Khi Kẻ Không Muốn Sống Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 2
Minh Anh
" Đừng tới đây mà... "
Nó cứ nghe thấy tiếng bước chân đang tới dần.Nhưng không phải chỉ là một tiếng.
Nó lo lắng và sợ hãi.Nó rất sợ nhóm Dương Thần sẽ quay lại.
Tuy nhận sự đánh đập,chửi rủa từ họ rất nhiều.Nhưng Minh Anh vẫn không thể nào buông bỏ xiềng xích về những sự tủi nhục tuyệt vọng mà nó trải qua.
Nó vẫn rất sợ cảm giác đó tuy đã phải đối mặt nhiều lần.
Nó lo lắng vì không biết một khi đối phương tiến tới gần đây,nhìn thấy nó.
Nó sẽ phải hành xử và hứng chịu những gì...
Nó thậm trí còn chả thể thở nỗi.
Cả cơ thể cứ bất giác run rẩy mặc cho chưa có chuyện gì xảy ra.
Chịu thôi...đó là ' thói quen ' của nó rồi.
???
Sao...e-...Ý tôi là cậu.
Nó giật mình,theo phản xạ mà đưa tay bảo vệ phần đầu đang tuông máu,thấm đẫm cả bàn tay rầy guộc chai sạn của nó.
Dẫu cho giọng nói kia rất dịu dàng.Nhưng nó vẫn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi không thôi.
???
....Sao cậu phải xin lỗi?
Minh Anh
Ưm...Bởi chúng là lỗi của tôi...Tôi.
Minh Anh loạng choạng,nó muốn chạy trốn mặc cho đôi chân nó vẫn còn đau rát.
Nó nghiến răng đau điếng.Là do nó vội vàng quá,nên lại càng làm vết thương đau thêm rồi.
???
A ! Bình tĩnh, bình tĩnh đi !
Sở Tử Ngọc
Tôi là Sở Tử Ngọc !!!
Sở Tử Ngọc
C-Cậu không cần phải sợ hãi như thế !
Sở Tử Ngọc
Bởi tôi là người tốt !
Sở Tử Ngọc
Người tốt một trăm phần trăm !
Người tự xưng là Sở Tử Ngọc,là một cô gái có mái tóc dài màu nâu đen.Một con người có vẻ ngoài xinh đẹp không kém cạnh với...Dương Thần,ưm...Hoặc có lẽ hơn.
Nó cảm thấy đôi mắt xanh lục của cô ấy rất đẹp.Điều này cũng thành công làm nó vơi đi vài cảm giác sợ hãi.
Minh Anh
Ưm...Tôi...Tôi có được...
Minh Anh
Giới thiệu tên không?
Sở Tử Ngọc
Cậu nói gì vậy !
Sở Tử Ngọc
Tất nhiên là được rồi.
Minh Anh
A...Cảm ơn nhé...
Minh Anh
Tên tôi là...Minh Anh.
Sở Tử Ngọc
À,Minh Anh sao.
Minh Anh
" Tên mình hay sao? "
Minh Anh
" ...Kì lạ quá,một hình thức đánh đập mới hả..."
Minh Anh lại một nữa dâng lên nỗi bất an.
Minh Anh
A...Xin lỗi nhé...
Minh Anh
Tôi cần phải...Đi.
Giờ phút này nó mới để ý phía sau cô gái đó còn có thêm một người đàn ông cao lớn.
Nó lại theo bản năng sợ hãi lùi lại mấy cãi.Dẫu sao gương mặt ngươi này cũng lạnh lùng xa cách quá,chắc là đang cảm thấy...chán ghét lắm nhỉ?
Minh Anh
" Không thích mình sao... "
Sở Tử Ngọc
Nhìn...Nhìn anh ấy tuy lạnh lùng nhưng là một con người rất tốt bụng !
Sở Tử Ngọc vội vàng giải quây, cô nàng còn vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông đằng sau như thể đang ra ám hiệu.
Sở Tử Minh
Tên tôi là Sở Tử Minh,anh trai của nó.
Sở Tử Minh
Tôi biết tên cậu rồi...
Minh Anh
A...Xin lỗi,xin lỗi...
Sở Tử Ngọc
...Cậu thấy rất đau phải không?
Sở Tử Ngọc
Sao lại ngồi một mình ở đây thế?
Minh Anh
Ưm...Kh-Không sao đâu.
