73 Chương 73: Ôn lại ân oán
74 Chương 74: Đã giải quyết
75 Chương 75: Đại kết
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Ra tù
2
Chương 2: Bị xua đuổi
3
Chương 3: Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?
4
Chương 4: Dẫn người đi
5
Chương 5: Giúp người, hại mình.
6
Chương 6: Hai số phận
7
Chương 7: Nhận nuôi
8
Chương 8: Cộng tác
9
Chương 9: Cùng nhau xây dựng mái nhà.
10
Chương 10: Đã nhiều năm như vậy
11
Chương 11: Chú là ai?
12
Chương 12: Lần đầu gặp sau nhiều năm
13
Chương 13: Oan gia
14
Chương 14: Ai bảo chú đón tôi?
15
Chương 15: Điều tra
16
Chương 16: Dọa sợ
17
Chương 17: Xin lỗi
18
Chương 18: Lần đầu tiên
19
Chương 19: Chú là người xấu
20
Chương 20: Tìm người xấu tính sổ
21
Chương 21: Đau lưng
22
Chương 22: Không chấp nhận sự thật
23
Chương 23: Trẻ con dạy người lớn
24
Chương 24: Ở cạnh trẻ con thành trẻ con.
25
Chương 25: Bị đe doạ
26
Chương 26: Sự cố chấp của chú Phong
27
Chương 27: Cuộc gọi lạ
28
Chương 28: Phong Sính, anh vui chưa?
29
Chương 29: Lần tiễn biệt đó
30
Chương 30: Cô gái nhỏ giỏi khuyên người khác
31
Chương 31: Cùng ăn một bữa cơm
32
Chương 32: Chúng ta cùng quỳ
33
Chương 33: Bản ngã
34
Chương 34: Thời khắc sinh tử
35
Chương 35: Chung nhà
36
Chương 36: Cãi nhau
37
Chương 37: Chỉ là cái chạm nhẹ
38
Chương 38: Mất bình tĩnh
39
Chương 39: Dạy chú cách hôn
40
Chương 40: Chạy trốn cảm xúc.
41
Chương 41: Giao hàng
42
Chương 42: Y Y đừng sợ
43
Chương 43: Kế hoạch chạy trốn của Phong thiếu
44
Chương 44: Sinh nhật 18 tuổi
45
Chương 45: Nói lời yêu
46
Chương 46: Yêu đương vụng trộm
47
Chương 47: Nhịn
48
Chương 48: Muốn hôn
49
Chương 49: Cách một lớp áo
50
Chương 50: Quấn bánh tét
51
Chương 51: Anh vẫn chưa quên?
52
Chương 52: Giận
53
Chương 53: Say rượu nên làm loạn
54
Chương 54: Không gian riêng
55
Chương 55: Yêu em
56
Chương 56: Gạo nấu thành cơm
57
Chương 57: Không thể đứng đắn trước em
58
Chương 58: Tắm uyên ương
59
Chương 59: Không dám nhìn mặt ai
60
Chương 60: Dỗ dành
61
Chương 61: Có cách làm em hết giận
62
Chương 62: Bọn chúng có giao dịch
63
Chương 63: Truy đuổi
64
Chương 64: Đã là quá khứ xin ngủ yên
65
Chương 65: Anh muốn có con
66
Chương 66: Công khai yêu đương
67
Chương 67: Kẹo bông gòn
68
Chương 68: Ngọt ngào
69
Chương 69: Bị bắt cóc
70
Chương 70: Trò chơi bắt đầu
71
Chương 71: Đếm ngược thời gian
72
Chương 72: Giải cứu
73
Chương 73: Ôn lại ân oán
74
Chương 74: Đã giải quyết
75
Chương 75: Đại kết

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play