Chương 3: Đất London.

Eddy canh đúng ba tuần trước khi nhập học để đi mua dụng cụ học tập và sách giáo khoa. Ngoại nó ở Hy Lạp có gửi thư nói sẽ đi cùng với nó, nhưng nó trả lời lại là ngoại không cần lo. Nó hoàn toàn có thể tự đi được, và khi về sẽ hồi âm báo cáo cho ngoại rõ. Ngoại nó nghe cũng bùi tai, vì một đứa nhóc từng đi phượt khắp châu Âu một mình như nó thì đến một con hẻm mua đồ ngay nước Anh cũng chẳng vấn đề gì. Sung sướng vô cùng, Eddy quyết định sẽ làm một chuyến đi ngắn tới con hẻm mà theo nó nhớ thì được gọi bằng cái tên: Hẻm Xéo.

Vì muốn lên đường sớm, Eddy phải thông báo cho người nhà biết một câu. Ông bà trẻ sợ nó bỏ trốn, liền bắt nó thề là sẽ phải về nhà sau ba ngày. Các anh chị thì khá háo hức khi nghe nói đến địa điểm mà nó sắp tới, ai cũng tíu tít muốn đi theo. Ông Frankenmuth lại nhất quyết muốn hộ tống cô chủ, nhưng rất tiếc thưa cả nhà, nó đã lên lịch đâu ra đó rồi.  

Eddy đếm tiền và cầm mảnh giấy ghi những thứ cần mua, bỏ vào một cái túi đeo chéo vai. Nó khoác cái áo choàng màu trắng mà nó vẫn mang theo bên mình khi đi phượt, và sau khi lựa giờ đẹp, nó trùm mũ của cái áo lên đầu, chào mọi người, xuất phát.

Bây giờ thì việc của chúng ta là theo chân cô gái nhỏ này để xem coi sẽ có những gì đáng xem.

Buổi chiều tại phố Westminster thuộc London, thủ đô nước Anh đang nhộn nhịp với dòng người đi lại tấp nập trên các con đường.  Trong một góc khuất giữa hai căn nhà, Eddy hiện ra, đột ngột như vừa chui từ dưới đất lên. Thú thực thì nó không thích Độn thổ lắm, nhưng đây là cách nhanh nhất để đến một nơi mà nó đã có dịp ghé qua trước đây rồi. Nó bỏ mũ xuống, kéo khoá hai vạt áo choàng lại với nhau. Nhìn nó lúc này chẳng khác nào một đứa nhóc Muggle con nhà khá giả, với cái áo khoác màu trắng có mũ, váy xoè xếp ni và một cái túi da cá sấu thời thượng. Mà đúng ra thì Eddy cũng khéo chọn cho mình một đôi giày ống cao và quần tất, để khi nhìn vào không ai biết là nó vừa từ một đất nước xa lắc tới. Về điểm này thì nó cảm thấy ôi chao là phục chính mình.

Eddy bước ra từ góc khuất như một Muggle bình thường, thản nhiên ngó xung quanh, rồi đi vào một nhà hàng ăn gần đó. Đây là nhà hàng ưa thích của nó ở thế giới Muggle, bởi đồ ăn chẳng những ngon mà còn có nét giống với các món ăn ở lâu đài của gia đình nó nữa. Eddy nghĩ bụng, rõ ràng đây là một nhà hàng ăn dành cho những Muggle lắm tiền.

Với kinh nghiệm đi phượt ở thế giới này năm ngoái, Eddy tự tin bước qua ngưỡng cửa của nhà hàng, và ngồi xuống một bàn còn trống. Người trong nhà hàng nhìn nó như thể trẻ con không được phép đi một mình tới mấy chỗ sang trọng thế này, nó cũng không để tâm. Nó tự nhiên cầm lấy cuốn menu trên bàn, mở ra xem. Bồi bàn đã đứng cạnh chờ sẵn. Eddy lướt ngón tay dọc theo danh sách thực đơn, chà, nhiều món trông ngon quá. Nó cao giọng:

- Làm ơn cho bít tết tái, mỳ Spaghetti Bolognese, sò điệp bờ Tây áp chảo, rau trộn Caprese, bánh Pie, trà hoa cúc. Cám ơn.

