"Đây là... mình sao? Khuôn mặt này... không phải là mình. Mình đã từng là ai? Trước đây,” Gia Hào đưa tay chạm vào má, cảm nhận làn da mới, lạnh lẽo và xa lạ. Anh nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh của gia đình mình của Gia Hân. Nước mắt lăn dài trên má.
Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân từ xa dần đến gần. Tiếng giày nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, từng bước một vang lên trên sàn gạch men lạnh lẽo của hành lang bệnh viện. Tiếng bước chân ấy như mang theo cả sự lo lắng và trăn trở, mỗi bước đi càng ngày chậm rãi và đầy tâm sự.
Khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng, Gia Hào cảm nhận được một sự căng thẳng lan tỏa trong không khí. Tiếng tay nắm cửa kêu nhẹ một tiếng "cạch", rồi cánh cửa từ từ mở ra, tạo ra âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng đầy sự thăm dò.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước vào. Ông ta mặc một bộ vest đen trang nhã, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng có phần sâu lắng. Người đàn ông đứng trước giường bệnh, nhìn Gia Hào với ánh mắt khó đoán. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai dường như đang đối diện với nhau trong một cuộc chiến nội tâm không lời.
"Ông là ai?" Gia Hào cố gắng cất tiếng hỏi, giọng nói của chính mình giờ đây cũng trở nên xa lạ.
Người đàn ông không trả lời ngay. Ông tiến lại gần hơn, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt mới của Gia Hào. Ông thở dài, như thể đấu tranh với chính mình, rồi nói:
"Tôi là người đã đưa anh đến đây. Tôi là người đã yêu cầu tiến hành những cuộc phẫu thuật này."
Gia Hào nhìn người đàn ông, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không biết mình nên cảm thấy biết ơn hay căm ghét người này. Tại sao anh lại bị biến đổi như vậy? Tại sao cuộc đời anh lại bị thay đổi hoàn toàn mà không có một lời giải thích?
"Tại sao?" Gia Hào hỏi, giọng anh chất chứa nỗi đau và sự hoang mang.
Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Gia Hào, đôi mắt ông ánh lên vẻ buồn bã và nặng trĩu những suy tư. Ông hít một hơi thật sâu rồi đáp:
"Anh không đáng phải chịu đựng điều này. Nhưng cuộc sống của anh đã gặp nguy hiểm, và đây là cách duy nhất để cứu anh. Anh nên biết trên đời này có rất nhiều người muốn hại anh, nhưng cũng không ít người muốn anh sống thật tốt. Nhưng để làm điều đó, anh phải biến thành một người khác."
Gia Hào cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của người đàn ông, nhưng điều đó không làm giảm bớt nỗi đau trong lòng anh. Anh cảm thấy mình như một con rối trong tay số phận, bị điều khiển mà không thể phản kháng.
"Vậy tôi phải sống tiếp thế nào đây?" Gia Hào hỏi, giọng anh vỡ vụn. "Tôi không còn là mình nữa. Gia Hân sẽ không nhận ra tôi. Cuộc sống của tôi đã bị phá hủy."
Người đàn ông ngồi xuống bên giường, đôi mắt ông ánh lên sự đồng cảm và nỗi buồn. Ông nhìn Gia Hào, như thể đang nhìn vào chính trái tim mình, rồi nói:
"Anh có thể không còn là Gia Hào mà mọi người biết. Nhưng anh vẫn là anh, trong tâm hồn và trái tim. Cuộc sống của anh có thể bắt đầu lại từ đầu, với một thân phận mới, nhưng điều quan trọng là anh còn sống. Và tôi tin rằng, một ngày nào đó, anh sẽ tìm lại được chính mình, dù trong hình hài mới."
Trong sự im lặng nặng nề của căn phòng, cả hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Gia Hào, với nỗi đau và sự bối rối về tương lai, và người đàn ông bí ẩn, với nỗi day dứt và sự hối tiếc về những quyết định đã đưa ra. Cả hai đều biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của họ sẽ không bao giờ như cũ nữa, và họ phải đối mặt với những hệ quả mà thời gian sẽ mang lại.
Ngày hôm sau, người đàn ông bí ẩn lại xuất hiện trong phòng của Gia Hào. Lần này, ánh mắt ông càng thêm u uất, nặng trĩu những điều không dễ dàng thốt ra. Gia Hào, vẫn nằm trên giường với cơ thể mới lạ, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí ngay khi ông ta bước vào.
"Gia Hào, cháu cảm thấy thế nào rồi?" Người đàn ông giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Gia Hào quay lại. Anh thở dài, đôi mắt đầy sự u uất: “Bác, cháu biết mình đã trải qua một sự thay đổi lớn. Nhưng cháu cần biết sự thật về gia đình cháu ở quê nhà. Bác không thể giấu cháu mãi được."
Người đàn ông nhìn Gia Hào một lúc, rồi gật đầu, biết rằng không thể tránh né mãi được. Ông bước đến gần Gia Hào, đặt tay lên vai anh, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc và nặng nề.
"Gia Hào, bác hiểu cháu muốn biết mọi chuyện. Nhưng bác sợ rằng sự thật sẽ làm cháu tổn thương thêm. Cháu phải hứa với bác rằng, dù có chuyện gì, cháu cũng sẽ phải mạnh mẽ vượt qua."
Gia Hào gật đầu, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông: "Cháu hứa, bác. Cháu cần phải biết. Cháu không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này."
Người đàn ông thở dài, nhìn vào mắt Gia Hào: "Gia Hào, bác rất tiếc phải nói rằng... bố mẹ và em gái cháu đều không qua khỏi."
