Hà Nội vào những ngày cuối thu, khi những cơn gió se lạnh thổi qua từng con phố, mang lại bầu không khí tươi mát và tràn đầy sức sống. Gia Hào đứng trước cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, ngắm nhìn những dãy nhà cổ kính với mái ngói đỏ thắm và những hàng cây xao xuyến. Anh cảm nhận từng đợt gió lạnh tràn vào, như thể chúng đang cố gắng len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm hồn anh, gợi lên những kỷ niệm. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, tạo nên những bức tranh mộng mơ trên mặt đường, nhưng trong lòng Gia Hào lại cảm thấy một nỗi buồn man mác, khó tả.
Dưới gốc cây xà cừ trước nhà, Gia Hân đang ngồi đọc cuốn tiểu thuyết yêu thích "Thép đã tôi thế đấy". Mái tóc đen dài của cô khẽ bay theo gió, gợi lên hình ảnh của một thiếu nữ Hà thành truyền thống nhưng đầy sức sống. Nhìn Gia Hân trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, Gia Hào không khỏi cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Anh nhớ lại những ngày tháng êm đềm bên cô, những buổi chiều tan học cùng nhau đi dạo trên phố, chia sẻ với nhau từng niềm vui, nỗi buồn.
Bỗng nhiên, có tiếng gọi lớn từ ngoài cửa vọng vào: "Anh Hào, chị Hân, em Mai ơi, tụi em đến chơi nè!" Tiếng gọi ấy kéo Gia Hào ra khỏi những suy nghĩ miên man, nhưng cũng không thể xóa nhòa được nỗi buồn trong lòng anh. Hóa ra là ba người bạn Hoàng, Minh và Tâm. Vì hôm nay là Chủ nhật nên họ rủ rê nhau đến nhà Gia Hào chơi.
Thanh Mai từ trong phòng nghe tiếng gọi, liền bật dậy chạy ra mở cửa cho các anh và nói: "Có đồ chơi gì cho em không?" Đôi mắt trong veo của cô bé sáng lên khi nhìn thấy những túi quà, nhưng Gia Hào không khỏi cảm thấy lo lắng cho em gái mình. Anh sợ rằng niềm vui quá đỗi đơn giản này có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào.
"Đây, hôm qua anh săn được bộ xếp hình Lego phiên bản giới hạn mà em thích nhất đây," Trần Tâm nói rồi trao túi quà cho Thanh Mai. "Anh phải thức cả đêm mới săn được đó nhé." Tiếng cười của Tâm vang lên vui vẻ, nhưng Gia Hào lại cảm thấy một nỗi bất an lẩn khuất trong lòng.
"Còn quà của anh Minh và anh Hoàng đâu?" Thanh Mai nũng nịu hỏi thêm, đôi mắt long lanh đầy hy vọng.
Mặc dù định tạo sự bất ngờ cho cô bé, nhưng khi bị cô bé hối thúc như vậy, Bính Minh và Ngọc Hoàng cũng đành đưa túi quà của mình cho cô bé và bảo: "Đây, bộ truyện tranh Thám tử lừng danh Conan, bìa cứng mã vàng có cả chữ ký tay của tác giả đó nha." Những món quà đầy ý nghĩa nhưng Gia Hào vẫn không thể nào dứt ra khỏi cảm giác lo lắng về sự an toàn của em gái mình.
Thanh Mai hớn hở nhận quà của cả ba người rồi chạy tót vào phòng để thử đồ chơi một mình. Gia Hào thấy vậy thì cau mày mắng: "Sao không mang nước ra mời mấy anh? Nhận được quà rồi là quên hết mọi người phải không?" Anh nhận ra mình đã quá khắt khe, nhưng không thể kiểm soát được nỗi lo lắng trong lòng.
Thanh Mai vội cất mấy hộp quà vào trong tủ kín rồi chạy lon ton ra với vẻ mặt hớn hở, mở tủ lạnh lấy ra mấy ly nước cam đã chuẩn bị trước đó, rồi tiện thể lấy thêm giỏ trái cây ra mời Minh, Hoàng và Tâm. Sự háo hức của cô bé khiến Gia Hào không khỏi cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng nỗi lo vẫn không rời khỏi tâm trí anh.
Sau khi các bạn đã ổn định chỗ ngồi, Gia Hào mời cả nhóm vào phòng khách để trò chuyện. Phòng khách tuy lớn nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh Hà Nội và trên tường cao có treo chân dung Chủ tịch Hồ Chí Minh và bàn thờ gia tiên ở giữa. Gia Hân mang đĩa bánh cốm và chè sen ra bàn, tạo không khí thân mật cho buổi gặp gỡ.