Tiếng Anh của nó trôi chảy đến mức đáng kinh ngạc. Người bồi bàn đi rồi, Eddy ngồi yên ngắm nghía xung quanh. Nhà hàng này vẫn không thay đổi mấy so với hồi nó ghé vào đây năm trước... Đột ngột nó thấy má phải mình ngưa ngứa. Quay sang thì thấy ba người khách ngồi bàn phía đó trân trân nhìn nó như thể người ta nghi rằng nó sẽ không ăn hết các món vừa gọi, thậm chí còn không đủ tiền trả. Eddy liền nhìn lại họ với khuôn mặt y chang thế, coi người ta phản ứng ra sao. Kết cục là mấy người kia hoá thẹn, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Vậy là nó làm theo.

Các món được dọn hết lên bàn. Eddy lấy khăn ăn lót vào cổ áo và phủ lên trên đùi hết sức thành thục. Nó cầm dao nĩa nhẹ nhàng cắt bít tết. Cho miếng đầu tiên vào miệng, ôi nó béo ơi là béo, ngon ơi là ngon. Eddy gật gù tán thưởng rồi tiếp tục ăn các món khác. Trông người nó nhỏ nhắn vậy chứ dựa vào trải nghiệm thường xuyên xa nhà, sức ăn của nó rất khoẻ. Bữa tiệc thịnh soạn của nó kết thúc sau khi nó tráng miệng bằng món bánh Pie và uống trà hoa cúc. Mùi thơm của trà thoang thoảng giúp đầu óc nó thư giãn. Eddy lịch thiệp lau miệng rồi gọi người thanh toán. 

Nó đưa tiền Muggle cho bồi bàn, một số tiền không ít nhưng nó cũng không để ý. Xong xuôi, Eddy đứng dậy để chuẩn bị ra về thì nghe một tiếng rơi đánh uỳnh phát ra từ phía bên phải - vẫn bên phải. Tò mò nhìn lại phía đó, nó trông thấy đứa con của gia đình hồi đầu bữa nhìn trộm nó bị ngã khỏi ghế. Thằng bé có vẻ bằng tuổi Eddy, thân hình ú na ú nẫn, da hồng hào, tóc vàng óng, chải vuốt sang một bên trên cái đầu tròn như cái bánh Pie Eddy vừa ăn. Thấy rõ là công tử bột. Khuôn mặt dài xương xẩu của bà mẹ thằng nhóc tím lịm lại, bà vội vàng đỡ con trai dậy:

- Ôi Diddy bé bỏng của mẹ! Đau lắm hả cưng? Đau lắm hả cưng?

Mặc cho bà mẹ lay gọi, thằng bé kia vẫn không đoái hoài, không la khóc mà thay vào đó, nó cứ nhìn Eddy. Eddy có hơi chột dạ, chẳng lẽ nó bị phát hiện không phải là dân Muggle sớm thế? Ông bố, một người đàn ông sở hữu cái ngấn cổ vĩ đại thì tinh tường nhìn ra nguyên nhân khiến con trai mình điêu đứng đến vậy, ông khẽ quát:

- Con trai, nhìn chằm chằm người khác như vậy là mất lịch sự lắm! Đứng dậy coi nào!

Thằng nhóc giật mình, nó vội xách quần lảo đảo đứng lên. Thật đáng lo ngại cho cái cạp quần, vì bộ mông to phè của thằng bé kia đè nặng lên làm cho nó gần như bung ra tới nơi. Eddy thôi không chú ý nữa, nó nhanh chóng đẩy cái ghế vừa ngồi lại vị trí cũ cho ngay ngắn rồi đường hoàng bước ra khỏi nhà hàng ăn. Đi qua cửa rồi mà nó còn nghe thấy cái giọng nheo nhéo của thằng nhóc lạ mặt mè nheo bố mẹ:

- Ứ ừ! Bỏ con ra, con muốn biết tên bạn nữ xinh xắn đó!

Ôi, thì ra nguyên do chỉ có vậy. Eddy thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nó cảm thấy tốt nhất lần sau không nên dây dưa vào mấy hạng người đó. Suốt bữa ăn, nó nuốt không trôi vì ba người kia cứ chằm chằm quét mắt quanh người nó và cái bàn ăn của nó (Eddy cũng thi thoảng liếc sang chỗ họ chứ bộ, vì cả người nó ngứa ran lên).

