Trùng Sinh Ngược Thời Đại: Thu Phục Vương Gia
Sở Vân Huyền là một nữ sát thủ ở thời hiện đại. Cô mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, được tổ chức đánh thuê nổi tiếng thu nhận và nuôi dưỡng. Năm bảy tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải như bao đứa trẻ khác hồn nhiên rong chơi, thì cô lại phải trải qua bao cuộc huấn luyện khắc nghiệt, đau đớn đến chết đi sống lại. Tuổi thơ ấy khiến cô lớn lên sống như một con người máy vô cảm, ngày qua ngày chỉ biết làm nhiệm vụ để phục vụ cho tổ chức.
Nhưng mọi thứ đều thay đổi vào cái ngày định mệnh ấy…
Có một người mới gia nhập vào tổ chức, nhỏ hơn cô ba tuổi, tên Thẩm Lan. Cô chịu trách nhiệm chăm sóc, đào tạo cô bé đó vì hiện cấp trên đang bận bịu quản lý bảo mật, an ninh cho tòa căn cứ chính.
Cuộc sống của cô như có thêm một màu sắc mới, nó không còn u uất, đơn độc như trước. Thẩm Lan ban đầu rất vụng về, hay làm hỏng việc nên bị mọi người ghét bỏ. Tuy vậy, cô vẫn kiên nhẫn giúp đỡ, động viên từng chút, từng chút một. Quả nhiên sau một thời gian, khi đã quen hơn, cô ấy thực hiện nhiệm vụ rất tốt, cộng thêm tính chăm chỉ, được tổ chức trọng dụng. Sở Vân Huyền yêu thương Thẩm Lan hết mực, thậm chí nguyện ý nhường cả quyền lợi của bản thân.
Vào một ngày đẹp trời, Thẩm Lan hẹn cô lên núi ngắm cảnh hoa, mùa này có rất nhiều hoa biển thường nở.
Cô tất nhiên không có lý do gì để từ chối. Đêm hôm đó, trong lòng cô cứ len lỏi cảm giác bất an, kỳ lạ không tả nổi. Sáng sớm, Sở Vân Huyền cùng Thẩm Lan leo núi. Với hai người, chuyện này chẳng mang chút tính thử thách nào. Chưa mất ba mươi phút, bọn họ đã đứng trên đỉnh nhìn xuống.
"Khung cảnh ở đây thật đẹp!"
Cô nói.
"Phải."
Cô ta đáp lời, lộ ra bộ mặt nham hiểm. Chưa để cô kịp phản ứng, cô ta lao nhanh đến, dùng chân đạp mạnh vào bụng cô. Cô đang đứng ở phần rìa, sau lưng là khoảng không trống trải, vì cú đạp ấy mà bay thẳng khỏi núi, cơ thể rơi tự do giữa không trung. Khi quanh tai chỉ còn tiếng ù ù của gió, Thẩm Lan nở nụ cười tươi rói hơn bao giờ hết, cất giọng êm ái tựa bản nhạc du dương, vỗ về tiễn cô về cõi vĩnh hằng:
"Cảm ơn chị. Tạm biệt..."
Sở Vân Huyền không ngốc, lập tức hiểu. Ngắm hoa là giả, giết cô mới là thật.
Chợt khóe mắt trở nên cay cay, vài giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên khuôn mặt, sâu bên trong như có thứ gì đó bị đạp nát, đau tê tái. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Rất nhiều hồi ức tươi đẹp hiện ra, cô bé nhỏ xinh nhiệt tình giúp đỡ cô, đôi tay trắng nõn mềm mại xoa trên gò má đầy sẹo, sợ phát khóc. Cô thắc mắc, Thẩm Lan chưa từng một giây phút nào thật lòng ư?
Suốt cuộc đời, cô đơn độc bước đi, tiến về phía trước. Đoạt lấy thành tựu, quyền thế, không cần lo cơm ăn áo mặc, ai nhìn cũng ngưỡng mộ, ao ước. Nhưng ít ai tận mắt chứng kiến quá khứ của cô, ban đầu bị sỉ vả, nhục mạ, khinh thường, đánh đập... Làn da nhiều lần bị dao cứa sâu, máu đỏ chảy ra, nào có được khóc lóc? Buồn bã, nào có ai ôm vào lòng an ủi, dỗ dành? Cuối cùng, khi tưởng rằng số phận mình đã thay đổi, toàn tâm toàn ý tin một người thì kết quả…
Thật buồn cười. Vân Huyền tự nghĩ, rốt cuộc kiếp trước cô gây tội tày đình cỡ nào mới bị trừng phạt tàn nhẫn thế?
"Tôi nguyện rằng bản thân có thể sống lại một lần nữa, tự tay giúp mình có thể hưởng thụ niềm hạnh phúc trọn vẹn."
Suy cho cùng, đó là điều không tưởng.
(...)
"Đồ phế vật, nuôi ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo!"
"Tỷ đừng mơ mộng nữa, Thục Vương điện hạ sẽ không bao giờ để mắt đến tỷ đâu, tỷ không xứng!"
"Tần Tử Nhiên, ngươi là nỗi nhục của Tần gia!"
"Đến mẫu thân ngươi còn phải quỳ gối trước ta thì ngươi lấy gì đòi thắng nổi ta?"
Những hình ảnh xuất hiện lộn xộn tứ tung, hết cảnh này đến cảnh khác, điểm chung duy nhất là một cô gái đáng thương, bẩn thỉu phải cắn răng chịu đựng biết bao lời cay nghiệt.
Đau quá…
Đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền khẽ động, dần mở ra. Phần đầu đau như búa bổ, toàn thân nóng ran, cổ họng khô khốc.
"Mình chưa chết sao?"
Cô lẩm bẩm.
Xung quanh cô bị bao vây bởi một đám người cao to, mặt mày bặm trợn, tay cầm gậy gộc, đao kiếm.
"Không ngờ nhị tiểu thư mang cho chúng ta món mồi ngon thế này."
Một tên da ngăm đen trông có vẻ là tên cầm đầu lấy tay vuốt vuốt cằm, nở nụ cười đê tiện giống muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Nhưng đây dù sao cũng là đích nữ Tần gia, liệu…"
"Yên tâm, chỉ là đứa phế vật không ai quan tâm, vả lại chúng ta có nhị tiểu thư bảo vệ, sợ gì chứ?"
Cô nghe không hiểu. Tần gia, đích nữ, nhị tiểu thư là cái gì? Rơi xuống núi chắc chắn không phải giả, nhớ lại những thứ cô chứng kiến ban nãy, khá khớp với lời chúng nói. Cách ăn mặc, cách xưng hô, tư tưởng đều y hệt thời cổ đại.
Chẳng lẽ…
Cô trùng sinh rồi?
Updated 25 Episodes
Comments