Chương 3

Vào buổi sáng sớm, Huỳnh Tuệ Lâm mở cửa vào phòng cô, thấy cô vẫn đang ngủ chị ta lắc đầu đi lại cửa sổ kéo màng cửa ra, ánh nắng rọi thẳng vào căn phòng, cô khó chịu ngôi dậy

"Mấy giờ rồi, điện thoại chưa báo thức mà!!? "

"Điện thoại? ý cô là điện thoại bàn sao?"

Lúc nảy cô dụi dụi mắt, mới nhớ lại mình đã xuyên vào cuốn sách tiểu thuyết, nhưng mà cô vẫn chưa tĩnh ngủ, tuy vậy cô vẫn lếch cái xác này đi xuống giường

"Chị đợi tôi xíu, đi thay đồ liền"

Chị đưa cho cô một bộ váy "Mặc này đi, đi với tôi đừng lếch mấy bộ đồ kia, nhìn phèn lắm"

Cô cầm lấy bộ váy chị ta đưa rồi nói

"Hôm qua còn khen đồ tự thiết kế đẹp, giờ lại bảo phèn"

"Tôi không chê đồ cô tự thiết kế tôi chê mấy bộ trong tủ kìa, nếu cô còn đồ tự thiết kế vậy mặc đi, đưa cho tôi bộ váy kia"

Cô giữ chặt bộ váy không chịu đưa

"H.. hết rồi, tôi chỉ có bộ đó duy nhất thôi, tương lai sẽ thiết kế nhiều hơn nữa"

"Biết ngay mà, vậy mặc đi"

Huỳnh Tuệ Lâm nói tiếp "Này cô bao nhiêu tuổi? "

"Đầu tháng tư này, là tôi tròn mười tám tuổi"

"Tôi hai ba tuổi, cô thiếu tôi năm tuổi, gọi chị đi"

"À được hiểu rồi chị Huỳnh Tuệ Lâm"

Huỳnh Tuệ Lâm hài lòng nở nụ cười "Em nói đầu tháng tư này sinh nhật em đúng không? "

"Đúng rồi"

"Vậy còn ba tháng nữa, nếu làm tốt tôi sẽ thưởng cho một buổi sinh nhật"

"Nếu không tốt thì sao? "

"Còn hỏi nữa sao!? tất nhiên dẹp không tổ chức gì hết, đi thay đồ mau tôi cho em 10 phút"

"À được đi ngay"

Cô đi thẳng vào nhà tắm, cô tắm nhanh, thay đồ nhanh nhất có thể, chạy ra ngoài, thấy chị ta ngồi đó thản nhiên đọc sách

"Xong rồi à, nhanh đó, hài lòng"

"Đi tới tiệm thời trang mà cô nói nào"

Huỳnh Tuệ Lâm đóng sách lại "Gọi chị, không được gọi cô nữa"

"Đi nào chị"

"Đi thôi, xe đang ở dưới"

Chị đưa cô đôi bao tay đen "Đeo bao tay vào, như vậy sẽ thanh lịch hơn"

Cô nhận đôi bao tay từ tay chị ta "À cảm ơn"

Cô đi xuống lầu cùng chị, chị ta đi trước cô đi sau, cô nhìn trước nhà thấy có một chiếc xe đã đợi sẵn ở đó từ lúc nào

"Mình đi xe đó sao"

"Ừm"

Cô và chị ta ngồi lên xe, xe bắt đầu lăn bánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ cô mới để ý thời này cũng dùng xe ngựa nữa sao? cô vô thức hỏi

"Huỳnh Tuệ Lâm này, xe ngựa đó dùng để làm gì? "

Huỳnh Tuệ Lâm nghe câu hỏi của Đào Nguyệt Ánh không thể nhìn cười, liền lấy tay che miệng mà cười ra tiếng

"Phụt!! haha"

"Cô đúng là quê mùa, những xe ngựa đó dùng để chở hàng"

Chị Cười rồi nói tiếp "Nếu cô là nhà quê, thì xe ngựa ít ra cô cũng phải biết chứ, làm như cô không phải là người ở đây vậy"

Cô bị nói trúng tim đen, liền chột dạ

"Chị... chị nói tào lao gì vậy"

Huỳnh Tuệ Lâm đưa mặt sát lại cô "Sao nói trúng tim đen cô rồi? "

Cô chột dạ nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện "Mình sắp tới tiệm thời trang của chị chưa? "

Lúc này chị ta mới chịu đưa mặt ra xa, dựa vào ghế "Sắp rồi đợi một chút nữa"

Cô im lặng không nói gì thêm, sợ nói thêm thì sợ sẽ bị lộ thêm mất.

Xe dừng trước một cửa tiệm thời trang, cô bước xuống xe, Huỳnh Tuệ Lâm bước xuống đứng kế bên cô, chị ta để ý chiếc xe đậu trước cửa tiệm rồi nhíu mày

"Chị vào thôi"

Sắc mặt chị ta lúc này u ám, không được vui "Ừm"

Cô và chị đi vào, cô nhìn thấy một cặp đang lựa quần áo, cô đoán nếu không nhầm hai người có lẽ, họ là nam chính với nữ chính? cô nhìn qua sắc mặt Huỳnh Tuệ Lâm, cô thấy chị ta không được vui, lần này có lẽ cô chắc chắn họ là nam chính, nữ chính, ánh sáng nhỏ đột nhiên hiện ra, lần này khác với mọi lần, mọi thứ xung quanh cô đột nhiên đứng lại, cô ngạc nhiên hỏi ánh sáng nhỏ

"Tại sao mọi thứ lại đứng lại rồi!? "

"Là ngưng động thời gian"

