Đôi chân một cô gái vội vàng bước theo người con trai cao lớn ở trước mặt. Anh dừng chân, cô cũng dừng. Anh đi cô cũng lại lẳng lặng đi theo. Anh tức giận, xoay người nhìn rồi lại cau mày.
" Làm cái gì mà đi theo tao quài vậy hả?"
"... "
"... "
Cô lặng im mà cúi đầu. Không trả lời anh. Thấy vậy anh cũng không hỏi gì thêm. Liền quay bước đi tiếp. Cô vẫn tiếp tục bước theo sau anh. Vĩ càng cảm thấy bực bội, gọi lớn tên cô.
"Khuê!!! Mày làm gì suốt ngày cứ đi theo tao vậy? "
Khuê giật mình vội ngước nhìn rồi mở lời.
"Xin lỗi, em chỉ muốn biết anh đi đâu thôi"
"Muốn biết làm gì?"
"... "
"... "
Khuê ngại ngùng quay mặt đi. Vĩ thấy vậy cũng hiểu điều gì đó liền đưa mặt mình tới gần khiến Khuê ngại ngùng đến mức đỏ mặt anh cười khẩy cất lời.
" Thích tao hả? "
"........ "
"... "
Nói trúng tim đen cô đứng ngơ người ra, bắt thấy điều đó anh tiến tới đưa đôi tay lên mặt Khuê đôi mắt Khuê bây giờ đang nhắm tít lại, trong lòng đang đập thình thịch ngay trong đầu bây giờ đang nghĩ đến việc Vĩ sẽ trao cho mình một nụ hôn. Nhưng thực tế thật phủ phàng biết bao, những điều Khuê đang nghĩ đều là mơ mộng sự mong chờ đã bị sụp đổ bởi một cú búng trán đau đớn đến từ anh.
" Á "
Cô liền thức tỉnh mở đôi mắt nhìn người con trai trước mình mà hét lên anh liền cười một cái, Vĩ nhìn thẳng vào đôi mắt Khuê anh kiêu ngạo nói.
" Đừng nghĩ đến việc thích tao nữa tao có người tao thích rồi "
" Hả?"
" Nụ hôn dành 18 năm thanh xuân của tao chỉ có mình em ấy mới cướp đi được nó "
"........ "
Anh dứt lời quay bước đi bỏ lại Khuê ở đó, cô có vẻ hơi buồn nhưng vẫn như thói quen bước theo anh nhưng chỉ trong một lúc cô đã vui trở lại đôi chân vẫn bước theo anh, cô ngước mặt lên nở nụ rạng rỡ chỉ không ngờ một lúc sau cô lại hét lên.
" ANH VĨ À ANH BỊ HÂM HẢ? "
Nói xong Khuê liền chạy mất khúc đi vì biết nếu anh quay lại chắc chắn sẽ mắng cô một trận, thật đúng như cô nghĩ mặt anh đã tràn đầy sự tức giận nhưng biểu cảm ngơ ngác khi không ai phía sau mình khiến cô đang núp ở chỗ gần đó không nhịn được cười.
Một cô gái khác ngồi bên khung cửa sổ, đôi mắt tròn đen láy đang nhìn về hướng sân truờng, đôi bàn tay trắng trẻo đặt lên bề cửa sổ mà chống cầm. Cô đang suy nghĩ một điều gì đó. Tiếng trống trường vang lên dừng hẳn suy nghĩ cô vội cất sách vở rồi chạy xuống căn tin trường. Mấy ngày thấy Linh như vậy Lam cũng chỉ vừa mới chuyển vào nên chưa hiểu liền quay qua hỏi Khuê.
" Ê mày, con Linh nó..."
"Nó không bị sao đâu, chạy đi check in cho thằng Thái đó mà "
"Thái? Thái nào? Tao vừa chuyển vào mà"
"Tao quên, năm trước nó là học sinh của lớp này, nhưng nó học được 3,4 ngày gì đấy. Thì gia đình nó có vài việc phải bay về Hàn. Vì ba nó là người Hàn. Rồi nó học ở bển luôn"
"À"
"Nghe đâu vài tháng nữa nó về học lại ở đây"
"Ồ! Chắc học giỏi lắm"
"Cũng được nói là nó học giỏi nhất khối 10. Chỉ sau anh An về độ xếp hạng ở trường mình thôi"
"Wow"
Linh chạy xuống căn tin. Theo thói quen gọi cho mình một dĩa cơm thập cẩm nóng hổi mang lên. Cô cầm dĩa cơm trên tay. Tới một chỗ bàn trống đặt dĩa cơm lên rồi lấy điện thoại chụp lại. Với dòng ghi chú " Ăn ngon nè ".Từ phía căn tin hai người đến chỗ Linh, Khuê nói.
