Giờ nghỉ trưa rất nhanh liền đến, sau khi tiếng chương kết thúc tiết học vừa vang lên, tất cả giáo viên đều nhanh chóng dọn giáo án và rời đi. Học sinh cũng mau chóng tụm ba tụm bốn, người thì trở về nhà ăn trưa, người đi xuống canteen.
"Thầy Vân~ đợi em với ạ." Dọc theo hành lang rộng lớn, cậu học sinh cao lớn chân dài vui vẻ nhảy nhót đi phía sau thầy giáo nhỏ.
Vân Lam nghe thấy giọng đã đoán ra được cậu học sinh này là ai "Âu Ngạn, đừng chạy nhảy trên hành lang." Chưa cần biết học sinh đến tìm mình làm gì, nhưng trước hết vẫn là phải chấn chỉnh lại vấn đề chạy nhảy trên hành lang của học sinh.
Bị thầy giáo chấn chỉnh, Âu Ngạn vẫn còn rất vui vẻ tươi cười, chẳng hề cảm thấy có lỗi "Thầy Vân, em nộp bài ạ~."
Nghe cái giọng điệu chảy nước của cậu học sinh, Vân Lam chính là rất kỳ thị, ánh mắt của cậu chính là rất rất chê bai.
Vân Lam: "Lần sau nộp sớm một chút đi, em là lớp phó học tập mà luôn là người nộp muộn nhất."
Âu Ngạn: "Em cũng muốn nộp sớm mà, chỉ là do em gặp vài tình huống bất khả kháng a."
Vân Lam: "Suốt ngày lý do, em đường đường là đại thiếu gia sống trong nhung lụa mà cũng gặp tình huống bất khả kháng sao? Em nghĩ thầy sẽ tin?"
"Thật mà thầy Vân, thầy tin em đi~ do em bị cô Tiêu giao nhiều bài tập ôn đội tuyển a." Sắp không thể biện thêm được lý do, Âu Ngạn liền lôi cô giáo Tiêu ra làm khiên chắn.
Nhận thấy cậu học trò này lại tiếp tục dùng lý do cũ, Vân Lam cũng lười mà đua coi, chỉ đành mắt nhắm mắt mở tiếp tục bỏ qua.
Haizz... được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 12B cứ tưởng sung sướng lắm nhưng nào có ngờ nó lại rất nan giải. Lớp thì là lớp chọn môn xã hội nhưng phân nửa học sinh đều nhảy sang ôn học sinh giỏi môn tự nhiên, đã thế hầu hết cuộc thi tham gia rồi đạt giải cũng đều là môn tự nhiên... Haizz
Nhìn bóng lưng thầy giáo nhỏ rời đi với vẻ rầu rĩ, cậu học sinh Âu Ngạn mải mê ngắm nhìn với vẻ mặt hài lòng. "Thích thật... nhìn dáng vẻ kia của thầy ấy làm mình muốn trêu đùa thêm ghê."
Từ ngày hay tin trường sẽ có một giáo viên trẻ chuyển đến, Âu Ngạn đã lộ ra vẻ thích thú, đến khi biết được người đó lại còn là người mang giới tính song tính, sự thích thú của tên này lại càng được dâng cao.
Còn nhớ vào lần đầu gặp gỡ, tên này đã cố tình bày chuyện trêu chọc cậu, kết quả là khiến cậu bật khóc sướt mướt. Ôi, nhớ lại cái cảnh tượng khi ấy, Âu Ngạn chỉ muốn tự đập cho bản thân một trận nhừ tử.
.
.
.
"Chào buổi trưa, thầy Vân."
"Thầy Vân ơi, tôi có cái này cho thầy nè."
"Em út, lại đây ngồi ăn trưa đi."
....
Vừa bước vào văn phòng giáo viên, Vân Lam đã nhận đủ lời chào, lời mời gọi rủ rê của các anh chị đồng nghiệp.