Bính Minh, người luôn sôi nổi, bắt đầu câu chuyện bằng việc hỏi han về công việc và cuộc sống của mọi người: "Dạo này anh Hào bận rộn lắm à? Có dự án gì mới không?" Minh lúc nào cũng vậy, luôn tươi cười và nhiệt tình, nhưng Gia Hào biết rằng bạn mình cũng đang gánh chịu nhiều áp lực trong cuộc sống.
Gia Hào cười đáp: "Ừ, cũng nhiều việc lắm. Mình đang tham gia một dự án bảo tồn các di tích lịch sử của Hà Nội. Khá thú vị nhưng cũng mệt mỏi." Anh cảm nhận được sự mệt mỏi thấm vào từng lời nói của mình, nhưng cố gắng che giấu để không làm bạn bè lo lắng.
Trần Tâm, người luôn có những câu chuyện hài hước, chen vào: "Còn mình thì ngày nào cũng phải đối mặt với cả đống bài vở, nhưng may mắn là tuần này có được ngày nghỉ để đi chơi với các cậu." Tiếng cười của Trần Tâm làm dịu đi không khí căng thẳng, nhưng Gia Hào vẫn không thể nào dứt ra khỏi những lo lắng về tương lai.
Ngọc Hoàng, người trầm tĩnh nhất nhóm, nhẹ nhàng nói: "Mình thì vẫn như mọi khi, sau khi học bài ở lớp xong, nhưng mình cũng dành thời gian để nghiên cứu thêm về văn hóa truyền thống." Sự điềm tĩnh của Hoàng luôn là điểm tựa tinh thần cho cả nhóm, nhưng Gia Hào biết rằng bạn mình cũng đang tìm kiếm ý nghĩa thực sự trong cuộc sống.
Gia Hân, với nụ cười rạng rỡ, tiếp lời: "Chị đây cũng không có gì mới, vẫn chăm chỉ làm việc và học tập thôi. Và thích ở bên cạnh anh Gia Hào nữa." Lời nói đơn giản nhưng đầy ấm áp của Gia Hân khiến trái tim Gia Hào dịu lại.
Trong khi đó, Thanh Mai, cô bé nhỏ nhắn với độ tuổi 10, vẫn đang mải mê với bộ xếp hình Lego và không để ý đến những câu chuyện của anh chị. Cô bé say mê xếp từng mảnh ghép, như thể đang tạo dựng một thế giới riêng cho mình. Nhìn Thanh Mai, Gia Hào không khỏi cảm thấy lòng mình dịu đi, nhưng vẫn không thể nào quên đi những nguy hiểm mà cô bé có thể phải đối mặt.
Cuộc trò chuyện của cả nhóm trở nên sôi nổi hơn khi Gia Hào rủ cả nhóm cùng đi dạo quanh Hồ Gươm: "Anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài một chút. Hồ Gươm bây giờ rất đẹp, và còn có lễ hội đèn lồng nữa." Anh hy vọng rằng không khí vui tươi ngoài kia sẽ giúp anh quên đi những lo lắng trong lòng.
Gia Hân nghĩ lại chuyện cũ do dự hỏi: "Đi chỗ đông người vậy lỡ em Thanh Mai lại bị..." Nỗi lo sợ của Gia Hân phản ánh chính nỗi lo của Gia Hào, làm anh thêm phân vân.
Gia Hào cũng nghĩ tới vụ bắt cóc em của anh mấy tuần trước, giờ vẫn cảm thấy sợ hãi, nghe Gia Hân nói vậy ý kiến của anh cũng lung lay: "Bố, mẹ hiện không có ở nhà, giờ bỏ em ấy ở đây một mình cũng không ổn, mà giờ cho đi theo cũng lo sợ." Nỗi lo sợ ấy như một bóng đen lẩn khuất trong tâm trí anh, không thể nào xua tan được.
Thanh Mai nãy giờ mãi chơi đồ chơi, giờ nghe anh nói vậy thì cô bé vội nũng nịu muốn đi: "Cho em đi nữa, lần này em sẽ đi sát anh Hào, có được không?" Sự hồn nhiên của cô bé làm Gia Hào không khỏi mềm lòng, nhưng nỗi lo vẫn không nguôi.
Mọi người đều tán thành với ý kiến này. Họ nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi nhà.
