Ngay khi cửa thang máy mở ra, ba người họ ngay lập tức bị giật mình vì không khí có phần căng thẳng nơi đây. Nhìn các đội khác đang nhẹ giọng thảo luận, trong khi ai cũng mang vẻ mặt lo lắng thì Giản Lam lại nhún
vai, khẽ kéo tay hai người bạn đang ngơ ngác của mình:
– Chúng ta lại đằng kia ngồi đi, chỉ những kẻ yếu mới lo lắng thế thôi. Và tất nhiên chúng ta là những kẻ mạnh, không cần thiết phải căng thẳng như bọn họ.
Nghe thấy Giản Lam nói thế, Viên Viên ngay lập tức giơ ngón cái với cô:
– Đúng thế, chúng ta đã chuẩn bị suốt 2 tháng rồi, bây giờ chỉ nên ngồi thả lỏng cơ thể và đầu óc thôi.
Thấy hai cô bạn tràn đầy tự tin như thế, Từ Minh cũng vỗ ngực đáp:
– Nữ nhi yếu mềm như các cậu còn không sợ, nam tử hán như mình lại càng không sợ. Mình một chút cũng không thấy căng thẳng.
Giản Lam thấy bộ dáng khoa trương của Từ Minh thì chỉ biết lắc đầu:
– Cậu nhớ kĩ cho mình, lát nữa lúc lên bục nhận giải thì đừng có khóc nữa đấy. Mấy cuộc thi năm ngoái lần nào cũng khóc nhè, y như bị vỡ tuyến lệ vậy.
Từ Minh phụng phịu gãi đầu, chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng phì cười. Ba người cùng nhau quay đầu lại thì thấy một chàng trai đang nhìn bọn họ cười khẽ, nụ cười tuy dịu dàng lại cực kì quyến rũ. Anh nhẹ nhàng bước tới trước mặt ba người bọn họ, vẻ mặt ôn hòa:
– Chào các bạn, mình tới để nhắc các bạn 15p nữa là cuộc thi sẽ bắt đầu, xin mời các bạn vào hội trường để chuẩn bị.
Giản Lam gật đầu đáp:
– Cảm ơn, làm phiền bạn rồi.
Không hiểu vì sao ý cười trong ánh mắt chàng trai càng đậm, anh khiêm tốn nói:
– Đừng khách sáo, đây là công việc của mình. Đi thôi, mình sẽ dẫn các bạn đến hội trường.
Ba người họ nhanh chóng cảm ơn rồi đứng dậy đi theo chàng trai. Thấy các đội khác cũng đang đi về phía này, Viên Viên đưa mắt nhìn logo trường RUAS trên áo của chàng trai rồi kéo tay Giản Lam thì thầm:
– RUAS ngầu thật đấy. Ngôi trường đẹp thế này thì thôi đi, sao nhan sắc của sinh viên cũng làm người ta kinh diễm thế cơ chứ.
Từ Minh cũng gật đầu đồng tình:
– Các cậu nói xem, nếu mình cũng học trường này thì có được đẹp trai như anh ấy không nhỉ?
Nghe thấy giọng điệu sùng bái của hai người bạn, Giản Lam nhíu mày khẽ đáp:
– Hai cậu không nhớ lúc nãy anh ta cười nhạo chúng ta sao?
Viên Viên nghe thấy thế thì ngại ngùng gãi đầu:
– Mình đâu có quên, nhưng anh ấy cười lên đẹp trai như thế, mình đồng ý tha thứ cho anh ấy.
Giản Lam chưa kịp mở miệng thì chàng trai đã quay đầu nói nhỏ với bọn họ:
– Đã đến hội trường rồi, chỗ ngồi của các bạn được đánh dấu theo tên trường. Chúc các bạn may mắn.
Nói xong chàng trai còn nhiệt tình bắt tay với ba người bọn họ rồi mới rời đi.
Trong hội trường chỉ có vài người của ban tổ chức và các thí sinh khác cũng đã yên vị nên rất nhanh họ đã tìm thấy bảng tên của trường mình. Sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ ngồi, Viên Viên và Từ Minh lại bắt đầu tán gẫu về chàng trai dẫn đường lúc nãy mà không để ý đến vẻ mặt khác thường của Giản Lam.
Có lẽ vì điều hòa trong hội trường mở hơi lớn nên Giản Lam thấy hơi lạnh, ngồi thêm một chút thì cô khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Không phải đã uống thuốc rồi ư?” Giản Lam liên tục hít thở sâu, thầm cầu nguyện nhưng cơn đau bụng khiến cô co thắt người lại, trán lấm tấm mồ hôi. Biết mình không chịu đựng được nữa, Giản Lam nhanh chóng dặn dò Viên Viên và Từ Minh:
– Hai cậu ngồi đây nhé, mình đi vệ sinh một lát.
Nói xong cũng không chờ hai người họ trả lời, cô đã ôm bụng chạy nhanh ra khỏi hội trường.
Giản Lam đã chạy hai vòng quanh tầng 3 nhưng vẫn không tìm được nhà vệ sinh ở đâu, đột nhiên dạ dày quặn thắt khiến cô đau đến mức phải ngồi xuống, đồng thời lấy tay giữ chặt bụng. Trong lúc Giản Lam đang cố gắng hít thở để điều hòa cơ thể thì bỗng nhiên có một bóng người cao gầy đứng chắn trước mặt cô:
– Xin hỏi mình có thể giúp gì cho bạn không?