Chăm sóc chu đáo cho cái dạ dày của mình rồi, Eddy thong dong đi thăm thú những nơi khác. Trời chạng vạng, nó mới nhớ đến điểm dừng chân: quán Cái Vạc Lủng.

Đây là một quán rượu nhỏ và cũ kĩ, bề ngoài trông như không được lau dọn mấy năm rồi. Nó nằm tênh hênh trên đường Charing Cross, mà lạ cái là chẳng một Muggle nào đi qua để ý tới nó. Eddy biết quán rượu này đã được ếm bùa vô hình đối với bọn họ. 

Giờ này quán khá đông khách, người ra vào nườm nượp và bên trong tiếng cười nói lao xao. Eddy đi vào quán. Nó nhìn thấy bên trong đông nghịt người, phù thủy có, pháp sư có, cả các chú lùn và những mụ phù thủy già quắt queo đang nhắm rượu với nhau. Họ đang kháo chuyện gì đó không rõ, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Nó liếc nhìn về phía quầy rượu. Theo trí nhớ của nó thì chủ quán rượu này là ông Tom. Và đúng là ông ấy đây rồi! Vẫn cái đầu hói kinh niên, hàm răng sún đến gần nửa cùng chiếc tạp dề trước ngực, ông bước tới gần, hồ hởi hỏi nó:

- Vị khách nhỏ tuổi này, cô có muốn làm một ly bia cho ấm bụng không?

- Dạ có, cám ơn ông. - Eddy gật đầu - À, con muốn thuê phòng. Thuê cho đêm nay và 2 ngày tiếp theo.

Ông Tom cười hì hì:

- Được được, phòng số chín còn trống...

Đang nói dở, ông bị cắt ngang bởi một vị khách ngồi cách đó không xa đã huơ huơ cái ly rượu trống không lên thúc giục:

- Ông Tom ơi, cho thêm ba ly nữa!

Eddy thấy thế nhanh miệng nói:

- Vậy con đợi ông ở kia nhé.

Vừa nói tay nó vừa trỏ vào quầy rượu. Ông Tom gật đầu, bảo nốt:

- Vâng, cô cứ tự nhiên, tôi sẽ mang cho cô một ly bia tươi. Tất nhiên rồi, loại dành cho trẻ con...

Ông chủ quán nhanh nhẹn lướt tới chỗ vị khách kia, cùng lúc Eddy cũng tiến về quầy. Nó leo lên ngồi trên cái ghế đẩu gỗ, cái ghế kêu cọt kẹt. Eddy nới lỏng áo khoác ra cho dễ thở, nó xoay cái túi lại để kiểm tra đồ đạc bên trong.

Một lúc sau, ông Tom dắt nó lên tầng trên của quán. Nó vừa kí tên thuê phòng, phòng số chín. Tất nhiên nó kí là Eddy rồi, và còn để sẵn tiền đặt cọc để ông bớt hỏi về họ của nó. Sau khi tráng bụng bằng một ly bia và đĩa bánh xốp phết bơ, nó bê xuống tầng trệt cho ông Tom.

Quán khi trời về tối vắng vẻ hẳn. Cái bóng lờ mờ của ông Tom hắt lên tường đang lặng lẽ lau dọn bàn. Eddy cất tiếng nói:

- Ông ơi, con để đĩa và ly ở trên quầy có được không?

- Vâng, cô cứ để đó.- Ông Tom chỉ kịp ngẩng đầu lên để nói đúng một câu, rồi lại cúi xuống làm việc. Cái lưng lom khom của ông gần như gập đôi lại. Eddy bỗng thấy lưỡi chan chát. Nó liền gợi chuyện:

- Con rửa ly giúp ông nhé?

- Dạ thôi, lát tôi làm được...

- Hay là giúp ông thay lồng đèn trước quán?

- Cô lên phòng nghỉ đi, ai lại nhờ khách làm mấy chuyện đó bao giờ...

Ông Tom cười và từ chối nó bằng cái giọng rất ư khách sáo. Ông không biết mệt hay sao ấy. Mà Eddy thấy hình như ông thích được tự tay làm mọi việc trong cái quán nhỏ này. Không cam lòng, nó chống tay lên hông và nhìn quanh. Mắt nó dán vào cái tủ gỗ ngay sau quầy.