Gia Hào gọi cho bác tài xế: “Hôm nay bác đưa bọn cháu đến Hồ Gươm cái nhé.” Anh cố gắng giữ giọng mình vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Trên đường đi, không khí trở nên vui vẻ hơn với những tiếng cười và những câu chuyện hài hước. Những con đường của Hà Nội trải đầy lá vàng, như những dải lụa vàng uốn lượn dưới ánh nắng chiều. Trần Tâm, với đôi mắt sáng rực và nụ cười rộng mở, nói: "Chúng ta chụp vài bức ảnh kỷ niệm đi. Cảnh đẹp thế này không thể bỏ qua được."
Bính Minh và Ngọc Hoàng, như thể bắt gặp một nguồn cảm hứng mới, nhanh chóng tìm góc đẹp để chụp ảnh cùng nhau. Trời tối dần, ánh sáng đèn lồng lung linh phản chiếu trên mặt hồ tạo nên một cảnh tượng huyền ảo, như những giọt mưa sao băng lấp lánh trên bầu trời đêm. Cả nhóm vẫn tiếp tục dạo bước quanh Hồ Gươm, tận hưởng không khí lễ hội. Tiếng cười nói, tiếng nhạc vui tươi vang lên từ khắp nơi, như một bản nhạc hòa quyện vào trái tim mỗi người.
Gia Hào nắm chặt tay Thanh Mai, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé của em gái, lòng dâng lên một niềm thương yêu vô bờ bến. Anh thấy mình như một người anh hùng bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy, dù chỉ là những cơn gió lạnh. Gia Hân bước chậm rãi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi nghe những câu chuyện hài hước của Tâm và Minh. Nụ cười của cô như ánh sáng rực rỡ, xua tan mọi u buồn trong lòng Gia Hào.
"Bọn mình vào quán nước kia ngồi nghỉ một lát đi," Bính Minh đề nghị, chỉ về phía một quán nước nhỏ bên hồ: "Mình nghe nói ở đó có món trà chanh đặc biệt ngon lắm."
Cả nhóm tán thành, rồi cùng nhau bước vào quán nước. Quán tuy nhỏ nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những chiếc đèn lồng nhỏ xinh và những bức tranh phong cảnh Hà Nội. Chủ quán, một cụ bà hiền hậu với nụ cười nhân từ, mỉm cười chào đón họ.
"Các cháu muốn uống gì?" bà cụ hỏi, ánh mắt ân cần và ấm áp, như thể bà đã biết họ từ lâu.
"Cháu nghe nói quán có trà chanh rất ngon, cho chúng cháu năm ly trà chanh và một ly sữa nóng cho em gái cháu," Gia Hào trả lời, giọng nói dịu dàng và lịch sự.
Bà cụ gật đầu rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ uống cho cả nhóm. Trong lúc chờ đợi, họ ngồi trò chuyện, tận hưởng không khí ấm áp và yên bình. Gia Hân, với đôi mắt lấp lánh sự hài lòng, nhận xét: "Bà chủ quán này thật dễ mến, không gian ở đây thật tuyệt."
Ngọc Hoàng, với tính cách trầm tĩnh và suy tư, đồng tình: "Đúng vậy, mình thấy yên bình lạ thường."
Sau khi uống trà, cả nhóm tiếp tục dạo quanh Hồ Gươm. Gia Hân nắm tay Gia Hào, nhẹ nhàng nói: "Anh Hào, em thật sự rất vui."
Gia Hào mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm và sự dịu dàng: "Anh cũng vậy. Những khoảnh khắc bên em và bạn bè luôn là những kỷ niệm quý giá nhất."
Thanh Mai, tay cầm chiếc đèn lồng vừa mua, bất ngờ kéo tay Gia Hào và hỏi, giọng nói ngây thơ và trong trẻo: "Anh Hào, tối nay anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé? Em thích nghe anh kể chuyện lắm."
"Được rồi, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về Ông Ba Bị thật hay," Gia Hào chọc em gái, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trời tối dần, ánh sáng đèn lồng lung linh phản chiếu trên mặt hồ tạo nên một cảnh tượng huyền ảo. Cả nhóm vẫn tiếp tục dạo bước quanh Hồ Gươm, tận hưởng không khí lễ hội. Tiếng cười nói, tiếng nhạc vui tươi vang lên từ khắp nơi. Gia Hào nắm chặt tay Thanh Mai, đảm bảo rằng cô bé luôn ở gần mình. Nhưng trong sự nhộn nhịp ấy, ánh mắt của Thanh Mai bỗng dừng lại ở một nhóm múa Lân sôi động đang tiến lại gần.
