2.Những buổi chiều đầy gió và lặng yên

.
.
.
Trời chiều quê Cổ Xuyên buông xuống lặng lẽ như tấm khăn rằn vắt ngang bờ đê. Nắng nhạt dần, ánh sáng len lỏi qua hàng cau thẳng tắp ngoài ngõ, rọi lên mái tóc rối bù của Hữu Đạt khi cậu lững thững xách gàu nước về nhà. Áo bà ba thấm mồ hôi, bàn tay sạm nắng, nhưng ánh mắt Đạt lại sáng lên khi thấy cánh cổng tre nhà bên mở hé, bóng người quen thuộc đang lúi cúi nhóm bếp. Khoa...
Đạt đứng lặng một lát. Cái dáng nhỏ nhỏ đó, quen thuộc đến nỗi Đạt có thể tả từng cử chỉ bằng trí nhớ. Khoa không cao lắm, da trắng hồng hiếm có ở vùng này, lúc nào cũng mặc áo bà ba nâu, ống quần xăn cao, đầu tóc gọn gàng, tay thì lúc nào cũng thơm mùi cỏ tranh hay lá bạc hà. Cái mùi đó, Đạt nhớ hoài không quên
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Ủa Đạt, xách nước về đó hả?_/Khoa ngoái đầu lại, cười nhẹ, tay vẫn đều đều quạt lửa/
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
Ờ... ờ_/Đạt gãi đầu, giọng lúng túng một cách lạ lẫm/
Đạt không trả lời. Cậu lặng lẽ bước vào sân nhà Khoa, quen như thở. Nhà này, người này, hơi thở này... tất cả đã trở thành một phần trong tim cậu từ bao giờ, cậu cũng chẳng biết nữa. Khoa ngồi thổi lửa, ánh than hồng phản chiếu lên gò má trắng hồng, khiến trái tim Đạt đập rộn ràng không trật nhịp. Cậu muốn đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc lòa xòa trước trán ấy, nhưng sợ... sợ chính bàn tay mình làm mọi thứ xô lệch
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Hôm nay Quý với Bâng có ghé kìa_/Khoa bỗng nói, như đoán được điều gì đó trong ánh mắt Đạt/_Tụi nó nói chiều mai ra bến sông câu cá, rủ mình theo đó
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
Ờ... Quý hiền, nhưng Bâng nói chuyện lém lắm ha_/Đạt cười, không giấu nổi nét ghen nhẹ len lên nơi khoé mắt/
Khoa nhìn Đạt. Một cái nhìn dài. Ánh nhìn như có chút gì đó... hiểu. Nhưng lại thôi
Tiếng gió xạc xào ngoài hàng chuối. Tiếng chó sủa xa xa. Tiếng mẹ Khoa gọi vọng từ sau vườn
Má Đinh
Má Đinh
Khoa ơi, nước sôi chưa con?
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Dạ sắp rồi, má chờ xíu!
Khoa đứng dậy, phủi tay vào quần, liếc nhìn Đạt như chờ một điều gì đó. Nhưng Đạt chỉ đứng im. Lòng đầy chữ, miệng lại không thốt ra một lời. Cái khoảng cách giữa hai đứa... gần như hơi thở, mà xa như một cánh đồng không bến bờ
_______________________________
Trời miền Tây hôm ấy lặng lẽ trôi qua. Gió thổi qua mái tranh, cuốn theo cả những điều chưa kịp gọi tên trong trái tim Hữu Đạt
_______________________________
End
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ! Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆‍♀️

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play