" Tao không đến quá sớm chứ"
"Vừa kịp, tao vừa mới gửi"
Lam liền thắc mắc hỏi Linh.
"Mày với Thái là người yêu hả?"
"Ừ bọn tao là hôn phu từ nhỏ "
" Hôn phu? "
" Ừ chuyện là vậy nè "
Từ khi chưa sinh ra, các gia tộc lâu đời và quyền quý đã chơi với nhau. Từ đời những bậc cha ông cho đến ngày hôm nay. Đứng đầu là ông Đặng Thanh Huy cha của Đặng Thanh Phong và Đặng Thanh Luân, người sáng lập ra Tam Thanh công ty đứng thứ sáu cả nước. Tiếp đến là bà Hoàng Thiên Mai Thúy hay bà Dương Mai Thúy ( tự lập nghiệp sau hai năm lập ra công ty thì đổi tên), từng là con út của Hoàng tộc Hoàng Thiên danh giá nhưng vì tình yêu mà bà đã rời đi với bàn tay trắng là mẹ của Tâm và cũng người sáng lập ra Dương Hoàng công ty lớn thứ chín cả nước.
* Một chút thông tin về Tâm *
- Hoàng Thiên Tâm hay Dương Thanh Tâm là đứa con duy nhất của bà Dương. Cũng là người cầm đầu băng PNT17 băng nhóm được cho là VIP PRO của trường. Tuy là người cầm đầu nhưng trong những lần ẩu đả thì cậu ta không bao giờ có mặt hay là trực tiếp đụng tay vào chỉ giao nhiệm vụ cho đàn em. Là gia tộc không có mối quan hệ mật thiết với 5 gia tộc còn lại chỉ hợp tác cùng nhau.
* Một số thông tin về PNT17*
- Được lập ra gần đây nhưng đã vang dội khắp nơi vì sự nổi tiếng và sự khét lẹt từ những thành viên trong băng. Những người trong băng đa số là trong trường còn một số thì ở những trường khác nhau, vi mô rộng đến mức đã tạo ra thành một băng đảng. Nội trội và là những người tạo nên sự thành công cho băng gồm 8 người: Người đứng đầu và trên vạn người là Dương Thanh Tâm hay có cái tên khác là " Rắn độc", 7 người còn lại là cơ thể của băng cánh tay phải là Đỗ Hoàng Khang, cánh tay trái là Trần Nhật Khải, hai bộ não của băng là Võ Hoàng Khánh An và Trần Thành Thái, người thân cận và là phó nhóm của băng là Đặng Thanh Luân, và cuối cùng hai người được cho là quan trọng nhất của băng hai cánh tay đắt lực của Tâm là Đỗ Hoàng Trung Vĩ người có danh xưng là " Cơn lốc của PNT17 " và Đặng Thanh Phong người có danh xưng là " Đôi chân tử thần của PNT17 ".
Thứ ba là ông Đỗ Thành Công ba của Đỗ Hoàng Trung Vĩ người sáng lập ra Thành Công, công ty lớn thứ mười cả nước.
"Crush của tao, cha chồng của tao đấy"- Khuê xen vào nói với khuôn mặt đang đỏ và háo hức.
Nghe vậy Linh chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì đã quen với biểu cảm của Khuê khi nhắc đến Vỹ, còn Lam thì shock khi biết người con trai túm áo mình khi đó là crush của Khuê. Thứ tư là ông Jeong Jung Jae hay ông Trần Dương Thuận người sáng lập ra 2BETTER công ty hoạt động ở hàn và Việt là ba của Trần Thành Thái và Trần Thị Trà Vy đứng thứ mười một cả nước.
" Vy? "
" Cái con bắt nạn mày đó "
" Cuối cùng là ba tao ông Nguyễn Khánh Trường cựu vận động viên bóng bàn, hiện tại đang kinh doanh mỹ phẩm Butter and beauty cùng vợ yêu, và tao là Nguyễn Ngọc Anh Linh "- Linh tự hào nói
Từ khi còn nhỏ các gia đình đã quy tụ lại để chơi trò chơi chọn hôn phu. Chỉ có tao và Vy là con gái nên có quyền chọn. Vâng, tao bò đúng chỗ Thái. Còn Vy thì kì lạ một chỗ là bò tới chỗ Phong nhưng anh lại tránh đi bất ngờ hơn nữa là Luân lại bò đến Vy. Khúc cuối còn chấn động hơn là Phong bò tới chỗ Vĩ rồi siết cổ ảnh. Còn suy đoán là cả hai sau này sẽ yêu cùng một người nữa cơ.