Cô bé với tính hiếu kỳ, không kìm được niềm vui, vô thức rời tay anh trai và hòa mình vào đoàn người xem múa Lân. Cô nhảy chân sáo, ánh mắt lấp lánh theo dõi những động tác múa lân đầy màu sắc và sống động, quên mất lời dặn dò của Gia Hào.
Lúc này, Gia Hào vẫn đang trò chuyện với bạn bè, nhưng khi quay lại tìm em gái, anh nhận ra không thấy Thanh Mai đâu nữa. Tim anh đập mạnh, nỗi hoảng hốt lan tỏa khắp người. “Thanh Mai đâu rồi?” anh hét lên, giọng run rẩy. Cả nhóm dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn nhau.
“Mình vừa thấy cô bé đứng ở đây mà,” Bính Minh nói, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng.
Gia Hào không chần chừ, anh vội vàng chạy quanh, gọi lớn: “Thanh Mai! Thanh Mai!” Tiếng gọi của anh như xé tan không gian lễ hội vui vẻ. Trần Tâm và Ngọc Hoàng cũng nhanh chóng tản ra để tìm kiếm.
Sau một hồi tìm kiếm không thấy, nỗi lo lắng trong lòng Gia Hào càng dâng lên. Anh cảm thấy như mình mất đi một phần quan trọng nhất của cuộc đời. Những ý nghĩ đen tối về việc có thể mất em gái mãi mãi khiến anh không thể nào giữ bình tĩnh.
Cuối cùng, từ xa, Gia Hân thấy một hình bóng nhỏ bé giữa đoàn người múa Lân. “Gia Hào! Nhìn kìa! Thanh Mai!” cô hét lên, chỉ về phía trước. Gia Hào nhìn theo hướng chỉ, tim anh như muốn vỡ òa khi thấy em gái đứng giữa đoàn người múa Lân, mắt mở to theo dõi từng bước múa.
Gia Hào chạy như bay đến chỗ Thanh Mai, không màng đến đám đông. Anh ôm chầm lấy em gái, nước mắt trào ra không ngừng. “Thanh Mai! Em có biết anh đã lo lắng thế nào không? Sao em không nghe lời anh chứ?” Giọng anh nghẹn lại, từng lời nói ra đầy sự trách móc và yêu thương.
Thanh Mai, bất ngờ trước cơn cảm xúc của anh trai, cũng bật khóc theo: “Em xin lỗi, em chỉ muốn xem múa Lân thôi mà...” cô nói qua tiếng nấc, khuôn mặt đỏ bừng vì hối lỗi.
Gia Hân bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cả hai, ánh mắt dịu dàng và an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đã ổn rồi. Quan trọng là chúng ta đã tìm thấy nhau,” cô nói, giọng nói trầm ấm như muốn xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng hai anh em.
Cả nhóm quay về nhà, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Tình yêu thương, lo lắng và sự quan tâm lẫn nhau làm họ nhận ra rằng dù có bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần họ ở bên nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua. Những chiếc đèn lồng vẫn lung linh, soi sáng con đường phía trước, như tình cảm gia đình và tình bạn mãi mãi là nguồn sáng dẫn lối trong cuộc đời họ.
Khi trở về nhà, cả nhóm chia tay nhau với những lời hẹn hò cho lần gặp tới. Bố mẹ Gia Hào cũng đã đi làm về. Gia Hân đưa Thanh Mai lên phòng, chuẩn bị cho cô bé đi ngủ, rồi chào tạm biệt Gia Hào và gia đình anh để đi về. Trước khi đi, Gia Hào kéo tay Gia Hân lại và đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn tạm biệt, hành động đầy tình cảm và sự bảo bọc.
Gia Hân nhìn Gia Hào, đôi mắt lấp lánh tình cảm và sự ngạc nhiên: "Anh Hào, anh làm cái gì vậy? Lỡ ai thấy được thì sao!"
"Anh chỉ làm những gì anh nghĩ là đúng," Gia Hào đáp, ánh mắt dịu dàng và chân thành: "Gia Hân, cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh."
Năm tháng trôi qua, em vẫn ở đây, trở thành thiếu nữ, anh thành chàng trai. Tình yêu chớm nở từ ngày thơ ngây, thanh mai trúc mã, đôi ta mỉm cười.
Updated 77 Episodes
Comments