Những ngày đầu tiên ở ngôi trường mới, Giai Kỳ cố gắng làm quen với môi trường xung quanh. Sáng sớm, khi mặt trời vừa lên, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua cửa sổ, cô bé đã dậy sớm chuẩn bị cho ngày học mới. Cảm giác bỡ ngỡ vẫn còn, nhưng Giai Kỳ biết rằng mình cần phải mạnh mẽ và quyết tâm vượt qua.
Trên đường đến trường, Giai Kỳ thường bắt gặp những cảnh đẹp của mùa thu: lá vàng rơi rụng, gió nhẹ thổi qua những cành cây. Cảnh sắc ấy mang lại cho cô bé một cảm giác yên bình, như một sự an ủi trong lòng. Cô bé nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Tiêu Đàm, và trong lòng dâng lên một niềm hy vọng mong manh.
Tại lớp học, Giai Kỳ nhận ra rằng Tiêu Đàm không chỉ là một người bạn mới, mà còn là người giúp cô bé cảm thấy bớt cô đơn hơn. Tiêu Đàm, với giọng nói trầm ấm và nụ cười ấm áp, luôn làm cho Giai Kỳ cảm thấy an tâm. Dù cả hai chưa nói chuyện nhiều, nhưng sự hiện diện của Tiêu Đàm đã mang lại cho Giai Kỳ một cảm giác dễ chịu.
Trong giờ học, Giai Kỳ chăm chỉ lắng nghe thầy cô giảng bài, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt cô lại lướt qua chỗ ngồi của Tiêu Đàm. Có một sự tò mò và hứng thú không thể giải thích được trong lòng Giai Kỳ. Cô bé muốn biết thêm về người bạn mới này, muốn hiểu rõ hơn về con người đầy bí ẩn và cuốn hút ấy.
Giờ giải lao, Giai Kỳ ngồi một mình ở góc sân trường, tay cầm cuốn sách nhưng tâm trí lại lang thang đâu đó. Tiêu Đàm bất ngờ tiến đến ngồi cạnh cô.
-“Giai Kỳ, cậu đọc gì đấy?” – Tiêu Đàm hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.
-“À, tớ chỉ đọc một cuốn truyện thôi. Cậu có thích đọc sách không?” – Giai Kỳ trả lời, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách.
-“Thích chứ. Tớ thích đọc sách về phiêu lưu và khoa học viễn tưởng. Cậu có thể giới thiệu cho tớ vài cuốn được không?” – Tiêu Đàm cười.
Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sáng của Tiêu Đàm. Cô bé cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
-“Được thôi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài cuốn mà tớ thích. À, cậu có thích đi dạo không? Tớ thường đi dạo quanh sân trường sau giờ học.” – Giai Kỳ ngập ngừng hỏi.
-“Tớ rất thích. Hay là hôm nay sau giờ học chúng ta cùng đi dạo nhé?” – Tiêu Đàm đề nghị.
Buổi chiều sau giờ học, Giai Kỳ và Tiêu Đàm cùng nhau đi dạo quanh sân trường. Cả hai đi bộ dưới những hàng cây đang thay lá, nói chuyện và cười đùa. Giai Kỳ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi Tiêu Đàm nắm lấy tay cô bé một cách tự nhiên. Đó là lần đầu tiên Giai Kỳ cảm nhận được sự ấm áp từ một người bạn.
-“Cậu thấy ngôi trường này thế nào?” – Tiêu Đàm hỏi khi cả hai dừng lại dưới gốc cây lớn.
-“Tớ thấy nó rất đẹp và yên bình. Nhưng tớ vẫn còn cảm thấy lạ lẫm. May mà có cậu, tớ không cảm thấy cô đơn nữa.” – Giai Kỳ đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.
-“Tớ cũng rất vui vì có cậu. Cậu là người bạn đầu tiên mà tớ cảm thấy thoải mái khi nói chuyện.” – Tiêu Đàm nói, giọng nói ấm áp.
-“Cậu có nghĩ rằng chúng ta gặp nhau là do duyên số không?” – Giai Kỳ bất ngờ hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Đàm.
-“Có chứ. Tớ tin rằng cuộc gặp gỡ của chúng ta không phải là ngẫu nhiên. Tớ tin rằng chúng ta đã gặp nhau vì một lý do nào đó.” – Tiêu Đàm trả lời, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Giai Kỳ cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô bé biết rằng mình đã tìm thấy một người bạn đặc biệt, người sẽ đồng hành cùng cô trong những ngày tháng sắp tới. Và trong khoảnh khắc đó, dưới bầu trời mùa thu, giữa những chiếc lá vàng rơi, một tình bạn đẹp đã bắt đầu nảy nở, hứa hẹn những điều tốt đẹp ở phía trước.
Tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ tan học. Cả hai cùng nhau trở về, bước đi chậm rãi trên con đường đầy lá vàng. Giai Kỳ biết rằng cuộc sống mới tại ngôi trường này sẽ không còn u ám như trước nữa, bởi cô đã tìm thấy ánh sáng của mình – người bạn mang tên Tiêu Đàm.
Updated 42 Episodes
Comments