Những lời nói của người đàn ông thần bí như một cú đánh vào tim Gia Hào. Anh đứng lặng, cảm thấy như mọi thứ quanh mình đang sụp đổ. Nỗi đau tột cùng tràn ngập, nhưng anh giữ chặt tay để không ngã khuỵu.
“Bố, mẹ và em gái cháu... tất cả đều đã... đi rồi sao?" Giọng Gia Hào run rẩy, mắt anh ướt nhòe.
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt ông cũng đầy đau đớn: "Gia Hào, ta rất xin lỗi. Ta biết đó là một mất mát quá lớn. Nhưng cháu phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống vì họ, và vì bản thân cháu."
Gia Hào ngồi xuống giường, cảm thấy nỗi đau tràn ngập, anh đấm vào ngực mình, thấy vậy người đàn ông vội chạy lại giữ anh bình tĩnh.
“Thế còn Gia Hân? Em ấy có biết được tình hình gia đình cháu không?” Gia Hào cầm tay người đàn ông hỏi hi vọng ông biết được chút ít gì đó.
Người đàn ông thở dài, ánh mắt ông chứa đựng nỗi buồn sâu sắc: "Gia Hân... ta nghe nói con bé rất sốc khi biết tin."
Gia Hào nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cảm giác lo lắng ngày càng dâng lên: "Em ấy có ổn không? Em ấy đang ở đâu bây giờ?"
Người đàn ông đặt một tay lên vai anh: "Gia Hân rất đau lòng, đến mức con bé đã cố gắng tự tử khi biết tin về gia đình cháu. May mà mọi người đã kịp thời ngăn cản. Hiện tại, Gia Hân đang được gia đình cô ấy chăm sóc, tinh thần cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi."
Những lời nói của người đàn ông như một cú đấm mạnh vào tâm hồn Gia Hào. Anh cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, nỗi đau đớn không chỉ vì sự thay đổi của chính mình mà còn vì người con gái mà anh yêu thương. Gia Hân, người bạn thanh mai trúc mã, người mà anh luôn mong muốn bảo vệ, giờ đây lại rơi vào tuyệt vọng vì anh.
Nghe đến đây, Gia Hào cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt: "Gia Hân... Em hãy mạnh mẽ lên.”
Một buổi chiều, khi Gia Hào đang ngồi trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về tương lai, người đàn ông thần bí lại bước vào phòng. Sự nghiêm túc được thể hiện trên gương mặt ông.
"Gia Hào, bác có chuyện muốn nói với cháu," người đàn ông bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyết tâm.
Gia Hào quay lại, nhìn người đàn ông kia với ánh mắt chờ đợi: “Bác nói đi ạ, cháu nghe đây."
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt ông dịu lại một chút: "Bác hiểu những lo lắng của cháu. Nhưng tình hình ở quê nhà rất phức tạp và nguy hiểm. Nếu cháu trở về lúc này, cháu có thể gặp nguy hiểm lớn hơn, và điều đó không chỉ đe dọa tính mạng anh mà còn làm tình hình trở nên khó kiểm soát hơn."
Người đàn ông ngồi xuống ghế cạnh giường, thở dài một hơi trước khi nói tiếp: "Gia Hào, cháu đã trải qua rất nhiều đau thương và cháu đã làm rất tốt."
Gia Hào ngay lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt anh không rời người đàn ông: "Cháu không thể về nhà được nữa ư, thế còn Gia Hân phải làm sao?"
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Gia Hào, giọng ông nhẹ nhàng: "Gia Hân đã dần ổn định lại, nhờ sự hỗ trợ của gia đình và bạn bè cô ấy. Nhưng có một điều mà bác muốn cháu suy nghĩ kỹ..."
Gia Hào cảm thấy tim mình đập nhanh hơn: "Điều gì vậy, bác?"
Người đàn ông thở dài, cố gắng chọn lời để nói: "Gia Hào, cháu bây giờ là một con người hoàn toàn khác. Không chỉ ngoại hình mà còn cả giọng nói. Gia đình cháu không còn nữa, và bác không chắc Gia Hân có thể đối diện với thực tế này mà không bị tổn thương thêm lần nữa."
Gia Hào lắc đầu, giọng anh đầy kiên quyết: "Ý bác là sao? Cháu không thể bỏ rơi Gia Hân, bác ạ. Em ấy là tất cả đối với cháu."
Người đàn ông nhìn Gia Hào, ánh mắt ông chứa đựng một tia hy vọng: "Hãy bắt đầu từ việc chấp nhận bản thân mới của mình. Rồi tìm cách tiếp cận Gia Hân, cho cô ấy thấy rằng anh vẫn còn sống, vẫn ở đây vì cô ấy. Điều quan trọng nhất là không từ bỏ hy vọng, cả anh và cô ấy."
Gia Hào im lặng, cảm thấy nỗi đau trong lòng càng thêm sâu sắc: "Vậy cháu phải làm sao đây?"
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Gia Hào, giọng nói của ông trở nên kiên quyết hơn: "Cháu sẽ được cung cấp một thân phận mới, một cuộc sống mới ở đây. Bác sẽ sắp xếp mọi thứ để cháu có thể bắt đầu lại từ đầu. Quan trọng nhất là cháu phải giữ an toàn cho bản thân, và từ đó cháu có thể tìm cách giúp đỡ Gia Hân từ xa."
"Vậy rốt cuộc ông là ai," Gia Hào cất tiếng hỏi trong tuyệt vọng.
Thế nhưng người đàn ông không trả lời mà rời bước bỏ đi khuất dần sau cánh cửa phòng bệnh, để lại Gia Hào trơ trọi với nỗi băn khoăn không tìm thấy câu trả lời.
Updated 77 Episodes
Comments