Về đến nhà Khánh Linh.
Có lẽ do đang ngồi trong xe ngủ ngon thì bị Hoàng Khiêm bế lên, nên cô cảm thấy khó chịu, cứ ngọ nguậy không chịu nằm yên trong vòng tay của anh.
Hoàng Khiêm thấy thế liền hù dọa cô : “ Nếu cô mà không chịu nằm im thì tôi sẽ quăng cô xuống đấy.”
Khánh Linh lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, mắt cô chỉ hé mở một chút rồi lại sụp xuống, thật sự lúc này cô đã buồn ngủ đến mức mở mắt không lên.
Nhưng cô cũng lờ mờ thấy được bóng dáng của một người đàn ông, ở góc nhìn của cô thì không thấy rõ mặt anh ta. Cô chỉ có thể thấy được cằm của anh ta, còn có thể nhìn thấy yết hầu nam tính trên cổ đang chuyển động lên xuống vài vòng.
Khánh Linh mệt mỏi gục vào lòng anh rồi nói : “ Anh đẹp trai, em chưa có người yêu, hay hai chúng ta hẹn hò đi.”
Khánh Linh vừa nói vừa dụi dụi mặt vào ngực của anh, cảm giác này vô cùng thoải mái.
Bước chân của Hoàng Khiêm ngày một nhanh hơn, hơi thở không biết vì sao lại trở nên nặng nề, anh mở miệng giọng trầm ấm hỏi : “ Thư ký Linh, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy ?”
Khánh Linh cảm thấy có gì đó không đúng liền hét lên : “ Anh đẹp trai, sao giọng của anh lại y chang ông sếp xấu tính của tôi vậy hả ? Anh có biết không, ông sếp đó tính tình rất khó ưa, ngày nào cũng bắt tôi làm rất nhiều việc, dí deadline cho tôi cả ngày lẫn đêm, cũng tại ông sếp đó mà bây giờ tôi vẫn còn độc thân đây này.”
Hoàng Khiêm lấy chìa khóa ở trong túi xách của Khánh Linh, mở cửa nhà, sau đó quăng cô lên giường.
“ Ông sếp xấu tính ? ” Hoàng Khiêm bị cô chọc tức đến đen cả mặt, nghiến răng chất vấn : “ Thư ký Linh, cô đi cùng sếp bàn việc với đối tác, sếp chưa uống say mà cô đã say trước, tôi không tính sổ với cô đã là may cho cô lắm rồi, vậy mà cô còn dám nói xấu sếp của mình hả? Rồi còn muốn tôi còn muốn tôi giao ít công việc cho cô để cô đi tìm người yêu nữa ?”
Thấy người kia vẫn không có động tỉnh gì mà nằm ngủ ngon lành, Hoàng Khiêm cũng chẳng còn tâm trạng mà chất vấn nữa.
Anh đang thở dài một hơi, thôi kệ, ngày mai tính sổ cũng không muộn.
Hoàng Khiêm cúi xuống cởi giày ra cho Khánh Linh, sau đó cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô.
Vừa đắp chăn, Khánh Linh đã cảm thấy nóng mà đá chăn ra.
Hoàng Khiêm nhìn thấy như thế cũng đành bất lực mà cầm chăn lên đắp lại cho cô.
Khi anh định xoay người rời đi thì Khánh Linh lại tỉnh giấc, nhưng đầu óc cô vẫn còn mơ mơ màng màng do rượu, nói : “ Anh đẹp trai, hẹn hò không ?”
“ Khánh Linh, tỉnh táo lại nhìn kỹ tôi là ai rồi hẵng nói câu đó.”
Nhưng Hoàng Khiêm chưa kịp nói hết câu thì đã bị Khánh Linh nắm lấy cổ áo của anh rồi kéo mạnh, không kịp phản ứng cả người anh bị nhào về phía trước khiến môi của hai người vô tình chạm vào nhau.
Hoàng Khiêm bị sững sờ trong vài giây, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn, phải mất một lúc sau anh mới bình tĩnh lại mà ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra là áo của mình vẫn đang bị Khánh Linh nắm chặt.
Anh nói : “ Khánh Linh, mau bỏ tay ra.”
Khánh Linh liền phùng má, lắc đầu : “ Không, muốn hẹn hò, muốn có người yêu.”
Hoàng Khiêm tìm mọi cách để gỡ tay cô ra nhưng không được, cô nắm rất chặt, hết cách anh đành thoải hiệp với con sâu rượu này : “ Được rồi, nghe em hết, buông tay ra nào.”
Khánh Linh được chiều nên sinh hư, tiếp tục đòi hỏi : “ Hôn…muốn hôn.”
Hoàng Khiêm cuối xuống hôn lên trán cô một cái, khẽ nói : “ Hôn xong rồi, mau buông anh ra đi nào.”
Lúc này, Khánh Linh mới hài lòng mà buông tay ra, cười hì hì nói : “ Anh đẹp trai, sao mặt của anh đỏ quá vậy ?”
Hoàng Khiêm cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu thêm một chút nào được nữa lền kéo chăn lên cho cô, nhỏ giọng nhưng đang năn nỉ : “ Bé ngoan, không được quậy nữa mau đi ngủ.”
Khánh Linh được dỗ ngọt nên rất vâng lời, nhắm mắt lại : “ Được rồi, bé ngoan đi ngủ đây.”
Hoàng Khiêm không rời đi liền mà ngồi ở bên giường đợi cho cô ngủ say, nhìn cô gái trước mặt khóe môi anh lại bất giác cong lên.
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Xếp khó tính vậy là khi say bất chấp vời xếp luôn
2024-10-20
1
Lam Linh
Sếp này mắc bệnh tự luyến đấy à
2024-08-29
0
Hoa Oải Hương
cái mỏ sếp Khiêm cũng hổn quá, sau này nghiệp quật thích người ta rồi bị hành thì đừng có mà than.
2024-08-25
1