Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 1: Tai nạn giữa khuya ở thành phố J

Cơn mưa tầm tã giữa đêm khuya vẫn không ngừng lại mà ngày càng lớn hơn. Ở trung tâm bệnh viện thành phố J có một cô gái cả người ướt sũng đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu.

Đôi bàn tay cô gái ấy run rẩy đan chặt vào nhau, đôi mắt vẫn dõi theo ánh đèn màu đỏ của chữ cấp cứu. Một lúc sau bác sĩ bước ra ngoài, vị bác sĩ ấy nhìn cô gái sau đó nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần thêm thời gian để tỉnh lại và hồi phục."

"Sau này sẽ không để lại di chứng gì đúng không bác sĩ?" Cô gái ấy nhìn vị bác sĩ kia hỏi thì nhận được cái gật đầu.

Lúc này bác sĩ mới hỏi tên: "Cô gái, cô tên gì? Có phải là người nhà của bệnh nhân không?"

"Tôi là La Di Ninh! Tôi gặp anh ta bị tai nạn nên đưa vào đây, mong bác sĩ liên hệ với người nhà của anh ta giúp tôi." La Di Ninh nhìn vị bác sĩ kia điềm đạm nói, không có chút gì là dáng vẻ sợ hãi của người gây nên tai nạn cả.

"Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với người nhà bệnh nhân. Cô có thể chờ một chút đến khi người nhà bệnh nhân đến không?" Bác sĩ nhìn La Di Ninh.

La Di Ninh chần chừ một chút liền nói: "Tôi còn có việc gấp phải đi!"

La Di Ninh nói xong thì xoay người bước đi, nơi này ở lâu không tốt. Cô vừa đi được vài bước thì một đám người đi ở phía đối diện chặn lại.

Bọn họ nhìn cô sau đó đưa một tờ giấy trước mặt nói: "La Di Ninh! Cô bị bắt vì tội lái xe gây tai nạn cho người khác. Mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát."

La Di Ninh có thể biết bọn họ là người của ai, nhưng cô không dám chắc. Một trong số những tên đó nhìn La Di Ninh với vẻ khinh bỉ nhưng cô lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ: "Không… Không phải tôi."

"Có ai phạm tội mà tự nhận mình có tội đâu! Mau theo chúng tôi về đồn nhanh lên." Hai người đứng trước mặt La Di Ninh lấy còng sắt ra còng vào tay cô sau đó lôi đi.

Những người có mặt lúc đó đều bị quyền lực và huy hiệu chữ J trên vai của cảnh sát làm cho im lặng. La Di Ninh bị kéo đi liền vùng vẫy hét lên: "Mau thả tôi ra! Các người dựa vào quyền uy bắt người, tôi không phục."

"Phục hay không đến lượt cô nói à? Những người mạnh miệng như cô thì giỏi lắm, đến lúc đưa vào thẩm vấn cũng nhận tội thôi." Tên cầm tờ giấy nhìn Di Ninh nói với vẻ mặt khinh bỉ, hắn ta còn liếc nhìn cô một cái sau đó dặn dò đám lính dưới mình: "Đưa cô ta về đồn để Sở trưởng xử lý!"

Hắn ta vừa nói xong thì La Di Ninh lập tức bị kéo nhanh ra khỏi bệnh viện. Những người khác muốn xen vào cũng không thể, bởi vì bọn họ sợ đắc tội với Sở trưởng sở cảnh sát J.

Tình huống này ba năm nay La Di Ninh liên tục gặp phải nên cũng đã quen dần rồi. Trình diễn xuất của cô cũng ngày càng thăng hạng, không khéo còn có thể làm diễn viên ấy chứ.

Trên người La Di Ninh là bộ quần áo ướt sũng dính màu đỏ của máu, tóc tai đều ướt. Cả một bộ đồ cũng không kịp cho cô thay thì chứng tỏ những người này có gì đó mờ ám. Là muốn cô nhanh chóng nhận tội hay sao?

La Di Ninh cười thầm, cái chiêu mượn đao giết người này cô lĩnh ngộ nhiều rồi. Nhưng làm việc dứt khoát thế này thì đây là lần đầu gặp phải. Cô thực sự có chút hứng thú, muốn biết Sở trưởng mà đám người kia sợ đắc tội là ai.

La Di Ninh lúc cứu người đưa vào bệnh viện đã biết nạn nhân là ai, cũng có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng đó là Duật Quân. Rốt cuộc ba năm qua đã xảy ra những chuyện gì mà Duật Quân lại bị tập kích như vậy?

