Cầm Tay Nhau Chạy Về Nơi Có Ánh Hoàng Hôn
Tám giờ tối, ngày 28/8/202....
Buổi tối đêm ấy, một cơn mưa rào không ngờ đến bất chợt rơi xuống vẫn cứ rơi xuống đến khi nó dần to hơn. Trong một góc hẻm nhỏ, có bốn người con gái đang đứng ở đó. Ba người đang đứng, một người đang ở chân tường. Cô sợ hãi và khuỵ xuống. Tiếng cười vang lên, cùng với tiếng thút thít của cô gái đang nép mình vào góc tường.
"Này bạn học sinh mới...xin lỗi nhé.."
Người đứng ở giữa cúi người về phía cô, dùng giọng hối lỗi nói với cô gái nhỏ sợ hãi đang cúi thấp đầu nhưng trên môi lại đang nở một nụ cười giễu cợt, Cô lại nói.
"Tao không cố ý "
"........"
"Mà mày tên gì ấy nhờ?..Uhm...tên gì vậy ta?..."
Cô nàng lại trưng cái bộ mặt ngây thơ đó ra nhưng trên môi vẫn là nụ cười ban nãy. Cô ngẫm nghĩ một lúc, rồi bộ mặt cô liền thay đổi. Từ vui sang không vui. Nụ cười trên môi cô vụt tắt. Từ đôi mắt tròn ngây thơ liền trở nên vô cảm. Cô nàng vung tay giáng thẳng vào mặt cô gái kia một cái bằng một lực khá mạnh.
"Tao hỏi mà mày không biết trả lời à, câm hả? "
Hai người còn lại đứng đó mà cười một cách hả hê. Người đứng bên phải tiến lại đứng cạnh, choàng qua vai của cô rồi cất lời:
"Tuyệt vời lắm Vy "
Một cái tên loạt qua tai, cô cùng khuôn mặt đỏ bừng do cái tát lúc nãy ngước nhìn lên người con gái tên Vy ấy. Một tiếng sấm chớp vang lên.
Bảy giờ sáng, ngày 28/8/202...
Người con gái đang bị bắt nạt kia là học sinh mới chuyển vào trường. Cô tên Phạm Thiên Lam, tính cách cô nhút nhát và khá rụt rè. Nên từ khi bước vào lớp, đứng trên bục giảng cô đã trở thành trò đùa của cả lớp. Cô ngại ngùng bước về chỗ mình được phân công. Lam được phân ngồi với một bạn nữ tên Khuê. Lam ngồi xuống bàn, Khuê liền bắt chuyện.
"Chào cậu mình là Khuê... Huỳnh Thị Mỹ Khuê.. "
Lam đáp lại một cách ấp úng.
"Chào...mình là...là Lam..."
Xen vào sự ngại ngùng ấy một cô nàng bàn trên với vẻ ngoài năng động vội quay xuống bắt chuyện.
"Chào mình là Linh, rất vui được gặp cậu "
Lam cũng chào lại cô gái tên Linh ấy. Cách đó một dãy bàn ở phía bên phải, có ba người đang nhìn về phía bàn của học sinh mới chuyển vào. Họ vội nở nụ cười rồi chợt tắt. Một nụ cười xảo quyệt xuất hiện. Đó là Vy, hai người còn lại là Đan và Thư.
-Ba người con gái đó ở chung một nhóm còn có thêm một người nữa là đội trưởng của nhóm là dẫn dắt và giải quyết mọi chuyện trong nhóm, Vy là cánh tay trái còn Thư là cánh tay phải và Đan là người thân cận cũng là người được tin tưởng nhất để giao những việc lớn của nhóm. Nhóm của họ không thể nói là mạnh về thể chất, nhưng nói về tinh thần quyền lực và vị thế trong cái trường này họ có thể phải gọi là VIP. Tốt nhất là không nên đụng tới.
Tiếng trống trường vang lên, giờ ra chơi Linh rủ Khuê xuống căn tin, Khuê liền gật đầu đồng ý không quên rủ người bạn mới quen đi ăn chung với lý do tiện thể đưa Lam đi tham quan trường. Lam cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu vội mà không trả lời.
Cả ba đứng dậy cùng nhau đi dọc đường xuống căn tin. Đi đến gần cầu thang cả đám nhìn thấy ba người Vy, Đan và Thư đứng đó với một cô gái. Vy đang cầm một chiếc cặp bị lật ngược, làm cho những thứ đồ bên trong rơi hết lên người cô gái kia. Thấy vậy cả ba liền chạy qua. Khuê đi đến đứng phía sau Vy, Linh chạy đến kéo cô về phía mình. Xét về chiều cao thì Khuê cao hơn Vy một xíu. Cô liền giựt lại chiếc cặp trên tay Vy. Vy bất ngờ, Khuê liền lên tiếng.
