Giai Kỳ ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những cơn mưa rơi lất phất bên ngoài. Cô mải mê với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cảm nhận sự lắng đọng trong lòng mình. Cuộc sống mới với Tiêu Đàm thật sự tuyệt vời, nhưng đôi khi cô không khỏi cảm thấy lo lắng. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dường như len lỏi vào trái tim cô, khiến cô không thể không nghĩ về tương lai.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Giai Kỳ trở về thực tại. Là Tiêu Đàm gọi.
-"Chào cậu, Giai Kỳ! Tớ có một ý tưởng hay. Cậu có muốn đi xem phim cùng tớ tối nay không?" – Giọng Tiêu Đàm vang lên đầy hào hứng.
Giai Kỳ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
-"Tất nhiên rồi, Tiêu Đàm. Tớ sẽ chuẩn bị ngay."
Buổi tối hôm đó, Giai Kỳ và Tiêu Đàm cùng nhau thưởng thức một bộ phim hài lãng mạn. Những tiếng cười và ánh mắt tràn đầy niềm vui của Tiêu Đàm khiến Giai Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể xua tan được nỗi sợ hãi đang ám ảnh mình.
Khi bộ phim kết thúc, Tiêu Đàm nhìn sang Giai Kỳ, nhận thấy sự trầm tư trong ánh mắt cô.
-"Giai Kỳ, cậu ổn chứ? Tớ cảm thấy cậu có điều gì đó không vui."
Giai Kỳ thở dài, quyết định nói ra những gì mình đang cảm thấy.
-"Tiêu Đàm, tớ... tớ chỉ sợ rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải xa nhau. Cuộc sống luôn thay đổi, và tớ lo lắng rằng chúng ta sẽ bị lãng quên."
Tiêu Đàm nắm chặt tay Giai Kỳ, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông.
-"Giai Kỳ, tớ hiểu cảm giác của cậu. Nhưng tớ tin rằng tình cảm của chúng ta đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có bất kỳ điều gì xảy ra."
Những lời nói của Tiêu Đàm như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Giai Kỳ. Cô cảm thấy yên tâm hơn, biết rằng Tiêu Đàm luôn ở bên cạnh mình.
Ngày hôm sau, Giai Kỳ quyết định không để nỗi sợ hãi kiểm soát cuộc sống của mình. Cô cùng Tiêu Đàm lên kế hoạch cho những hoạt động mới mẻ, từ việc tham gia các câu lạc bộ trong trường, đến những chuyến dã ngoại vào cuối tuần. Họ cùng nhau khám phá những điều mới mẻ, tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ.
Một buổi sáng chủ nhật, Giai Kỳ và Tiêu Đàm quyết định đi leo núi. Đây là một thử thách mới đối với cả hai, nhưng họ đều cảm thấy hào hứng. Khi đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ xung quanh, Giai Kỳ cảm nhận được sự mạnh mẽ và bền vững của tình cảm giữa cô và Tiêu Đàm.
-"Nhìn kìa, Giai Kỳ. Chúng ta đã chinh phục được đỉnh núi này." – Tiêu Đàm nói, nụ cười rạng rỡ.
-"Đúng vậy, và tớ tin rằng chúng ta cũng sẽ chinh phục được mọi thử thách trong cuộc sống." – Giai Kỳ đáp, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
Khi họ cùng nhau trở về, Tiêu Đàm chợt dừng lại, nhìn sâu vào mắt Giai Kỳ.
-"Giai Kỳ, tớ muốn cậu biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Chúng ta sẽ không bao giờ lãng quên nhau."
Giai Kỳ cảm động, ôm chầm lấy Tiêu Đàm. Cô biết rằng, dù có bao nhiêu nỗi sợ hãi và thử thách phía trước, tình yêu của họ sẽ luôn là nguồn động viên và sức mạnh để họ vượt qua tất cả.
Những ngày tiếp theo, Giai Kỳ và Tiêu Đàm tiếp tục tận hưởng cuộc sống mới, với những trải nghiệm và kỷ niệm đẹp đẽ. Mỗi ngày trôi qua, họ càng cảm thấy gắn bó và yêu thương nhau hơn. Nỗi sợ bị lãng quên dần tan biến, nhường chỗ cho niềm tin và hy vọng vào tương lai tươi sáng.
Một buổi tối nọ, khi họ ngồi dưới gốc cây lớn quen thuộc, Giai Kỳ bỗng nói:
-"Tiêu Đàm, tớ tin rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra. Cậu là người quan trọng nhất đối với tớ."
Tiêu Đàm mỉm cười, nắm chặt tay Giai Kỳ.
-"Tớ cũng tin như vậy, Giai Kỳ. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp, và không bao giờ lãng quên nhau."
Họ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu thương. Cả hai biết rằng, dù có bất kỳ thử thách nào phía trước, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp và đầy ý nghĩa. Những ngày tháng trôi qua, tình yêu của Giai Kỳ và Tiêu Đàm càng trở nên sâu đậm và bền chặt, như một lời hứa không bao giờ bị lãng quên.
Updated 42 Episodes
Comments