Ở đây, cậu được xem là em út của mọi người. Bọn họ cũng rất quý người em út này, người gì đâu mà ngoan ngoãn lễ phép, hiểu chuyện, câu nào cũng đều dạ vâng. Hơn nữa lại rất xinh trai, dáng người nhỏ nhắn khiến người khác chỉ muốn lao đến che chở, bảo vệ.
"Em đi xuống canteen đây ạ, mọi người có muốn mua gì không ạ?" Đặt xấp vở của học sinh lên bàn làm việc, cậu cầm theo ví tiền, sau đấy là cất lời hỏi mọi người.
"Tiểu Vân, mua giúp anh lon cafe nha." Thấy em út đã có lòng mở lời, thầy Ưng, giáo viên thể dục liền tranh thủ nhờ luôn.
Vân Lam vui vẻ ghi lại thứ mà người anh đồng nghiệp này muốn mua, tiếp sau đó là một vài món của mọi người.
Đến khi mua xong bữa trưa cũng như là vài món đồ và các anh chị đồng nghiệp nhờ mua, trên đường về lại văn phòng làm việc cậu lại lần nữa chạm mặt cậu hai học sinh thân yêu của mình.
"Thầy Vân~ chúng ta cùng nhau ăn trưa nha." Thanh âm vui vẻ từ đằng sau vang lên, người gọi là lớp phó kỷ luật Quan Thiên Hạo.
Theo sau là cậu bạn thân Âu Ngạn với dáng vẻ bất cần đời, mặt hất lên tận trời nhìn đời bằng nửa con mắt.
"Ăn trưa cũng được, nhưng sau tên này lại làm dáng vẻ đó vậy???" Nhìn cái dáng vẻ kia của cậu học sinh, Vân Lam thắc mắc không thôi. 10 phút trước vẫn còn rất bình thường, vậy mà bây giờ đã trông đầy hổ báo rồi.
Quan Thiên Hạo truớc tiên không vội trả lời, đợi đến khi cả ba tìm được địa điểm ăn trưa, tên nhóc này mới nói lý do "Âu Ngạn có dáng vẻ này là do bị em thồn cơm cẩu quá nhiều thôi, không có việc gì đâu."
"Thầy Vân, mấy hôm nay canteen có món mới, thầy đã thử chưa." Mặc kệ người bạn thân vẫn đang có tâm trạng rất khó chịu, tên nhóc cứ thế thẳng thừng gạt bỏ sang một bên, vui vẻ trò chuyện sang chủ đề khác.
Vân Lam cảm thấy hai cậu học sinh này thật sự rất vô tri, rõ ràng đã là học sinh lớp 12 rồi vậy mà cứ hở tí là dỗi nhau. Nhiều lúc thấy hai đứa này hở tí là kè kè với nhau, cậu còn tưởng cả hai là mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu cơ, nhưng từ khi gặp sự việc đó, mấy cái suy nghĩ kia đã sớm tan tành.
"Đồ đáng ghét Quan Thiên Hạo, đồ dễ thương thầy Vân." Thấy cả hai vui vẻ trò chuyện như vậy, Âu Ngạn cảm thấy khá khó chịu, anh chàng bộc bạch buông lời trong lòng, sau đấy không chút ngần ngại mà gắp lấy miếng xúc xích hình bạch tuộc trong phần ăn của thầy Vân.
"Aa... Xúc xích của thầy." Đối với Vân Lam, đồ ăn chính là chân ái vậy nên khi bị giành đồ ăn cậu cũng không chịu thua, tay mau chóng cầm đũa, sau đấy là gắp một miếng thịt trong phần ăn của cậu học sinh kia.
Quan Thiên Hạo nhìn một cảnh thầy trò vui đùa như vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, người ngoài nhìn vào chắc sẽ không nghĩ bọn họ chính là thầy trò đâu nhỉ?
Updated 20 Episodes
Comments
Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)
hónggggggggg
2024-06-23
0