La Di Ninh cũng tò mò về cuộc sống hiện tại của Kim Nhàn Nhi và Duật Quân trong ba năm không có cô. Vì nghe tin bọn họ sắp kết hôn nên La Di Ninh mới sắp xếp về đây, chủ yếu là cho Kim Nhàn Nhi một bất ngờ. Nhưng chẳng ngờ gặp phải tình huống trớ trêu thế này. Lần này có lẽ người kia sẽ lại mắng cô cho xem.

[…]

Khi La Di Ninh vừa bị cảnh sát giải đi thì lại có một nhóm người khác đến bệnh viện. Một chàng trai trong nhóm người mới đến tìm và gặp vị bác sĩ lúc nãy hỏi: "Nạn nhân bị tai nạn xe ở phòng nào?"

Vị bác sĩ kia nhìn người đang hỏi mình trả lời: "Phòng chăm sóc đặc biệt! Cậu là người nhà của bệnh nhân sao?"

Chàng trai kia gật đầu sau đó mở ví tiền ra chỉ vào tấm ảnh của bản thân mà nói: "Ông nên biết làm gì rồi đấy! Trong vòng năm phút, đem bệnh nhân đến đây. Toàn bộ chi phí tôi sẽ chi trả."

Vị bác sĩ kia gật đầu lia lịa, chàng trai này lại hỏi: "Ai đưa cậu ấy vào đây? Người đó đâu?"

Vị bác sĩ im lặng trước câu hỏi ấy khiến chàng trai nhíu mày. Cô y tá kế bên thấy vậy liền lên tiếng: "Lúc nãy sở cảnh sát đến bắt người rồi, còn nói là cô ấy gây tai nạn hại cậu kia bị thương nặng."

Chàng trai tóc nâu vàng nghe xong liền nhìn vị bác sĩ có chút không vui. Cậu nhìn cô y tá hỏi: "Cô gái đó tên gì? Sở cảnh sát nào bắt đi?"

Y tá cúi người trả lời dè chừng: "Tên La Di Ninh! Hình như... hình như là người của sở cảnh sát thành phố J."

Sở cảnh sát thành phố J nằm gần trung tâm thành phố, là nơi tập trung rất nhiều tòa nhà cao tầng. Điểm đặc biệt của thành phố J là có một dãy tòa nhà xếp theo hình chữ J.

Toàn bộ khu tòa nhà kéo dài đó là nơi mua bán, ăn uống và đi dạo. Con đường đó còn được sở cảnh sát bảo hộ nên khách tham quan đến rất đông. Nơi đó còn là khu đất đắt giá nhất mà nước S cho vào mục danh sách cần giữ lại, đó cũng chính là điểm sáng nhất mà thành phố J tự hào

Chàng trai nghe xong thì lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi quay đi. Năm phút sau bệnh nhân cũng được đem lên xe riêng của chàng trai. Phía sau chiếc xe màu đen của chàng trai kia là nhiều chiếc xe màu đen khác.

Chiếc xe vừa đến chỗ biệt thự rộng lớn thì dừng lại. Chàng trai và vệ sĩ đưa bệnh nhân vào trong một căn phòng. Khi vừa thấy chàng trai tóc nâu vàng thì người kia cũng lên tiếng: "Phó Thành! Tình hình Duật Quân sao rồi?"

