Mùa Thu Năm Ấy
"Chẳng biết phải mất bao lâu để thoát khỏi những điều tối tăm này"
Câu nói nho nhỏ trong tâm trí. Một cô bé thân hình nhỏ nhắn nhưng đôi mắt sao chứa đầy phiền muộn. Cô bé ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đêm bao la rộng lớn kia, hàng ngàn ngôi sao đua nhau sáng lấp lánh trên bầu trời.
"Ánh trăng vẫn luôn thế nhỉ dịu êm làm sao"
Chẳng mấy chóc thời gian đã như trôi qua rất nhanh những ngôi sao kia dần biến mất ánh trăng nhạt dần, bầu trời dần sáng, mặt trăng phải trả lại bầu trời cho mặt trời. Cô bé đấy đứng dậy rồi nhẹ nhàng quay trở về. Cả đêm, nằm và nhìn lên bầu trời đó là việc cô gái nhỏ ấy thích nhất lúc bấy giờ.
Tờ mờ sáng, đứa bé nhẹ nhàng chuẩn bị để đến trường một nơi đầy xa lạ, hôm nay là ngày đầu tiên cô bé đặt chân đến lớp mới sau khi chuyển trường. Cô đứng trước lớp học mới, bước chân nhỏ nhắn nhưng bước đi đầy quyết đoán. Bầu trời đêm hôm trước đã là chứng nhân cho một đêm thức trắng của cô. Những suy tư u ám về cuộc sống mới, về những người bạn mới, những thách thức mới đã vấn vương trong tâm trí nhỏ bé của cô. Cô bé lẳng lặng đến lớp đứng trước cửa đợi chờ thầy giáo mời vào. Tiếng nói trầm khàng:
-'Chào lớp, hôm nay chúng ta cùng chào đón thành viên mới nhé. Em có thể vào rồi'.
Cô bé nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh thầy, đôi mắt bé long lanh, môi ửng đỏ, mái tóc đen dài qua vai một chút. Ánh mắt nhạy bén của Giai Kỳ quét qua từng khuôn mặt, từng chi tiết, như muốn tìm kiếm điều gì đó, một điểm tựa, một dấu hiệu của sự quen thuộc. Nhưng mọi thứ đều lạ lẫm, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô.
"Xin chào mọi người, tớ tên Giai Kỳ".
Bé cuối người chào lớp rồi được thầy sắp cho vị trí ở gần cửa sổ. Thật tuyệt khi đây là điều bé mong muốn. Chậm rãi bước đến chổ ngồi làn gió nhẹ thoáng qua cửa sổ hương thơm tóc của bé tỏa lan ra, một cô bé khác cũng vì đấy mà tỉnh giấc.
-'Cậu là ai đấy'
"Chào cậu tớ là Giai Kỳ, tớ vừa chuyển đến"
Hai đứa bé nhìn nhau rồi lại vội rời mắt đi, Giai Kỳ đặt balo lên bàn rồi ngồi xuống chổ của mình. Lúc này Giai Kỳ vẫn luôn có cảm giác ai đó đang nhìn chầm chầm lấy mình. Bé cũng chẳng muốn để ý mà lôi tạp vỡ ra, vì vội vã mà chiếc bút chì rơi xuống nền lăng đến chổ cô bạn kia. Giai Kỳ vừa định cuối người xuống nhặt thì một bàn tay trong rất đẹp chìa ra trước mặt mình.
-'Nè của cậu'
Giai Kỳ đứng xửng người nhìn chầm chầm lấy cây bút chì trên tay cô bé kia. Rồi bỏng giọng nói trầm trầm ấm ấm xẹt ngang tai bé
-'Này cậu không lấy là tớ vứt nhé'
"ah..h xin lỗi, tớ cảm ơn...à..."
Giai Kỳ ậm ừ hồi lâu nhưng chẳng nói được lời nào thêm nữa định quay đi thì giọng nói ban nãy lại cất lên
-'Tớ là Tiêu Đàm, Tống Tiêu Đàm'
"ha...."
-'Cậu ậm ừ nhìn tớ lâu như vậy chẳng phải muốn hỏi tên tớ hay sao'
"a...àh cảm ơn cậu Tiêu Đàm"
Dứt câu Giai Kỳ liền vội quay lên, cách bé ngại ngùng và lo lắng khiến ai đó đã bất giác mà nở một nụ cười. Chỉ thế cuộc thoại ấy đã đưa bọn trẻ đến một cuộc sống mới một cuộc sống đầy sắc hoa. Bọn chúng đã gặp nhau như thế Tiếng nói trầm ấm của Tiêu Đàm vang lên trong đầu Giai Kỳ, ấm áp và đầy sự quan tâm. Giai Kỳ ngạc nhiên vì những điều mình đang suy nghĩ. Không phải là những thứ tăm tối...
Bất chợt nụ cười nhỏ dần xuất hiện trên môi cô, là dấu hiệu của sự hạnh phúc và sự tin tưởng dần dần được xây dựng giữa hai người bạn mới này. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế nhưng chẳng ai biết cuộc sống của Giai Kỳ sẽ thay đổi. Bọn chúng đã gặp nhau như thế, trong một buổi sáng rạng ngời, trong một lớp học đầy ấm áp và tình bạn."
Updated 42 Episodes
Comments
Lương Thị Vân Anh
hay nha🥰
2024-10-09
0
Linh
Hay nha thích truyện này mất thuiiii
2024-09-12
0