Minh Anh
Quen rồi...Ý là tôi đã...Quen rồi.
Minh Anh
Với...Với tôi khoẻ lắm,dù bị ăn đập thêm mấy cái cũng không sao...
Minh Anh ấp úng nói,nó hiếm khi được người khác thật sự quan tâm như thế này ,nên thành ra cảm thấy rất là...lạ lẫm.
Sở Tử Ngọc
Khi nãy cậu bảo muốn đi đâu ấy...
Sở Tử Ngọc
...Tụi tôi có thể giúp cậu không?
Minh Anh
A...Người tôi rất bẩn thỉu...
Minh Anh
Không được đâu...Vả lại cũng phiền mọi người...
Sở Tử Ngọc
...Ái chà,không phiền đâu !
Sở Tử Ngọc
Làm ơn,hãy để bọn tôi giúp cậu đi.
Minh Anh
" Mình nên...Làm gì bây giờ? "
Minh Anh
" ...Nếu...Nếu mình đồng ý,họ sẽ không khó chịu chứ? "
Minh Anh
" Có khi nào...Cái này chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi không? "
Minh Anh
" Mình run quá...Họ không làm gì mình nhưng mình lại thấy rất sợ hãi..."
Minh Anh dường như chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của bản thân.
Dẫu chỉ là những việc nhỏ nhặt nhưng đối với nó...Thật sự chính là những điều cần phải đem ra đong đếm chi li cẩn thận.
Nó sợ hãi,bản thân nó rất muốn tháo chạy đi thật xa.Hoặc ít nhất là cách xa hai con người trước mắt.
Sở Tử Minh
" ...Nhát quá "
Cả Tử Minh lẫn Tử Ngọc đều nhận thấy sự sợ hãi của Minh Anh.
Hoặc thậm trí là nghe được cả suy nghĩ của nó...
Bản thân họ cũng hoang mang không biết bản thân đang dính vào cái sự cố quái quỷ gì nữa.
Nhưng cậu trai trước mắt...đáng thương quá,cậu ấy làm cả hai anh em họ Sở nỗi lên một cảm giác khó tả...
Ừm,chắc là cảm giác muốn...bảo vệ người ta, muốn cho người ta vui cười hạnh phúc.
Sở Tử Minh
...Đau lắm đúng không?
Sở Tử Minh
Tôi bế...em nhé?
Minh Anh còn chưa kịp suy nghĩ xong vẫn đề.Nó đã cảm nhận được cơ thể mình nhẹ bẫm,lơ lửng giữa không trung.
Một cảm giác rất kì lạ và mới mẻ.
Minh Anh
" A...a...phải....phải làm sao đây? "
Minh Anh
" Mình chưa được...bế bao giờ. "
Minh Anh
" Lạ quá...nên hành động như nào nhỉ..."
Nó sợ hãi bản thân sẽ té xuống nhưng lại không dám nắm lấy người kia.Nó thật sự rất sợ anh ta đột nhiên tức giận rồi quăng nó xuống đất...
Sở Tử Minh
....Vòng tay qua cổ tôi.
Minh Anh
Anh...Chắc không?
Minh Anh
Hay thả tôi xuống đi...Tôi vừa nặng vừa d--.
Minh Anh đột nhiên dừng lại,nó hoang mang nhìn người kia đưa tay nắm lấy cánh tay nó rồi vòng qua cổ mình...Mọi hành động điều rất dịu dàng như sợ nó sẽ lại sợ hãi.
Không sơ hãi,nó cảm thấy bối rối.
Nó cứ cứng ngắc giữ lấy cái tay y như vậy,ôm lấy cổ của Sở Tử Minh.
Sở Tử Minh
" Gầy quá...Thật sự rất gầy..."
Sở Tử Minh
" Một miếng thịt còn không có..."
Tử Minh không khỏi cảm thán,anh ta đã từng gặp rất nhiều loại người.Nhưng Minh Anh là con người gầy nhất mà anh từng bắt gặp.
Và cả Sở Tử Ngọc đương nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Sở Tử Ngọc
" ...Muốn nâng niu,rất muốn bao bọc..."
Comments
Orchiids✴
huhujuuhu tôi cx đau lắm nhưng kh ai ôm tôi
2025-03-12
0
bình Luận viên bộ truyện 📜
bị đánh tới khờ luon
2025-02-26
5
Mộng Tử Yên Hoa
Xót vãi...
2025-02-21
1