- Ông Tom! Cái ấm trà này bị sứt rồi.

Giọng nó tươi lên hẳn. Ông Tom giật mình buột miệng:

- À vâng. Tôi định sửa nó nhưng rồi bận quá, quên khuấy mất.

- Con biết sửa đấy. Để con mang lên phòng sửa lại giúp ông!

Eddy nhanh nhẹn nhấc cái quai ấm lên, mặc cho ông Tom tỏ ra ngượng hết mức, nó vẫn nhất quyết đi lên bậc thang. Đóng cửa phòng lại, nó tiến nhanh về phía giường và ngồi xuống.

Và bây giờ, chúng ta sẽ quan sát xem cô gái nhỏ hay lo chuyện bao đồng này sẽ làm ra sao với cái ấm. Eddy không dùng đũa phép, tất nhiên. Nó để cái ấm sứt lên bàn, tay chụm lại chỉ để chừa ngón trỏ hướng về cái ấm. Và rồi từ đầu ngón tay, một tập hợp gồm các hạt bụi nhỏ sáng lấp lánh thoát ra. Luồng sáng hoá thành sợi chỉ đẹp đẽ màu tím, sợi chỉ đó bay quanh cái ấm, một cách nhẹ nhàng, bắt đầu len lỏi vào giữa vết sứt và lấp đầy nó. Chưa đầy một giây cái ấm đã được chữa xong. Eddy còn đánh bóng cho nó nên trông cái ấm y như mới vậy. Nó hài lòng ngắm nghía và rồi đem cái ấm lành xuống trả cho ông chủ quán. Ông Tom vui mừng hết sức vì được giúp đỡ. Ông cảm ơn nó mấy lần liền và còn bảo có việc gì  cần thì cứ gọi ông.

Eddy dĩ nhiên biết là ông Tom chẳng phải phù thủy hạng xoàng. Lúc dắt nó lên phòng, ông búng tay một cái là lửa trong lò sưởi bùng lên mà chẳng cần dùng đũa phép. Với năng lực như vậy thì rửa hàng tá ly cốc và dọn dẹp quán rượu không ăn nhằm gì với ông cả, và giả sử để chữa cái ấm sứt kia, ông cũng chỉ cần búng tay một cái là xong. Mà thực tế thì ông Tom cũng đã làm việc đó ngày này qua ngày khác. Cho nên đến khi nằm yên trên giường rồi nó mới bắt đầu thắc mắc là tại sao mình lại cố công lo chuyện của người khác đến thế, cho dù chuyện đó chẳng liên quan tới mình.

Cái gương trong góc phòng ngâm lên một bài hát ru khe khẽ. Eddy thầm cảm ơn, và dường như đã tìm ra được câu trả lời cho thắc mắc của mình, nó yên lòng đem cả nụ cười vào giấc ngủ.

....

Chà, nhìn nó ngủ ngon chưa kìa. Đến mức một con rồng hung dữ cũng không nỡ đánh thức nó. Bà trẻ Margaretta nổi tiếng quy củ có lẽ cũng nuông chiều mà để nó ngủ thêm chút nữa. Và ông quản gia Frankenmuth mặc dầu lo sốt vó rằng cô chủ sẽ trễ giờ ăn sáng cũng chẳng nỡ gõ cửa phòng...

- Dậy mau! Dậy mau! Dậy mau!

Nhưng có một thứ có đủ quyền năng đánh thức nó, đó chính là chiếc đồng hồ lịch trình mà nó đã lên dây phép tối qua. Eddy trong cơn mê choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Mặc cho bộ mặt còn đang thộn ra của nó, cái đồng hồ liến thoắng:

-  Hôm nay ta sẽ tới Hẻm Xéo! Mua đũa phép ăn kem! Mua áo chùng ăn kẹo! Mua vạc uống bia bơ! Nhanh nhanh lên đường!

Đó là toàn bộ những gì Eddy phải làm hôm nay. Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào làm nó khoan khoái và tiếng xe cộ đi lại phía sau trên đường Charing Cross giúp nó nhận ra ngày mới đã bắt đầu. Eddy đưa tay che cái miệng đương ngáp của mình, vươn vai ra khỏi giường. Cái mặt nó hơi phính ra một ít trong gương. Ôi một buổi sáng thức dậy trong tự do, tự do muôn năm!