Hot

Comments

nhinnhin

nhinnhin

hi

2024-07-09

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tai nạn giữa khuya ở thành phố J
2 Chương 2: Bắt người vô cớ
3 Chương 3: Chuyện hôm qua
4 Chương 4: Thỏa thuận điều kiện
5 Chương 5: Đỗ Huy bị cắt chức
6 Chương 6: Chừng nào mới hết gây họa?
7 Chương 7: Người chống lưng
8 Chương 8: Thành phố A
9 Chương 9: Thành phố S
10 Chương 10: Cho anh bất ngờ
11 Chương 11: Trình Lâm
12 Chương 12: Khu vui chơi
13 Chương 13: Tại sao lại là tôi mà không phải ai khác?
14 Chương 14: Em cảm thấy đó là cách tốt nhất sao?
15 Chương 15: Con gái không nhất thiết phải giỏi tất cả mọi việc
16 Chương 16: Cá cược
17 Chương 17: Quân đội khu E
18 Chương 18: Sự cố
19 Chương 19: Hôm qua anh không làm gì em cả
20 Chương 20: Em nghĩ... em cần thêm thời gian
21 Chương 21: Đại học A (1)
22 Chương 22: Đại học A (2)
23 Chương 23: Khách quý đến nghỉ chân
24 Chương 24: Nụ hôn đầu
25 Chương 25: Coa chút ngọt
26 Chương 26: Bệnh nên hư não luôn rồi sao?
27 Chương 27: Tham quan quân đội
28 Chương 28: Chúng ta coi như hòa nhau
29 Chương 29: Hợp hay không cũng là do cháu quyết định
30 Chương 30: Cái giá phải trả sẽ rất đắt
31 Chương 31: Đi chơi với Trình Lâm (1)
32 Chương 32: Đi chơi với Trình Lâm (2)
33 Chương 33: Đi chơi với Trình Lâm (3)
34 Chương 34: Nếu có gì tôi sẽ tìm anh
35 Chương 35: Lấy lại những thứ thuộc về tôi
36 Chương 36: Lát nữa anh giúp tôi một chuyện được không?
37 Chương 37: Có muốn biết lợi dụng thật sự là thế nào không?
38 Chương 38: Cẩn thận một chút
39 Chương 39: Dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết
40 Chương 40: Có lẽ anh không thể bảo vệ được em nữa rồi
41 Chương 41: Mất đi hai người
42 Chương 42: Tôi không phải phạm nhân
43 Chương 43: Đừng hỏi nữa
44 Chương 44: La Di Ninh bị bắt rồi
45 Chương 45: Công tư phân minh
46 Chương 46: Muốn tôi thế mạng, còn lâu
47 Chương 47: Tôi không muốn ở đây nữa
48 Chương 48: Sau này em ở lại khu E đi, anh nuôi em
49 Chương 49: Một chút hình phạt này chẳng là gì cả
50 Chương 50: Từ khi nào mà...
51 Chương 51: Sau này anh đều nghe em
52 Chương 52: Mày có thể hỏi mà
53 Chương 53: Chúng ta không như trước đây được nữa
54 Chương 54: Số phiếu hòa nhau
55 Chương 55: Kiều Như
56 Chương 56: Chịu phạt
57 Chương 57: Cứ tưởng hai người biết nhau rồi chứ?
58 Chương 58: Rừng Thiên Sơn
59 Chương 59: Cẩn thận hành động
60 Chương 60: Khu E sẽ đến sớm thôi
61 Chương 61: Tử tù 052 - Sa Lệ
62 Chương 62: Đồng minh
63 Chương 63: Bà Triệu thật sự không nhận ra chồng mình sao?
64 Chương 64: Tính từ đỉnh đầu của anh trở lên thì em cao nhất
65 Chương 65: Là bị tra tấn mới có
66 Chương 66: Huấn luyện không ai dùng roi cả
67 Chương 67: Là khen hay chê?
68 Chương 68: Chúng ta một đổi một
69 Chương 69: Chỉ cần anh còn sống thì đoạn đường em đi sẽ bằng phẳng
70 Chương 70: Chỉ cần em đến là chị vui rồi
71 Chương 71: Tao cần mua quà tặng
72 Chương 72: Đúng là Triệu Gia Kiệt
73 Chương 73: Phó chỉ huy nước S
74 Chương 74: Chẳng phải tiện cả đôi đường sao?
75 Chương 75: Lễ đính hôn
76 Chương 76: Thuận gió thì đẩy thuyền
77 Chương 77: Một phần sự thật (1)
78 Chương 78: Một phần sự thật (2)
79 Chương 79: Sao cứ phải cố chấp làm gì
80 Chương 80: Phối hợp
81 Chương 81: Bây giờ mới là cuộc họp chính thức
82 Chương 82: Bỏ phiếu quyết định
83 Chương 83: Đùa với cô cũng vui thật
84 Chương 84: Có những thứ nếu không phải là của mình thì đừng cố chấp
85 Chương 85: Hòn đảo phía Nam
86 Chương 86: Nơi nghiên cứu
