Còn chưa hết bàng hoàng. Tư Tư nhìn quanh mặt vừa sợ sệt vừa lo lắng. Cảm xúc hỗn loạn: “Gì vậy ? Sao lại ở đây ? Do mệt quá nên ngủ mơ à ? Không đúng cảm giác giấc mơ này chân thực quá ? Hay là do dạo này coi phim nên sinh ra hoang tưởng ? Cũng không đúng vì phim chưa xem được 5p thì mình đã ngủ rồi ?”
“Con có mau lên không, Tiểu Dương đợi con đi học kìa” - tiếng mẹ An Tư vọng lên
“Dạ vâng” - miệng nói thế nhưng đầu thầm nghĩ “Chuyện gì vậy”
Tác phong thay đồ nhanh như chong chóng vì ngày thường cô cũng hay trễ làm như thế này. Cô cầm ngay chiếc cặp đã sờn và chạy ra xuống nhà.
Vẫn chiếc cầu thang cũ. Vẫn là căn bếp cũ. Vẫn con người cũ. Đã lâu rồi cô chưa về thăm mẹ. Thoáng qua, Tiểu Tư nhìn mẹ rồi cười :
“Thưa mẹ”.
“Lẹ đi Tiểu Dương đợi con kìa” - vừa nói tay mẹ vừa hối thúc An Tư
/Đàm Dương là cậu bé kém hơn Lục An Tư 1 tuổi. Cậu thanh niên mới lớn là thanh mai trúc mã của cô. Hàng xóm xung quanh luôn muốn gả con gái của mình cho cậu ấy. Khôi ngô tuấn tú học giỏi tử tế chính là những từ dành cho Đàm Dương.
Nhưng vì cậu còn nhỏ đã luôn được An Tư bảo vệ, từ từ cảm giác gọi là thích một người con gái gần như cậu không nhận ra. Còn An Tư chỉ đơn giản xem cậu như một đứa em trai./
“Dương Dương, ờm...” - lâu ngày không gặp, An Tư 23 tuổi đang đối diện với cậu bé Đàm Dương 13 tuổi nên có chút ngại ngùng.
“Mau lên chị Tư Tư, sắp trễ rồi” - Cậu đưa An Tư cặp rồi mình.
Hai người hối hả đạp xe trên một con đường làng. Hà Nội chưa bao giờ đẹp đến vậy. Tuy gia đình An Tư sinh sống tại Bắc nhưng cả gia đình An Tư đều nói giọng Nam. Nếu không phải là hàng xóm thân thiết thì chắc chắn sẽ nghĩ họ là người Sài Gòn đó. Chạy qua bao con phố, bao ngã hẻm. Hà Nội năm đấy vẫn như vậy. Hoài cổ khiến lòng người nỡ không quên.
/Đến trường./
Đây là trường XX, chỉ đơn giản là trường An Tư và Đàm Dương học cùng nhau :)) Ngôi trường có vẻ ngoài bình thường như bao ngôi trường khác. Nhưng bên trong thì cũng không khác gì :))
Cô vội phóng ngay vào lớp học mà chẳng nói câu nào. Và lúc này đây, tâm tư của một cô gái 23 tuổi trong thân hình của thiếu nữ 14 tuổi, cảm xúc có đôi chút bồi hồi.
Vừa bước đi, tán cây bàng mở rộng như chào đón cô quay trở lại. Phượng tuy đã rụng lá nhưng vẫn là cây phượng của những tháng ngày học sinh. Hàng ghế đá như đang kêu cô ngồi xuống. Tất cả đều hiện ra trước mắt cô. Vừa quen vừa lạ, vừa mới vừa cũ.
Bóng dáng cô giám thị nơi hàng lang bên kia. An Tư chạy đến và ôm chầm lấy cô :
“Cô ơi cô còn nhớ con chứ”.
“Em là học sinh lớp nào đây ? Muốn ăn roi à sao giờ này còn chưa vào lớp ?”. - giọng nghiêm nghị khiến không khí trầm hẳn.
“Lâu rồi con mới được gặp lại cô, con là An Tư lớp 9C4 đó cô”. - hớn hở nhảy cẩn lên vẫn như một đứa trẻ.
“Ra là em, vậy em có muốn lên phòng giám thị để thấy tôi dài dài không ?” - cô giám thị giơ cây roi lên trước mặt Tiểu Tư với hai con mắt trừng trừng nổi lửa.
Đàm Dương từ cổng gửi xe chạy tới, nắm lấy tay An Tư và nói :” Mau vào lớp thôi”.