Nó nhanh nhẹn thay quần áo, chải tóc rồi xuống ăn sáng ở tầng trệt, một đĩa bánh mỳ nướng đơn giản nhưng rất ngon miệng do ông Tom chế biến. Quán vào buổi sáng lại đông khách như thường lệ. Những mụ phù thủy từ xa đến có dáng người thấp bé dừng chân tại quán để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Các pháp sư thì tụ tập thảo luận om sòm về bài báo mới ra. Eddy cũng vừa ăn vừa đọc tờ Nhật báo Tiên tri ra lò còn thơm mùi giấy. Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng gợn sóng, khoác áo chùng màu xanh lơ chình ình chiếm trọn trang nhất. Ông ta nháy mắt với Eddy và khoe hàm răng trắng bóc tưởng như có thể loé ra ánh sáng của mình, nó cũng lịch sự nháy mắt lại. Trong lòng thầm hỏi ông ta dùng cái gì mà răng trắng vậy ta, thế rồi nó lật sang trang khác...

Giải quyết xong bữa sáng gọn ghẽ, Eddy lại đeo cái túi chéo vai và bước ra khỏi quán Cái Vạc Lủng. Con cú nâu vàng Chirpy đã lượn từ trên trời xuống đậu lên vai nó, rúc lên mấy tiếng để chúc chủ nhân buổi sáng tốt lành. Eddy vuốt vuốt bộ lông của thú cưng, nó nói mà không nhìn con vật:

- Đúng hẹn đấy, Chirpy. Nào, ta vào Hẻm Xéo.

Một người một cú bước đến bức tường phía sau quán. Eddy nhớ lại cách để vào hẻm. Sau khi nghiêng ngó xung quanh nhằm chắc chắn không bị ai nhìn thấy, nó cuộn tay lại thành nắm đấm, gõ ba lần vào viên gạch thứ ba của hàng dọc và thứ hai của hàng ngang. Một cánh cổng lớn mở ra, và trước mắt Eddy hiện ra một con đường quanh co rải đá. Khung cảnh tấp nập của các gian hàng bên trong lập tức thu hút sự chú ý của nó. Eddy vào trong, và cánh cổng cũng tự lành lại thành bức tường như ban nãy.

Hẻm Xéo là con phố được coi là trung tâm kinh tế - thương mại của thế giới phù thuỷ. Dọc hai bên đường là những cửa hàng có mái che lúp xúp, người mua người bán tấp nập. Hành hoá đổ đầy tràn ra cả bên ngoài. Tiếng ồn ào cười nói phát ra từ những cửa tiệm gần đó. Những tấm áo chùng kêu sột soạt khi người ta chen lấn đi qua nhau. Đồ thủ công bằng đồng, thiếc và bạc rực rỡ hẳn lên khi ánh nắng chiếu vào chúng.

Trong lòng Eddy bỗng trào lên một núi bong bóng của sự hoài niệm. Một năm trước khi nó tới đây là để gửi đồ vào ngân hàng yêu tinh Gringotts - nó thường sưu tầm những đồ vật hay hay ở khắp nơi trên chuyến hành trình - và đặt may một tấm áo choàng cùng mạng che mặt cho mình trong tang lễ của gia đình cụ Nicolas Flamel. Cụ Nicolas và cụ bà Perenelle vừa qua đời năm ngoái, và Eddy là một trong những học trò hiếm hoi của hai cụ.