"Tụi bây không dừng lại chuyện này được à!? "
Vy tỏ ra không tức giận, thay vào đó cô bình tĩnh một cách bình thường như đã trải qua chuyện này nhiều lần, cô nở nụ cười rồi nói.
"Xin lỗi. Lại phiền đến mày "
Ánh mắt Vy nhìn Khuê, cũng không quên nhìn ra sau.
"Có cả con Linh và...Uhm...À học sinh mới..."
Lam sợ hãi tránh mặt đi, nắp sau lưng Khuê. Khuê đưa tay kéo Lam qua làm khuất tầm nhìn của Vy.
"Ok, chỗ này tao nhường lại cho mày...Xin lỗi nhé"
Dứt câu không chờ một lời đáp nào, Vy cùng hai người còn lại vội bước đi. Lướt ngang qua Khuê, Vy cúi thấp mặt vội cười để không ai nhìn thấy, tay cô bắt đầu hành động.Từ lúc đầu cô đã có suy nghĩ đến việc giực lại chiếc cặp và không quên giáng cho Khuê một cái sau gáy. Nụ cười của Vy trở nên gian manh, tay cô vừa tới chiếc cặp, cô đã bị chặn lại, làm cô ngạc nhiên mà nhìn qua. Lam đưa tay Vy lên cao. Cả đám bị làm cho ngạc nhiên. Lam đưa ánh mắt lên nhìn vẫn có chút yếu đuối nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
"Nếu cậu đã nói nhường thì đừng nên đụng tay vào nữa chứ? "
Nghe thấy giọng Lam, Khuê quay ra sau nhìn. Vy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hất tay Lam ra rồi bỏ đi nhanh. Đan và Thư cũng đuổi theo sau. Linh cúi người xuống giúp bạn nữ kia nhặt lại đồ bị rơi dưới sàn, bỏ vào trong cặp của cô gái ấy. Cô vội cảm ơn rồi rời đi. Khuê liền cảm ơn Lam ráo riết rồi hỏi thăm Lam.
"Cậu có sao không?"
Lam vội đáp "Không sao". Linh cũng theo nhịp hai người mà nói.
" Hồi nãy trong cậu ngầu lắm đấy"
Lam ngại ngùng khi nghe được lời khen từ Linh. Cô liền cảm ơn rồi cả ba xuống căn tin.
Tại một chỗ nào đó bí mật ở trường, nơi họp của nhóm.
"Mày không sao chứ? "
Giọng một anh chàng vang lên. Anh tiến tới chỗ ba người.
"Tao không sao...không siết chặt lắm..."
"Mày thấy rồi hả Thanh?"
"Ờ.."
-Thanh người còn lại trong nhóm là người đứng đầu và cũng là người con trai duy nhất của nhóm. Thanh liền quay qua Đan hỏi.
"Nhỏ nào vậy?"
"Học sinh mới của lớp tao"
"Tên con nhỏ đó là gì?"
"Phạm Thiên Lam thì phải, không nhớ rõ nữa"
Anh ghi chép tên cô. Anh bắt đầu phát họa lại gương mặt, rồi viết thêm gì đó rồi đưa cho Thư. Thanh cười nói một cách thích thú.
" Tụi mày chán con nhỏ cũ chưa? "
" Sao đây? Ý gì? " - Vy hỏi
" Biết còn giả bộ à? Hả? "
"Đến lúc đổi mục tiêu rồi"
Một chiếc phi tiêu được phóng lên bảng nhắm thẳng tới gương mặt của cô được Thanh vẽ một cách đầy méo mó.
Tám giờ rưỡi, ngày hôm nay mục tiêu thay đổi.
Vy cầm lấy tay Lam rồi bóp chặt nó. Lam đau đớn mà la lên một tiếng to nhưng dường như tiếng mưa đã che đi tất cả, tiếng la hình như chẳng còn tồn tại nữa chẳng còn nghe rõ gì cả. Và sự hành hạ này dường như cũng đã bị mưa che đậy, ai có thể cứu cô đây?
"Hah...À bạn mới...hồi sáng bạn làm tay mình đau đấy"
Vy cầm tay giơ lên cao lắc qua lắc lại. Trên khuôn mặt Vy diễn tả sự đau đớn của Lam rồi cười to. Cô lại siết chặt nó một lần nữa. Lam càng la lớn, cô lại càng thích thú hơn mà cười. Bỗng có tiếng gọi lớn tên cô vang lên. Nhận ra giọng của người đó. Vy liền buông tay nhìn ra phía sau.
"VY!!"
Hai người đứng sau Vy thấy người con trai kia mặt mày tái xanh mà lập tức cúi người chào. Còn Vy sợ hãi nói ấp úng tên người con trai đó.
"Anh....anh Phong "
Nếu xét về những thứ kia họ được coi là VIP. Thì băng nhóm trước mặt cô được gọi là VIP PRO . Phía sau lưng anh còn có ba người khác. Bên trái là Luân, hai người bên phải từ trái sang lần lượt là Vĩ và An. Vy cúi đầu chào rồi ngước lên liền hỏi anh.