“Chị ấy không có ý gì đâu ạ, tụi em xin phép vào lớp trước, tụi em chào cô”. - Tiểu Dương giải nguy cứu thế
/Run run vào lớp học. Cô học lầu 2, cậu học lầu 3./
Bước vào lớp. Bạn bè cấp 2 tuy không có nhiều kỉ niệm sâu đậm như cấp 3 nhưng đó vẫn là kỉ niệm. Vì là THCS nên không có họp lớp. Lục An Tư cũng chỉ nhớ sương sương vài thành phần nổi bật của lớp.
Tuy vậy từ cấp 2 cô chỉ chơi xã giao với mọi người, không có nổi một đứa bạn thân. Tự động bước tới chỗ ngồi thân thuộc, cô tự nghĩ : “Đây thật sự không phải là mơ rồi, vậy do đâu mà mình bị như vậy thế ?”.
Vừa dứt dòng suy nghĩ mơ hồ kia. Cô Loan bước vào lớp với vẻ nghiêm nghị :
“Năm nay là năm lớp 9 của các em, tôi là giáo viên chủ nhiệm, tôi tên Lâm Thục Loan dạy môn Hoá. Các em ngồi xuống đi.”
Thật ra vốn dĩ An Tư không có chút ấn tượng gì về cô Loan kia. Vì cơ bản hôm nay cô đến trường là để đợi đến 10h ba cô tới sẽ xin cho cô chuyển trường vào Sài Gòn học tập. Nên về mặt lý thuyết thì cô Loan trông chả chút ấn tượng gì với Tư Tư.
“Các em lấy giấy ra ghi một số thông báo quan trọng của nhà trường” - cô Loan vừa nói tay vừa lay hoay với mấy tờ giấy trên bàn.
Coi như còn chút nể tình. Tuy biết nghe cũng vô ích vì cô sắp chuyển đi rồi. Nhưng thôi ngồi không cũng chán. Tay An Tư lấy tập và viết trong cặp ra. Bỗng quơ trúng một gói gì đó.
“Ủa kẹo của bà lão tối qua mà ? Sao lại trong đây ? .... Ơ ? Có khi nào là .... ?” - dòng suy nghĩ nửa mơ nửa thật này chạy ngay qua đầu cô.
Tiểu Tư mau chóng mở gói kẹo ra xem. Tờ giấy trong đấy hôm qua cô chưa mở ra xem.
“Hướng dẫn sử dụng: kẹo kí ức. Cho phép người dùng quay về hoặc trở lại trong không gian. Viên xanh: quay về quá khứ. Viên đỏ: trở lại thực tại. Vui lòng đọc kĩ trước khi sử dụng. Mọi hành động bị xáo trộn trong quá khứ sẽ ****”
Mồm chữ A miệng chữ O. Cô không nói nên lời. Nhưng đoạn **** thì lại bị xé mất đi. Trong đầu cô lại tiếp tục cuộc đối thoại một mình:
“Gì đây ? Thế có nên trở về không ? Hay ở lại chơi thêm chút nữa ? Bị xáo trộn sẽ ra sao ta ? Có thể là làm thay đổi hiện tại chăng ? Quao ! Nhưng sao bà lão đưa thì chỉ 2 viên đỏ 1 viên xanh ? Kì lạ thật tỉ lệ không bằng nhau !”.
“Trò kia tên gì vậy. Sao lại ngồi ngơ ra trong lúc tôi dặn dò với lớp những thông tin quan trọng thế kia ?” - giọng cô Loan đùng đùng nổi lên cắt ngang lối suy nghĩ không ngớt của An Tư.
“Dạ không có gì ạ. Con đang ghi chú đây cô” - hơi sợ thật vì không nghĩ cô Loan lại dữ như vậy.
/.... đến 10h ..../
“An Tư à, con đến phòng học vụ đi ba đang đợi con”. - Tin nhắn của ba gửi đến.
“Vâng ạ”
/Phòng học vụ/
“Dạ đây là cháu Lục An Tư lớp 9C4, tôi đến để xin làm đơn cho cháu nó chuyển trường”. - bình thường ba cô vốn là người rất có phép tắc, nói chuyện thân thiện dễ mến.
“Mời anh ngồi. Đây là một số thứ cần thiết cho việc chuyển trường.” - thầy Đức đưa học bạ của An Tư cho ba cô ấy.
Ba tôi lướt sơ qua học bạ rồi xem vài thứ khác. Thầy Đức bắt chuyện với tiểu Tư:
“Em dự định chuyển vào trường nào trong Sài Gòn ?”