"Ngưng động thời gian sao...? "

"Bây giờ nhiệm vụ của cô đó là, làm cho Huỳnh Tuệ Lâm, câm ghét Cố Anh Minh, nhiệm vụ hoàn thành cô có thưởng"

"Thưởng gì? "

"Có lẽ hiện tại cô chưa có nhà có tiền ở đây, nếu hoàn thành, cô sẽ có nhà và tiền"

cô thấy có lợi cho bản thân liền đồng ý "Được, dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu hoài, nhưng khó đây làm cho chị ta ghét thằng điên kia thì không biết làm sao"

"Làm sao tùy cô, miễn làm sao cho Huỳnh Tuệ Lâm ghét Cố Anh Minh thì nhiệm vụ hoàn thành"

"Được, cho thời gian lại bình thường đi"

Ánh sáng nhỏ biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, Huỳnh Tuệ Lâm sắc mặt buồn đi chỗ khác

"Đào Nguyệt Ánh, chúng ta vào phòng thiết kế thôi"

"Dạ"

cô quay lại nhìn Cố Anh Minh đang nhìn về phía cô và chị, cô không quan tâm, bây giờ thứ cô cần làm là cho chị ta ghét tên điên khùng đó, cô chạy theo chị

"Chị này"

"Sao"

"Chị quen biết họ sao? "

"Ừm"

"Vị tiên sinh kia là hôn phu của chị? "

Huỳnh Tuệ Lâm đứng khựng lại, quay lại nhìn cô "Sao em biết điều này? tôi chưa hề nói với em"

"Nếu như em nói, em tới đây để giúp chị thoát khỏi cái chết, thì chị tin không? "

Lúc đầu cô còn sợ bị lộ thân phận, nhưng bây giờ không sợ nữa, vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô không còn cách nào khác

Cô nhìn sắc mặt chị ta khá nghiêm túc "Ý em là gì, tôi không hiểu"

"Em biết trước tương lai một năm sau của chị, chị sẽ bị Cố Anh Minh chính là hôn phu của chị mà chị đương yêu thương sẽ đưa chị xuống hầm tối chỉ có một ánh sáng mờ nhạt mà bị hành hạ, đến cuối cùng chị sẽ bị bắn chết với một viên đạn xuyên đầu"

Chị ta nhíu mày, nói nhỏ "Em đừng có mà nói lung tung"

"Em không hề nói lung tung, tất cả đều là thật"

Nhìn mặt chị ta không tin hiện rõ, bây giờ cô chỉ còn cách này thôi, chứ chị ta đã yêu tên điên đó, chỉ còn mỗi cách này mới khiên chị ta ghét tên điên đó thôi

"Nếu chị không tin, bây giờ chị ra xem đi, họ đang hôn nhau nồng nhiệt ở ngoài đó, tiếp theo vị tiên sinh đó sẽ cầu hôn Dương Thanh Trà, tất nhiên cô ta đồng ý, và hôn phu của chị sẽ nói"

"Anh sẽ hủy hôn với ả kia, để em về làm vợ, nếu ả kia không đồng ý hủy hôn, anh sẽ dùng mọi cách để ả đó hủy hôn"

Cô nói tiếp "Bây giờ chị ra coi đi, xem có đúng không, nếu đúng chị phải tin em đấy"

Huỳnh Tuệ Lâm không nói không rằng câu nào, đi thẳng ra tiệm, đúng thật trước mặt chị ta là họ đang hôn nhau, và Cố Anh Minh lấy nhẫn ra cầu hôn, lúc này Huỳnh Tuệ Lâm chứng kiến tất cả, Cố Anh Minh nhìn thấy hôn thê của mình đứng đó, nhưng anh ta không quan tâm mà tiếp tục cầu hôn

"Cưới anh nhé Dương Thanh Trà, anh sẽ hủy hôn với ả kia, để em về làm vợ, nếu ả kia không đồng ý hủy hôn, anh sẽ dùng mọi cách để ả đó hủy hôn, em hãy tin anh"

Lúc này Huỳnh Tuệ Lâm không chịu được nữa, bước nhanh vào phía trong, cô đang đứng đợi chị ta

"Những lời em nói đúng chứ? "

Chị ta không nói câu nào, nhưng giọt nước mắt bắt đầu chảy hai vò má, cô lấy khăn lau nước mắt cho chị

"Đừng tiếc một người đàn ông không đáng, làm như vậy chỉ khiến mình trở nên ngu ngốc trong mắt họ, thậm trí họ còn thấy mình thật thảm hại"

"Tôi không thảm hại và ngu ngốc... "

"Đúng chị không hề thảm hại và ngu ngốc, vậy nên đừng khóc cho tên đó nữa hãy sống vì bản thân cho họ thấy mình không cần họ vẫn sống tốt"

"Dám coi tôi là một con ngốc, dám coi tôi là một đứa thảm hại, họ phải trả giá!"

"Chị phải ghét hắn mới được"

Ánh sáng nhỏ xuất hiện, mọi thứ lại tiếp tục ngưng động thời gian

"Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng đã có"

Ánh sáng nhỏ đưa cô một tờ giấy "Địa chỉ nhà cô ở trong đó, hảy tới đó mà ở, mọi thứ cần thiết đều trong ngôi nhà"

Cô cầm tờ giấy "Được cảm ơn"

"Nhiệm vụ tiếp theo, cho họ hủy hôn"

"Dễ, Huỳnh Tuệ Lâm ghét tên điên đó rồi, dụ huy hôn cũng dễ, vậy phần thưởng tiếp theo là gì? "

"Không có"

"Ủa?? "

Ánh sáng nhỏ biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, cô thở dài trong lòng trách móc.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play