"Hahaha" - Lam cười lên tươi rói.
"Haha tao chỉ có anh Vĩ thôi đừng bắt tao chọn anh Phong, tao không chịu đâu" - Cô vừa cười vừa nũng nịu nói.
"Hah chỉ là suy đoán thôi, mày nghĩ gì vậy. Nếu đúng thì cũng chưa chắc đến mày" - Linh nhếch mép rồi cười mỉa mai.
"Ờ ai sướng như mày vừa có hôn phu lại vừa giàu yêu nhau tận mười mấy năm. Quá lãng mạn quá rồi" - Khuê liền đáp trả nhưng bằng giọng điệu mỉa mai.
Cả hai cứ ngồi diss nhau không ai chịu nhường ai. Còn Lam cứ ngồi đó ăn và cười. Bỗng một con gió lớn đột ngột lướt qua. Bước ra từ cơn gió đó là băng PNT17. Cả ba và những người trong căn tin liền đưa mắt nhìn theo. Lam để ý thấy một người trong đó liền lên tiếng.
"Kia có phải lớp trưởng của chúng ta không?"
"Ừ, phải đó"
"Cậu ấy cũng là một thành viên sao? "
"Ừm"
" Thấy cậu nhóc đang đi đầu không? " - Linh xen vào hỏi
" Thấy "
" Là Tâm đó, em ấy học dưới mình một lớp nhưng vì một số đặc quyền nên lớp em ấy được học buổi sáng như tụi mình "
Lam ngạc nhiên lại nhìn về phía họ. Lại là Khuê tinh mắt nhìn ra. Vẫn chỉ thấy ánh mắt Lam đang nhìn về phía ai đó. Khuê nhéo tay Linh. Cô liền nhìn qua. Khuê chỉ vào người Lam, Linh liền hiểu ý cùng Khuê phì cười, Lam nghe được thì quay mặt đi tránh sự ngại ngùng của bản thân. Cùng lúc đó nhóm của Vy cũng đi đến mọi ánh mắt của xung quanh lại dồn về đó Vy nhìn thấy Phong liền chạy đến ôm anh, Phong bất ngờ nhìn ra sau.
" Vy "
" Anh Phong "
" Ra khỏi người anh "
"... "
Vy nghe lời liền bỏ ra, Luân thì quay qua chào Vy cô cũng chào lại không nói không rằng Vy giành chỗ ngồi với Phong.
" Cho em ngồi ở đây nhé? "
"Vy "
" Đi mà "
" Vy em không được tự ý ngồi ở đây, Tâm em ấy không cho đâu "
" Nhưng..."
Luân ngồi xuống đưa mắt nhìn Vy rồi nhìn liếc sang nhìn Phong ra hiệu cho anh bằng ánh mắt.
" Cho chị ấy ngồi ở đây đi "
Phong thở dài rồi gật đầu chiều theo người em trai Vy ghé qua người Luân nói nhỏ " Cảm ơn em " Luân cười nhẹ đẩy đĩa thức ăn qua cho Vy cô ngạc nhiên khẽ nói.
" Em không ăn hả? "
" Em gọi cho chị "
"..."
" Chị ăn gì thêm không? "
" Không đâu, cảm ơn em mà cho chị dĩa mì xào "
" Vâng "
Phong liền đứng dậy đi về phía đó, Vy cũng đứng dậy đi theo cùng lúc đó Luân mang đồ ăn đến nụ cười trên môi cậu chợt tắt. Cậu đặt dĩa mì lên bàn chạy theo Vy. Cậu bắt được tay Vy. Cô bị kéo lại. Hành động của cậu bây giờ là ngăn cô lại. cậu khẽ nói.
"Anh Phong chỉ qua kéo anh Vĩ về thôi không như chị nghĩ đâu"
"Anh Vĩ qua đó thì bình thường mà, có gì mà phải làm vậy chứ? "
"Trong luật của băng là không được tự ý rời đi khi chưa ăn xong. Nên chị đừng lo"
"......."
" Về bàn thôi "
Nghe vậy, Vy yên tâm quay lại bàn. Luân ngồi xuống, đẩy dĩa mì sang Vy. Nhưng Vy lại đẩy sang cậu. Luân ngạc nhiên không kịp hỏi. Vy chỉ cười rồi nói.
"Món này là của em "
Dứt lời, Vy đứng dậy xoa đầu Luân một cái. Rồi chạy về chỗ của bàn nhóm mình đang ngồi cách đấy không xa. Cậu dõi theo rồi đôi mắt vẫn si tình như ngày nào. Cậu mỉm cười.
"Chỉ có chị là người hiểu em"
Updated 39 Episodes
Comments