“Dạ trường YY ạ. Vì trường đấy gần với nhà mà gia đình em sắp chuyển đến.” - An Tư lễ phép đáp.
Sau khi xem qua xong. Tư Tư và ba của cô tạm biệt thầy Đức rồi ra về. Bước khỏi phòng học vụ, ba cô xoa đầu cô rồi bảo:
“Tiểu Tư, con có cần nhìn lại trường học và chào tạm biệt các bạn lẫn tiểu Dương không ?”
“Tiểu Dương ? Ba chưa nói với em ấy về chuyện này sao ?”. - Tuy có ngạc nhiên nhưng thực chất cô đã biết trước kết quả rằng Đàm Dương sẽ khóc như một đứa con nít.
“Con mau đi nói với nó đi. Ba sẽ đợi con ở cổng. Nhanh lên đấy vì tối nay là phải bay ra Sài Gòn rồi.” - ba An Tư mỉm cười rồi nhanh chóng đi lấy xe.
Cô chạy đi tìm tiểu Dương. Đứng trước cửa lớp 8B3, dù biết thằng nhóc đấy làm ầm ĩ lên, đám con gái thích nó sẽ ghét mình đến tận xương tuỷ vì dám làm Đàm Dương khóc. Nhưng rồi chuyện gì biết cũng cần biết thôi.
“Chị à đi ăn gì đó thôi. Em đói thật sự rồi”. - vừa hết tiết học, giọng than thở, tay cậu khoác lên vai An Tư.
“Chị chuyển trường ra Sài Gòn học”. - cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vô tư khoác lên vai kia xuống.
“Gì cơ, bao giờ”. - cậu hét toáng lên khiến mọi người xung quanh cũng muốn nhiều chuyện theo.
“Tối nay”. - cô né tránh ánh mắt hốt hoảng của cậu.
”Sao chị không nói sớm hơn. Em không muốn chị đi. Chị đợi học hết cấp 2 rồi đi cũng chưa muộn mà”. - giọng nghẹn ngào như không thể nói nên lời của cậu.
“Ra căn tin đi. Nhiều người quá”. - thực ra cô biết sẽ rất nhiều người chú ý khi 1 anh chàng hoàn hảo từ đầu đến chân kia lại đứng giữa hàng lanh và rưng rưng nước mắt.
/Căn tin/
Không khí im bặt 2 người giữa giờ ra chơi náo nhiệt. Trông hơi kì cục một chút. Vì thấy được sự gượng ép mặt đối mặt của mình và Đàm Dương nên cô đành lên tiếng trước:
“Thực ra ba chị được công ty chuyển đến chi nhánh ở Sài Gòn mới mở đến giúp phát triển. Mẹ chị cũng có việc ở đó nên gia đình dọn ra đó ở sẽ tiện hơn rất nhiều”.
“Em không muốn nói chuyện đó. Sao chị không nói sớm với em mà đợi đến sắp đi mới nói”. - giọng như sắp ngất tới nơi của một đứa trẻ khác cha khác mẹ.
Tuy không nỡ thấy thằng em của mình như vậy nhưng nhìn hai người trông rất giống cặp vợ chồng mới cưới đang cãi nhau. Vợ cầm đầu chồng sợ hãi khóc lóc xin tha thứ.
Tự bản thân An Tư cảm thấy tình huống có hơi khó xử nhưng mặc khác cô vẫn muốn mọi thứ rõ ràng ra môn ra khoai:
“Chị không muốn em buồn. Sau này chị và em sẽ gặp lại. Chị sẽ về Hà Nội. Nhưng... em có gì muốn nói rõ với chị không ?”
“Em... em... em không muốn chị đi có được không ? Em không nỡ. Em biết tuổi như em nói những điều này rất con nít. Nhưng em thích chị”.
Updated 44 Episodes
Comments
¥uka🍁
ôi hai viên kẹo thần kì nhỉ 😍😍😍😍😍😍
2021-12-08
1
Won 𝓜𝔂𝓮𝓸𝓷𝓰𝓙𝓸𝓸ヅ
Ủa ủa:)?? Tưởng ngôn tềnh Trung Quốc:)) là sao tác giả ơi:))
2021-12-08
1
...
cảm thấy lời văn của tác giả cũng ổn áp lắm luôn, mà nhớ chú ý khoảng cách các dòng, đoạn cho thoáng tí là ok quâ rồi
2021-10-15
2