Nhận ra giọng nói hơi quen thuộc, Giản Lam ngẩng đầu lên và lập tức trả lời người ấy với giọng mừng rỡ:
– May quá lại gặp được bạn, vui lòng chỉ cho mình đường tới nhà vệ sinh với, mình đã loanh quanh ở đây hơn 2p rồi.
Dường như việc gặp lại Giản Lam không làm chàng trai ngạc nhiên, anh cúi người xuống đỡ cô đứng dậy rồi mới từ tốn lên tiếng:
– Tầng này không có nhà vệ sinh đâu, để mình đưa bạn xuống tầng dưới.
Khi đã đứng vững, Giản Lam lịch sự né tránh bàn tay đang đỡ mình, cô mỉm cười nói với anh:
– Cảm ơn bạn, làm phiền bạn rồi.
Nói xong cô ôm bụng, chậm rãi đi về phía thang máy. Hành động đó của cô không những không làm chàng trai cảm thấy khó xử, ngược lại giọng anh còn mang đậm ý cười:
– Dù sao đây cũng là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, bạn không cần phải khách sáo như thế. Nếu bạn không ngại thì có thể bám vào tay mình để đi nhanh hơn, cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy.
Nghe chàng trai nói thế, Giản Lam thoáng bối rối nhưng cuối cùng cũng không thể chịu nổi cơn đau đang dày vò, cô cắn môi nắm lấy cổ tay của chàng trai để anh tùy ý kéo mình đi. Đến cửa nhà vệ sinh, Giản Lam khẽ nói cảm ơn rồi chạy nhanh vào trong.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Giản Lam thoáng ngạc nhiên vì chàng trai lúc nãy vẫn còn đứng ở đó. Thấy cô bước tới, anh khẽ cười:
– Mình sợ bạn không nhớ đường quay lại hội trường.
Thái độ lịch thiệp của chàng trai khiến Giản Lam thầm tặc lưỡi: “Sinh viên của RUAS đúng là làm người ta ngạc nhiên.”
– Lại làm phiền bạn vậy. Cảm ơn bạn nhiều nhé.
– Không có gì, dù sao chúng ta cũng là bạn học.
Giản Lam cực kì ngạc nhiên, từ khi nào mà cô lại được làm bạn học với sinh viên trường quốc tế vậy:
– Bạn học?
Dường như chàng trai bị phản ứng của Giản Lam chọc cười, ý cười lan tỏa từ khóe miệng đến ánh mắt:
– Lúc em vừa thi vào Trung học số 1 Bắc Thành thì anh đã là học sinh cuối cấp của trường rồi, như thế có được gọi là bạn học không nhỉ?
– À...xin chào đàn anh. Sao anh biết em cũng là học sinh của trường Trung học số 1 Bắc Thành ạ?
Anh liếc nhìn thẻ dự thi đeo trên cổ cô rồi đưa tay ấn thang máy:
– Học sinh của Trung học số 1 Bắc Thành ai cũng đáng yêu.
Giản Lam ngẩn người, không ngờ một chàng trai có dung mạo đoan chính thế này lại có thể công khai trêu chọc con gái nhà lành như thế. Cô khẽ ho khan rồi lảng sang chuyện khác:
– Đàn anh, kì thi đại học năm đó đề khó như thế mà anh vẫn có thể thi đậu RUAS, anh có bí quyết gì không ạ?
Thái độ trốn tránh của cô cũng không làm anh lúng túng, vì chiều cao hơi chênh lệch nên anh phải cúi đầu nhìn cô:
– Bây giờ anh đã là sinh viên năm 2 rồi, còn có thể nhớ được gì ngoài mấy cái đồ án học phần nữa chứ.
– À vâng._Giản Lam khẽ đáp rồi lại cúi đầu nhìn sàn nhà, lòng thầm thắc mắc sao thang máy chạy chậm thế chứ.
Vì cô cúi đầu nên ánh mắt anh rơi xuống cái cổ trắng ngần của cô, đúng lúc thang máy lên đến tầng 3, anh vừa bước ra vừa nói:
– Giản Lam, đừng lo lắng quá. Giải nhất của ESC sẽ giúp em được cộng kha khá điểm trong kì thi đại học đấy.
Giản Lam thầm nhớ về mấy lời nói ngông cuồng của mình trong phòng chờ lúc nãy, cô thoáng đỏ mặt:
– Anh đừng để ý, em chỉ muốn tiếp thêm tự tin cho các bạn thôi ạ.
– Đừng hiểu lầm ý anh, đó là sự kiêu ngạo mà học sinh trường Trung học số 1 Bắc Thành nên có. Trường chúng ta trong mắt người khác lợi hại lắm đấy.
– À vâng._Đối với lời nói kiêu ngạo thế này, cô chỉ có thể lúng túng sờ mũi.
– Đến nơi rồi, mấy đứa thi tốt nhé, cố lên.
Hành động nháy mắt của anh khiến cô phì cười, cô khẽ liếc tấm thẻ ghi rõ “thành viên Ban tổ chức” đang đung đưa trước ngực anh rồi cúi người cảm ơn:
– Cảm ơn đàn anh. Tạm biệt.
Nói xong cô quay người đi vào hội trường, may mắn là vừa kịp lúc MC đang giới thiệu các thành viên trong Ban giám khảo.
Comments