WxO. Night Sea, Sunflower Astray
Chương 2
Tôi không rõ vì sao mình lại làm thế.
Đi bộ một đoạn đường dài chỉ để đưa một tên con trai chẳng thân quen về nhà.
Mặt trời đang dần lặn xuống sau những tòa nhà, gió bắt đầu se lạnh, nhưng cậu ta không hề lên tiếng phàn nàn.
White
Mày không bắt xe về à?
Tôi hỏi, giữ giọng dửng dưng.
Ozin đáp, ngắn gọn như thể không cần giải thích gì thêm.
Cậu đi bên tôi, chân khẽ cà nhắc.
Vết thương nơi đầu gối đã rỉ máu từ lúc nào.
Ozin ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu.
Ozin
Tôi có, nhưng bị trấn lột mất rồi..
Câu trả lời không lấy gì đặc biệt nhưng cách cậu nói bình thản, không cảm xúc khiến tôi thấy có gì đó sai sai.
White
Sao không báo với trường?
Ozin
Không cần đâu, mấy thằng đó thường không dính tội mấy.
Tôi im lặng chỉ bước tiếp, chân chạm đá vỉa hè phát ra tiếng lạch cạch.
Ozin đi hơi sau tôi một chút, cái bóng của cậu in dài dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Chẳng hiểu sao lại nghĩ thế.
Chúng tôi rẽ vào một đoạn vỉa hè hẹp.
Lát gạch nơi đây lồi lõm, những bụi cỏ dại mọc xuyên qua khe nứt.
Tôi vừa định nhắc Ozin cẩn thận thì-
Tiếng cậu khẽ bật lên rồi thân người gầy gò cứ thế đổ nhào về phía trước.
Tôi xoay người kịp, vươn tay ra đỡ.
Cậu ta ngã gọn vào ngực tôi, nhẹ đến mức tôi còn chẳng cảm nhận được gì.
Tôi nói, nhưng tay vẫn giữ lấy vai cậu.
Ozin lẩm bẩm, môi mím lại. Mặt hơi nhăn nhó vì đau, vết sưng nơi gối vừa bị đập trúng lần nữa.
Ozin gật đầu, nhưng chưa đứng lên thì đã khựng lại vì đau.
Tôi cúi người xuống, không nói không rằng luồn tay qua gối và lưng cậu rồi nhấc bổng Ozin lên lưng.
Giọng cậu có phần hốt hoảng, đôi tay vô thức vấu vào vai tôi.
White
Mày không đi nổi, đúng không?
Tôi bước đi, nhịp chân đều đặn, cảm nhận rõ từng hơi thở nhẹ sau lưng.
Ozin không nói thêm gì nữa, chỉ hơi nghiêng đầu má áp vào lưng tôi.
Lưng áo tôi có lẽ lạnh, nhưng cái áp lực dịu dàng ấy lại khiến tim tôi đập lệch một nhịp.
Giọng cậu thì thầm sau vài phút im lặng.
Ozin
Không thấy tôi phiền sao..?
White
Tao thà phiền còn hơn thấy người ta nằm bẹp giữa đường.
Ozin không đáp. Một lúc sau, tôi nghe cậu nói rất khẽ:
Ozin
Hồi cấp hai, tôi từng bị nhốt trong kho suốt một buổi chiều cũng vì bị trấn đồ.
Tôi khựng lại một nhịp, rồi bước tiếp.
Ozin
Từ đó, tôi không tin ai giúp mình vô điều kiện nữa.
Ozin
Tôi không chắc. Nhưng nếu anh là ngoại lệ thì...
Tôi không quay đầu, chỉ siết nhẹ tay cậu sau lưng.
White
Lúc nãy mày gọi tao là " anh ".
Ozin
Vâng.. dù cùng khối nhưng tôi nhỏ hơn anh một tuổi, là học vượt lớp.
White
Không, khác người thôi.
Cậu cười khẽ, vai run nhẹ lên một chút.
Tôi có thể cảm nhận rõ điều đó.
Tôi nói khi gần đến một ngã ba.
White
Cổng trường, đừng biến mất.
Tôi thả cậu xuống một cánh cổng sắt cũ kỹ, không đến mức tệ nhưng nơi này vắng hoe, Ozin quay lại nhìn tôi, mắt đen long lanh dưới ánh đèn vàng.
Ozin
Cảm ơn anh. Hôm nay tôi thấy.. mình vẫn là người.
Tôi cười khẩy, nhưng không đùa giỡn nữa.
White
Mày chưa bao giờ thôi là người cả.
Comments
💕
Oi doi oi trinh la j?!/Drool/
2025-06-07
1