Chuyện này phải kể đến hồi nó bỏ học trường Beauxbatons được ít lâu, ông ngoại nó có giới thiệu nó với cụ Nicolas và ngỏ ý muốn cho nó học hỏi một chút kiến thức về giả kim thuật. Tất nhiên là lĩnh vực giả kim khó vô cùng, và nể ngoại nó nên cụ Nicolas mới đồng ý, vì khi đó cụ đâu có biết nó thuộc dòng dõi Thao Thuật Sư? Eddy làm phụ tá cho cụ ông và cụ bà được gần một tháng ở Devonshire thì hai cụ nhận ra nó cũng có tiềm năng, vậy là Eddy được cụ Nicolas nhận là đệ tử, cụ truyền dạy cho nó và các học trò cách tạo ra vàng từ kim loại và những loại y dược chữa bách bệnh. Thời gian đó thật vui, nhưng không kéo dài lâu. Cụ Nicolas và vợ ra đi đột ngột, trong khi không ai ngờ tới. Cụ còn chưa kịp dạy cho Eddy về một loại dung môi có khả năng hoà tan mọi vật chất trên đời như cụ từng hứa với nó. Nhưng Eddy mơ hồ cảm thấy dường như hai cụ đều đoán biết được cái chết của mình, vì trong di chúc đã viết sẵn hai cụ có để lại cho nó một chiếc mề đay, và để tỏ lòng tôn kính mà Eddy đã đeo nó trước ngực lúc đi sau linh cữu.

Chà, và lúc này Hẻm Xéo trước mặt Eddy vẫn không thay đổi là mấy. Đứng ngắm nghía một hồi, nó quyết định rẽ vào quán Potage ngay gần đó để sắm cho mình một cái vạc bằng thiếc, cỡ số 2.