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Tai nạn giữa khuya ở thành phố J
2
Chương 2: Bắt người vô cớ
3
Chương 3: Chuyện hôm qua
4
Chương 4: Thỏa thuận điều kiện
5
Chương 5: Đỗ Huy bị cắt chức
6
Chương 6: Chừng nào mới hết gây họa?
7
Chương 7: Người chống lưng
8
Chương 8: Thành phố A
9
Chương 9: Thành phố S
10
Chương 10: Cho anh bất ngờ
11
Chương 11: Trình Lâm
12
Chương 12: Khu vui chơi
13
Chương 13: Tại sao lại là tôi mà không phải ai khác?
14
Chương 14: Em cảm thấy đó là cách tốt nhất sao?
15
Chương 15: Con gái không nhất thiết phải giỏi tất cả mọi việc
16
Chương 16: Cá cược
17
Chương 17: Quân đội khu E
18
Chương 18: Sự cố
19
Chương 19: Hôm qua anh không làm gì em cả
20
Chương 20: Em nghĩ... em cần thêm thời gian
21
Chương 21: Đại học A (1)
22
Chương 22: Đại học A (2)
23
Chương 23: Khách quý đến nghỉ chân
24
Chương 24: Nụ hôn đầu
25
Chương 25: Coa chút ngọt
26
Chương 26: Bệnh nên hư não luôn rồi sao?
27
Chương 27: Tham quan quân đội
28
Chương 28: Chúng ta coi như hòa nhau
29
Chương 29: Hợp hay không cũng là do cháu quyết định
30
Chương 30: Cái giá phải trả sẽ rất đắt
31
Chương 31: Đi chơi với Trình Lâm (1)
32
Chương 32: Đi chơi với Trình Lâm (2)
33
Chương 33: Đi chơi với Trình Lâm (3)
34
Chương 34: Nếu có gì tôi sẽ tìm anh
35
Chương 35: Lấy lại những thứ thuộc về tôi
36
Chương 36: Lát nữa anh giúp tôi một chuyện được không?
37
Chương 37: Có muốn biết lợi dụng thật sự là thế nào không?
38
Chương 38: Cẩn thận một chút
39
Chương 39: Dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết
40
Chương 40: Có lẽ anh không thể bảo vệ được em nữa rồi
41
Chương 41: Mất đi hai người
42
Chương 42: Tôi không phải phạm nhân
43
Chương 43: Đừng hỏi nữa
44
Chương 44: La Di Ninh bị bắt rồi
45
Chương 45: Công tư phân minh
46
Chương 46: Muốn tôi thế mạng, còn lâu
47
Chương 47: Tôi không muốn ở đây nữa
48
Chương 48: Sau này em ở lại khu E đi, anh nuôi em
49
Chương 49: Một chút hình phạt này chẳng là gì cả
50
Chương 50: Từ khi nào mà...
51
Chương 51: Sau này anh đều nghe em
52
Chương 52: Mày có thể hỏi mà
53
Chương 53: Chúng ta không như trước đây được nữa
54
Chương 54: Số phiếu hòa nhau
55
Chương 55: Kiều Như
56
Chương 56: Chịu phạt
57
Chương 57: Cứ tưởng hai người biết nhau rồi chứ?
58
Chương 58: Rừng Thiên Sơn
59
Chương 59: Cẩn thận hành động
60
Chương 60: Khu E sẽ đến sớm thôi
61
Chương 61: Tử tù 052 - Sa Lệ
62
Chương 62: Đồng minh
63
Chương 63: Bà Triệu thật sự không nhận ra chồng mình sao?
64
Chương 64: Tính từ đỉnh đầu của anh trở lên thì em cao nhất
65
Chương 65: Là bị tra tấn mới có
66
Chương 66: Huấn luyện không ai dùng roi cả
67
Chương 67: Là khen hay chê?
68
Chương 68: Chúng ta một đổi một
69
Chương 69: Chỉ cần anh còn sống thì đoạn đường em đi sẽ bằng phẳng
70
Chương 70: Chỉ cần em đến là chị vui rồi
71
Chương 71: Tao cần mua quà tặng
72
Chương 72: Đúng là Triệu Gia Kiệt
73
Chương 73: Phó chỉ huy nước S
74
Chương 74: Chẳng phải tiện cả đôi đường sao?
75
Chương 75: Lễ đính hôn
76
Chương 76: Thuận gió thì đẩy thuyền
77
Chương 77: Một phần sự thật (1)
78
Chương 78: Một phần sự thật (2)
79
Chương 79: Sao cứ phải cố chấp làm gì
80
Chương 80: Phối hợp
81
Chương 81: Bây giờ mới là cuộc họp chính thức
82
Chương 82: Bỏ phiếu quyết định
83
Chương 83: Đùa với cô cũng vui thật
84
Chương 84: Có những thứ nếu không phải là của mình thì đừng cố chấp
85
Chương 85: Hòn đảo phía Nam
86
Chương 86: Nơi nghiên cứu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play