Em Phải Là Của Tôi
( Hôm nay Cố Dương Đình chính thức được bổ nhiệm là CEO của tập đoàn ASE )
Tiêu Tiêu nằm trên ghế sofa vừa xem tivi vừa ăn snack và nói :
" Đúng là người giàu sướng thật đó ....ước gì mình cũng giàu bằng một nửa người ta "
Chưa nói dứt câu đã có người đến bấm chuông inh ỏi , cô ra mở cửa đang định quát lên thì ra đó là chủ nhà . Bà chủ nhà nới do con trai sắp đi mỹ về nên lấy lại phòng này cho con . Cả một thắng nay vận đen cứ bám theo cô mãi hêt sao không phải là phòng khác mà lại là phòng của Tiêu Tiêu chứ ...
Tiêu Tiêu nghĩ chắc do không đóng tiền nhà mấy tháng nên bị đuổi , cô cầu xin để bà chủ cho thêu nhưng bà ta nhất quyết đuổi cô đi .
Nửa đêm Tiêu Tiêu một thân một mình sách quần áo đi lang thang bên ngoài bạn bè thì ở cách xa nhau Tiêu chả còn nơi nào để đi . Cô nhìn mình còn tham hơn cả con mèo .
Đường xá lúc này vắng không có một bóng người nên lúc sang đường Tiêu Tiêu chỉ quan không nhìn Dương Đình cũng đi với vạn tốc rất nhanh nên lúc nhìn thấy cô phanh không kịp .
Dương Đình nhanh chóng đưa Tiêu Tiêu vào bệnh viện , cũng may là không bị thương nặng . Khi tỉnh dậy Tiêu Tiêu nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đứng cạnh mình cô dớ ra một lúc mới lấy lại hồn .
Ra ngoài viện Dương Đính thấy Tiêu Tiêu không còn chỗ nào để đi nên cho cô ở nhờ một đêm . Mới bước vào nhà Tiêu Tiêu cảm nhận được đầu mùi tiền trong đây cách trang trí tinh tế , Dương Đình dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi sớm
Nằm trên chiếc giường êm như này Tiêu Tiêu chot muốn đây là nhà của mình luôn thôi . Đến sáng sau khi thức dậy Tiêu Tiêu nghe được Dương Đình muốn tòm giúp việc cô liền nảy ra ý tưởng :
" Tại sao mình không làm giúp việc cho anh ta rồi được ở đây nhỉ ? Vừa được ở nhà đẹp lại còn miễn phí nữa chẳng còn gì bằng ''
Tiêu Tiêu chạy ra ngoài bàytỏ với gương mặt đáng thương nói :
" Tôi đang cần một chỗ ở anh có thể thêu tôi làm giúp việc và cũng tạo cho tôi chứt điều kiện có chỗ ở được không ? "
Đời đứng là không như mơ Dương Đình từ trối thẳng thắng vào mặt cô đứng một từ là không rồi bỏ đi .
Tiêu Tiêu hỏi anh :
" Tại sao lại không được chứ chả phải tôi cũng là người sao ? "
Dương Đình lạnh lùng quay lại nói :
" Tôi không thêu người trẻ như cô thiếu kinh
nghiệm làm việc "
Tiêu Tiêu thấy anh ta quá là vô lú ngưng bây giờ tức giận chỉ làm hỏng việc thôi , Tiêu Tiêu chọn nhẫn nhịn và kiên trì thuyết phục Dương Đình . Nhưng ngay giây sau Dương Đình không thấy hối lỗi về việc gây tai nạn mà xách đồ cô ném ra ngoài
Bình thường Tiêu Tiêu rất bốc đồng nhưng lần này vì để có chỗ ở cô dặn lòng phải nhẫn nhịn .
Dương Đình không thèm nhìn Tiêu Tiêu một cái mà nói :
" Cô mau đi đi tôi mong lúc về không phải nhìn thấy cô nữa ''
Tiêu Tiêu ngồi ngoài cửa nghĩ
( làm gì còn chỗ nào chứ nếu có chỗ thì ta đã đấm vào mặt ngươi rồi chứ không phải như này đâu , đúng là tên đáng ghét )
Tối hôm đó Dương Đình đi làm về vẫn thấy Tiêu Tiêu ngồi ở ngoài không chịu đi , anh ta tiện chân đá cô lùi ra . Vào nhà tắm rửa được một lúc Dương Đình đang xúc cơm thì nghe thấy tiếng cãi nhau của Tiêu Tiêu và bảo vệ . Sợ cô gây rắc rối anh đành đi ra và nói với bảo vệ :
" Xin lỗi anh đây là giúp việc nhà tôi không biết có chuyện gì vậy "
Vì bảo về tưởng Tiêu Tiêu là người vô gia cư lẻn vào ăn trộm nên mới lớn tiếng . Sau đó Dương Đình để Tiêu Tiêu vào nhà cô vui vẻ nói :
" Anh chịu nhận tôi rồi sao ? "
Trước sau như một Dương Đình chỉ có một biểu cảm mặt lạnh lùng nói :
" Tôi là người rộng lượng cho cô một cơ hội cũng không sao bắt đầu từ ngay mai phải làm theo những gì tôi dặn nghe chưa ... "
Trong đầu Tiêu Tiêu nghĩ
( Rộng lượng con khỉ chắc anh không tìm được người nên mới nhận tôi chứ gì . Nhưng không sao có chỗ ở đẹp mà lại không mất tiền là được rồi )
Tiêu Tiêu định về phòng thì Dương Đình gọi cô lại hỏi :
" Cô tên là gì ? Bao nhiêu tuổi ? Gia đình như thế nào trước làm công việc gì ? "
Tiêu Tiêu lầm bẩm trong miệng chửi hắn , nhưng tai anh ta rất thính nghe rõ từng chữ một . Dương Đình nói :
" Tôi điên chỗ nào ? Tôi mới nhận cô mà cô đã bắt đầu đâm sau lưng tôi rồi . Cô mau trả lời hết tất cả cho tôi "
Sợ Dương Đình đuổi Tiêu Tiều liền trở nên ngoan ngoãn trả lời :
" Dạ thưa tôi tên Lăng Tiêu Tiêu , 23 tuổi , ba mẹ mất do tai nạn nên từ nhỏ ở cùng bác hai , trước đây làm kinh doanh quốc tế . Hết rồi "
Tiêu Tiêu hỏi ngược lại :
" vậy anh bảo nhiêu tuổi ? "
Dương Đình quay đi nghĩ trong đầu
( Mình đã rước cái của nợ gì về thế này )
Anh bình tĩnh lại rồi nói :
" Tôi tên Cố Dương Đình 30 tuổi là CEO của ASE "
Tiêu Tiêu bình thản nói :
" Tôi hỏi mỗi tuổi thôi mà ai chả biết mấy cái kia . (cô ngạc nhiên ) Anh già vậy rồi á ... nhìn như mới 25 tuổi vậy "
Câu nói này của cô khiến Dương Đình tức phát điên nhìn ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh như không có chuyện gì .
Updated 33 Episodes
Comments