Chapter
1 Chương 1: Kiếp nạn xảy đến với Anh quốc.
2 Chương 2: Danh tính của vị học sinh mới.
3 Chương 3: Đất London.
4 Chương 4: Những cây đũa phép tự tìm cái chết.
5 Chương 5: Cô nhóc lạ khó ưa.
6 TRI ÂM
7 Chương 6: Một cú lừa.
8 Chương 7: Chuyện ở quán Ruy Băng Máu.
9 Chương 8: Gia đình của Charlie.
10 Chương 9: Buổi cuối cùng ở Anh quốc.
11 Chương 10: Chính thức đặt chân vào Hogwarts.
12 Chương 11: Sự băn khoăn của Nón Phân Loại.
13 Chương 12: Một nước đi táo bạo.
14 Chương 13: Trải nghiệm không mong muốn.
15 Chương 14: Anh em nhà Weasley.
16 Chương 15: Bùa Mở khoá và canh Thanh lương trà.
17 Chương 16: Người hùng bất đắc dĩ.
18 Chương 17: Vì chính tay tôi đã vót chúng!
19 Chương 18: Có hay không, cơ hội cho Hogwarts?
20 Chương 19: Bài thi kiểm tra thực lực năm nhất.
21 Chương 20: Yêu cầu tiên quyết là sống sót!
22 Chương 21: Các Nhân mã trung thành trong rừng Cấm.
23 Chương 22: Quiddicht ở Hogwarts.
24 Chương 23: "Lời mời" thứ hai từ nhà Slytherin.
25 Chương 24: Người giữ khoá thú vị.
26 Chương 25: Chính thức trở thành học sinh năm hai.
27 Chương 26: Tiết học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
28 Chương 27: Tiết dạy môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
29 Chương 28: Kẻ bám đuôi & Người qua đường.
30 Chương 29: Con nhỏ "ta đây biết hết" thật dễ ghét.
31 Chương 30: Con nhỏ "ta đây biết hết" thật dễ thương.
32 Chương 31: Một sự kiện được cho là lịch sử.
33 Chương 32: Kế hoạch tác chiến Quiddicht của Eddy.
34 Chương 33: Lệnh cấm túc thú vị.
35 Chương 34: Lại là giọng nói đó!
36 Chương 35: Tháng Mười.
37 Chương 36: Đốm lửa nhỏ.
38 Chương 37: Một kẻ đáng ngờ chán sống.
39 Chương 38: Cơn bão lửa.
40 Chương 39: Mùa xuân năm ấy chúng ta có nhau.
41 Chương 40: Mùa xuân năm ấy chúng ta mất nhau.
42 Chương 41: Chuyện buồn của Emethyst.
43 Chương 42: Hai kẻ khốn cùng.
44 Chương 43: Bà Norris bị tấn công - Phòng chứa Bí mật?
45 Chương 44: Kế hoạch tìm ra người kế vị Slytherin.
46 Chương 45: Lời thách thức của Oliver Wood.
47 Chương 46: Trận thứ nhất: Slytherin VS Gryffindor.
48 Chương 47: Kiếp nạn của Harry Potter lừng danh.
49 Chương 48: Quyết định tối hậu của Eddy.
50 MỪNG NĂM MỚI ẤT TỴ 2025!
51 Chương 49: Nước đi mới.
52 Chương 50: Con xin lỗi thầy.
53 Chương 51: Xà khẩu và Bán Xà khẩu.
54 Chương 52: Một món quà vô danh.
55 Chương 53: Đêm tiệc Giáng Sinh Hogwarts.
56 Chương 54: Xuất chiến nào, Eddy!
57 Chương 55: Khai màn cuộc chơi.
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Chương 1: Kiếp nạn xảy đến với Anh quốc.
2
Chương 2: Danh tính của vị học sinh mới.
3
Chương 3: Đất London.
4
Chương 4: Những cây đũa phép tự tìm cái chết.
5
Chương 5: Cô nhóc lạ khó ưa.
6
TRI ÂM
7
Chương 6: Một cú lừa.
8
Chương 7: Chuyện ở quán Ruy Băng Máu.
9
Chương 8: Gia đình của Charlie.
10
Chương 9: Buổi cuối cùng ở Anh quốc.
11
Chương 10: Chính thức đặt chân vào Hogwarts.
12
Chương 11: Sự băn khoăn của Nón Phân Loại.
13
Chương 12: Một nước đi táo bạo.
14
Chương 13: Trải nghiệm không mong muốn.
15
Chương 14: Anh em nhà Weasley.
16
Chương 15: Bùa Mở khoá và canh Thanh lương trà.
17
Chương 16: Người hùng bất đắc dĩ.
18
Chương 17: Vì chính tay tôi đã vót chúng!
19
Chương 18: Có hay không, cơ hội cho Hogwarts?
20
Chương 19: Bài thi kiểm tra thực lực năm nhất.
21
Chương 20: Yêu cầu tiên quyết là sống sót!
22
Chương 21: Các Nhân mã trung thành trong rừng Cấm.
23
Chương 22: Quiddicht ở Hogwarts.
24
Chương 23: "Lời mời" thứ hai từ nhà Slytherin.
25
Chương 24: Người giữ khoá thú vị.
26
Chương 25: Chính thức trở thành học sinh năm hai.
27
Chương 26: Tiết học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
28
Chương 27: Tiết dạy môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
29
Chương 28: Kẻ bám đuôi & Người qua đường.
30
Chương 29: Con nhỏ "ta đây biết hết" thật dễ ghét.
31
Chương 30: Con nhỏ "ta đây biết hết" thật dễ thương.
32
Chương 31: Một sự kiện được cho là lịch sử.
33
Chương 32: Kế hoạch tác chiến Quiddicht của Eddy.
34
Chương 33: Lệnh cấm túc thú vị.
35
Chương 34: Lại là giọng nói đó!
36
Chương 35: Tháng Mười.
37
Chương 36: Đốm lửa nhỏ.
38
Chương 37: Một kẻ đáng ngờ chán sống.
39
Chương 38: Cơn bão lửa.
40
Chương 39: Mùa xuân năm ấy chúng ta có nhau.
41
Chương 40: Mùa xuân năm ấy chúng ta mất nhau.
42
Chương 41: Chuyện buồn của Emethyst.
43
Chương 42: Hai kẻ khốn cùng.
44
Chương 43: Bà Norris bị tấn công - Phòng chứa Bí mật?
45
Chương 44: Kế hoạch tìm ra người kế vị Slytherin.
46
Chương 45: Lời thách thức của Oliver Wood.
47
Chương 46: Trận thứ nhất: Slytherin VS Gryffindor.
48
Chương 47: Kiếp nạn của Harry Potter lừng danh.
49
Chương 48: Quyết định tối hậu của Eddy.
50
MỪNG NĂM MỚI ẤT TỴ 2025!
51
Chương 49: Nước đi mới.
52
Chương 50: Con xin lỗi thầy.
53
Chương 51: Xà khẩu và Bán Xà khẩu.
54
Chương 52: Một món quà vô danh.
55
Chương 53: Đêm tiệc Giáng Sinh Hogwarts.
56
Chương 54: Xuất chiến nào, Eddy!
57
Chương 55: Khai màn cuộc chơi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play