"Anh Phong...sao anh lại biết em ở đây? "
"Linh, em ấy bảo "
"Vậy ạ "
Khác với lúc nãy cô tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng cô không khỏi tức giận, mỉm cười nhẹ để che đi đối với anh. Phong nhìn ra sao rồi bảo.
"Luân, Vĩ, An mỗi đứa tống một đứa về đi...chuyện ở đây để..."
"Ơ sao lại là tao.." -Vĩ lên tiếng xen vào
Luân thì tiến tới chỗ Vy, cậu đưa dù về phía trước, đưa tay mình về phía Vy. Cậu nhẹ cất giọng.
"Chị Vy nắm lấy tay em "
Vy nắm lấy tay Luân, đứng vào bên trong dù, cô vội buông tay Luân ra, còn cậu chỉ trầm mặt xuống rồi nghiêng dù. An cùng với Đan, còn Vỹ cứ lải nhải bên cạnh Phong. Anh bực mình mà nói.
"Mày về đi. Chuyện này để tao, nó được giao cho tao"
"Nhưng Linh em ấy nói với tao mà"
"Em ấy không nhờ mày được chưa?"
Cất ngang sự tranh cãi ấy Thư lên tiếng. Tay cô chỉ vào cây dù. Nói một cách chán nản.
"Thôi hai anh ở lại đây đi. Đưa dù đây cho em để em tự về"
"Thư để thằng chó đó đưa em về "
"Vãi"
"Cút về nhanh đi phiền chết đi được"
Rồi từng cặp lần lượt đi về. Phong nhìn xuống người con gái đang đau đớn ôm lấy cổ tay của mình. Anh đi tới cúi người về phía trước đưa dù về phía cô. Anh lạnh lùng nói.
"Cô không sao chứ? "
Nghe rõ tiếng thút thít của cô, anh vội khuỵ một chân xuống gọi tên cô một lần nữa.
"Cô à..cô ơi"
Cô ngước nhìn lên. Ánh mắt hai người liền giao nhau. Giây phút nhìn vào đôi mắt ngấn từng lệ ấy. Anh như bị hút sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp đó. Anh khựng lại một lúc. Mãi đến khi cô lên tiếng. Anh mới giật mình mà trở về hiện tại.
"Em...híc..em....híc...em"
Cô lại tiếp tục lấp bấp. Anh đỡ cô đứng dậy. Cô nhìn người con trai kia mà nước mắt không hiểu vì lý do gì mà bắt đầu rơi. Anh cảm thấy được điều đó. Anh cúi người xuống. Chiều cao của cô khá khiêm tốn, còn anh lại quá cao nên anh vừa phải cúi vừa khuỵ chân.
" Tên gì?"
"Em...tên...Phạm...Thiên...Lam"
" Còn tôi tên Phong"
" Em...cảm ơn...anh đã giúp em "
Dứt lời cô vội rời đi. Chỉ vừa lướt qua người anh. Lam đã bị anh túm lại. Cô hoảng hốt bị kéo lại trong vô thức người cô đã áp vào người anh. Cô nói.
"Anh Phong.... anh làm gì vậy ạ? "
Không đáp lại, anh vội cởi bỏ chiếc áo khoát của mình chùm kín người cho cô. Rồi buông cô ra. Anh xoa đầu cô một cái. Rồi cất giọng.
"Gặp lại em sau"
Anh bỏ đi để cô một mình ở đó. Áo của anh vừa rộng lại vừa dài. Nên cả người cô như bị bao chùm lại. Lam nhìn về phía chàng trai kia mà gượng cười. Cô sờ sờ chiếc áo rồi chạy nhanh về nhà.
" Mùi anh ấy thơm quá, ấm áp thật "
Về đến nhà, cô liền đi lấy khăn lau khô người không quên lấy cái áo của anh đem giặt. Sau khi đi tắm cô đặt mình lên chiếc giường ấm áp của bản thân, mới nhắm mắt cô đã ngủ ngay.
Sáng hôm sau, cô đến trường đợi tới ra chơi. Cô hỏi Linh về lớp của Phong cầm lấy chiếc áo hôm qua đi tìm tới lớp anh đem trả. Cô vừa đứng lên, thì Khuê cũng liền lên tiếng.
"Lam...mày đi với tao một lát được không?"
Cô ngạc nhiên nhìn Khuê. Cũng hơi bối rối nhìn vào chiếc áo đang cầm. Nhưng cô không từ chối. Cũng thật may, nơi Khuê cần đến là khu lớp mưới hai. Đi qua từng lớp, cô không quên ngó nhìn từng lớp để tìm anh. Chợt bóng dáng người con trai ấy vụt qua. Cô lập tức ngoảnh mặt lại.
Updated 39 Episodes
Comments