[Sgp]|Phoenix X Khoa|Chiến Tuyến Tình Yêu
1.Trời trong trên mái lá
Gia Haan
Mình là Gia Haan(Tác giả của tác phẩm "Nợ Em Hai Tiếng 'Mình Ơi' ")
Gia Haan
Vì có nhiều người bạn của mình đọc xong rồi nói truyện giống một bộ truyện nào đó...
Gia Haan
Mình thì không thích bị nói như thế nên xóa cmnr
Gia Haan
Mình sẽ làm truyện mới đền cho mọi người nha 😉
Gia Haan
Vui lòng đọc mô tả trước khi đọc truyện!
Miền Tây vào độ cuối xuân, khi trời vừa hết lạnh mà nắng cũng chưa quá gắt. Cái nắng mơn man trải dài khắp bờ đê, len lỏi qua từng kẽ lá, soi chiếu lên mái nhà lợp lá dừa nước bạc màu thời gian. Ở Cổ Xuyên, một làng nhỏ nằm bên dòng sông Tiền, bình yên là điều quen thuộc như cơm gạo và giọng cười của người quê
Tấn Khoa vừa gánh đôi thùng nước từ giếng lên, chân trần lấm lem bùn đất. Gió thoảng qua làm áo sơ mi trắng vạt dài tung bay, Khoa khẽ cúi đầu để tóc khỏi che mất. Đứa con trai có vóc dáng mảnh khảnh, da trắng hơn người miền sông nước thường có, đôi mắt đen nhánh lúc nào cũng thấp thoáng suy nghĩ gì đó không ai đoán được. Má Khoa đứng trong nhà, tay quạt lửa nấu nồi canh chua cá linh bông điên điển, ngó ra nói vọng
Má Đinh
Khoa, bưng dùm má thau rau ra rửa ngoài lu đi con, chậm chạp quá hà
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Dạ má, con đang làm nè_/cười nhẹ, nói mà giọng mềm như gió/
Từ hàng rào tre bên cạnh, một bóng người quen thuộc thoăn thoắt nhảy qua, tay xách cái rổ đựng đầy cá lóc, mở bông súng và vài con ốc bươu vàng còn đang ngọ nguậy. Hữu Đạt - thằng bạn từ hồi còn quấn tã, cháu trai của ông Hai Tư trong xóm -dáng người cao ráo, nước da sáng, nụ cười rạng như nắng ban mai
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
Ê Khoa, ở nhà mần quá chời công chuyện dữ ha_/lên tiếng, giọng hào sáng/
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Chứ ai như ông, mới sáng sớm đã mò sình, hôi thấy ớn_/liếc nhẹ, nhưng khóe môi cong lên rõ ràng/
Má Khoa nhìn thấy Đạt liền cười tươi
Má Đinh
Đạt đó hả con? Ở lại ăn cơm nghe chưa, má nấu thêm con cá lóc kho tộ ngon lắm
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
Dạ được mà má Tư, con ăn ké riết rồi sợ má thương con hơn cả Khoa luôn đó_/vừa nói vừa liếc qua Khoa/
Khoa đỏ mặt quay đi, không nói gì thêm, tay vẫn rửa rau, ánh mắt lấp lánh dưới năng sáng. Hai nhà sát bên nhau, tình thân gần bó từ mấy đời. Ba má Khoa coi Đạt như con ruột, có bữa Khoa bị cảm, chính Đạt là người ngồi cả đêm chườm khăn cho hạ sốt. Mà tình cảm đó, có lúc tưởng như đơn thuần, nhưng trong lòng người, ai biết được
_______________________________
Hôm đó là chủ nhật, Bâng, Quý, Thuyên, Lâm cũng kéo nhau lại nhà Khoa chơi. Nhóm bạn thân từ nhỏ, học chung lớp, sống sát bên nhau, chuyện gì cũng có nhau. Lai Bâng - lớn con, da rám nắng, tính khí nóng nảy nhưng thương bạn hết mực - vừa đạp xe tới cổng đã hét toáng
𝙇𝙖𝙞 𝘽â𝙣𝙜
Khoa ơi! Đạt ơi! Ra mương đi, có ổ trứng vịt trời mới đẻ nè!
Ngọc Quý ngồi sau xe Bâng, tay ôm rổ trái cây má cho mang theo. Gió thổi tung mấy sợi tóc rủ trước trán, gò má ửng hồng. Quý luôn là đứa dịu dàng, chững chạc nhất nhóm, ánh mắt hay đăm chiêu kiều người lớn hơn tuổi.
Thuyên và Lâm tới sau, đạp xe đôi, cười khúc khích như có gì giấu giếm. Mà thật, ai cũng biết hai đứa tụi nó có tình cảm từ hồi lớp sáu, chỉ là tụi nó không nói ra thôi. Lâm nhỏ con, da có phần ngăm nhưng cười lên thì lúm đồng tiền rõ thấy thương. Thuyên thì điềm đạm, ít nói, nhưng ánh mắt luôn dõi theo mỗi bước chân Lâm
Cả đám kéo nhau ra bờ mương sau nhà Khoa - chỗ cây cầu khỉ bắc qua rạch, nơi mùa mưa đầy bông súng và mùa khô thì nước cạn, cá mắc kẹt lại đầy một hộc. Đám bạn trái chiều ngồi xuống, chia nhau từng trái ổi, từng củ khoai nướng, cười nói rộn rã
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Tụi bây nghĩ coi... mai mốt tụi mình còn ngồi với nhau như vậy không?_/lặng lẽ hỏi, mắt dõi theo đàn chim trắng bay ngang trời/
Đạt nằm ngửa trên chiếu, một tay che năng, tay kia quơ nhẹ lên trời
𝙉𝙜ọ𝙘 𝙌𝙪ý
Chừng nào mày còn ở đây, thì tao còn ở đây. Đừng hỏi gì tương lai hết, vì hiện tại đẹp muốn khóc rồi
Quý nhìn Đạt, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Khoa. Có cái gì đó trong ảnh mặt ba người, nhẹ như khói, mà sâu như lòng sông mùa cạn
𝙇𝙖𝙞 𝘽â𝙣𝙜
/Bâng búng tay một cái/_Thôi đừng sến! Nay tao bắt được mấy con cua, tụi bây ở lại nhà tao nhậu nghen
𝙏ấ𝙣 𝙆𝙝𝙤𝙖
Về hỏi má cái đã, rồi tao qua
Đạt bật dậy, chọc nhẹ một cái vào trán Khoa
𝙃ữ𝙪 Đạ𝙩
Má mày mà không cho thì tao qua dắt mày đi
Khoa mỉm cười, không nói gì, nhưng tim khẽ đập một nhịp không giống thường ngày
Nắng chiều đổ nghiêng, nhuộm mái lá, nhuộm cả thanh xuân của bọn trẻ quê nghèo. Chưa ai biết rằng phía trước là bão giông, là chiến tranh, là chia cắt. Chỉ biết hiện tại, bên nhau, vẫn còn tiếng cười vang giữa ruộng đồng xanh ngát, còn bàn tay nhỏ xíu lỡ chạm nhau một cái đã đỏ mặt cả ngày
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Comments