Khi Kẻ Không Muốn Sống Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 1
Minh Anh,không họ.Là trẻ mồ côi
Trong một gốc hẻm tối u uất bốc mùi rác thải.
Lãnh địa của lũ mèo hoang.
Có những âm thanh thô bạo vang vọng trong gốc hẻm.
Âm thanh của sự tủi nhục pha trộn nỗi tuyệt vọng bi ai.
Dương Thần
Mọi người mạnh tay quá rồi...
Dương Thần
Minh Anh sẽ đau lắm đó...
Minh Anh
" Làm nhanh đi mà..."
Hoàng Tuấn Bảo
Tiểu Thần đang thương xót mày đó.
Minh Anh
Thương xót mà...Lại làm vậy với tôi hả?
Hoàng Tuấn Bảo
Tụi tao đang dạy dỗ mày đấy thôi ~
Hoàng Tuấn Bảo
Thằng mồ côi không ai dạy thì để tụi này dạy giúp thay phần bố mẹ mày nhá ~
Minh Anh
" Không muốn đâu... "
Minh Anh
" ...Nhưng phản kháng thì đau l-- "
Nó cảm nhận được một cơn đau rát thịt ngay eo.
...Là giày của Hoàng Tuấn Bảo,tên đó đang dùng đôi giày thể thao đắt tiền của mình chà xát lên miệng vết thương rỉ máu của nó.
Minh Anh
" ...Mình muốn chết. "
Minh Anh
" Sao không giết mình luôn đi..."
Minh Anh
" Họ sợ vào tù hả? "
Minh Anh
" Ừm...Chắc vậy r--. "
Minh Anh lại nhận được thêm một cơn đau.Nhưng may mắn thay lần này lại nhẹ hơn,chỉ đơn thuần là nắm đầu rồi kéo lên thôi.
Không ảnh hưởng gì nhiều.
Dù sao mấy trò này nó cũng quen rồi.
Dương Thần
Sao cậu không trả lời tớ thế?
Minh Anh
...Mọi người đã bảo rằng tôi rất bẩn thỉu...
Minh Anh
Không nên trò chuyện...Với cậu...
Dương Thần
Cậu ngốc thật đấy...
Dương Thần
Thế thì sao cậu không đóng giả người câm luôn đi?
Hoàng Tuấn Bảo
Hèn hạ thật đấy ~
Minh Anh
"...Hèn hạ thì có sao đâu..."
Minh Anh
" Dù gì một ngày nào đó mình chả chết..."
Dương Thần đột nhiên dứt tay khỏi mái tóc gối bù do bị ăn đánh của nó.Khiến Minh Anh không kịp phòng bị mặt đập một phát xuống đất đau điếng.
Minh Anh
" Cũng may là như này cũng thấp..."
Hoàng Tuấn Bảo
Mày chảy máu mũi rồi kia.
Minh Anh
Ò...Xin lỗi nhé...
Minh Anh
"...Choáng quá..."
Nó cảm thấy đầu óc trống rỗng.Từng cơn choáng váng đau đầu cứ liên tục ập vào người nó hệt như chiếc thuyền nhỏ bị những cơn sóng dữ vồ vập.
Nó mơ hồ,đôi mắt mất tiêu cự như sắp ngất tới nơi.
Qua con mắt của nó,nó nhìn thấy mọi thứ xung quanh đang mờ dần rồi trở nặng.Mắt nó thì không mở nói,chỉ muốn chợp mắt ngủ muốn xíu.
Minh Anh cảm nhận được cơn đau từ eo đang có xu hướng dữ dội hơn.Thành công kéo về cho nó một vài sự tỉnh táo.
Minh Anh
Tôi...Buồn ngủ quá...
Dương Thần
Sao cậu không chết luôn đi?
Minh Anh
Ưm...Thế thì giết tôi đi...
Dương Thần
Ừm...Cũng được.
Dương Thần
Nhưng nếu thế thì bọn tớ sẽ phải vô tù á...
Vũ Ngọc Ly
Cậu hiền lành quá vậy?
Vũ Ngọc Ly
Không ngại bẩn sao?
Vũ Ngọc Ly
Con người nó dơ bẩn lắm đó ~
Minh Anh cắn răng,nó cảm nhận được đôi giày cao gót của Ngọc Ly đang nhấn mạnh vào vết thương ngay chân nó,làm da thịt rách nát,máu ồ oạt chảy ra.
Minh Anh
" Đau quá...Đau quá..."
Những giọt nước mắt nóng hổi theo gò má nó chảy xuống nền đất ẩm ướt bẩn thỉu.
Minh Anh
" Thế giới này đáng sợ quá ... "
Minh Anh
"...Mình sợ lắm."
Minh Anh
" Chết...Làm ơn,cho tôi chết đi mà..."
Hoàng Tuấn Bảo
Kẻo nó què đấy nhá !
Vũ Ngọc Ly
Ai kêu tao có nói chuyện với nó đâu mà đột nhiên xía vào chứ?
Vũ Ngọc Ly
Giờ con nằm đó khóc !
Vũ Ngọc Ly
Mẹ nó,cứ làm như tao sai ấy !
Dương Thần
Tội cậu ấy không ai dạy mà.
Vũ Ngọc Ly
Tội lỗi đầy mình?
Hoàng Tuấn Bảo
Thôi được rồi,giải tán thôi.
Hoàng Tuấn Bảo
Chơi với nó riếc là ám mùi á nha ~
Suốt cuộc trò chuyện của nhóm Dương Thần,Minh Anh chỉ đơn giản im lặng.
Nó không lên tiếng cũng chẳng hó hé làm ra hành động hay cảm xúc bất mãn gì...
Dù gì nó cũng quen rồi mà...Có sao đâu.
Minh Anh
"...Nhưng ăn đau thì mình không thể nào quen được..."
Đám người kia đã đi xa,chỉ còn mình nó trong con hẻm u uất này.
Minh Anh cố gắng ngồi dậy.Nó lấy mặt tường bẩn thỉu làm điểm tựa cho cơ thể tơi tả của nó.
Minh Anh
"...Chân như này thì không đi về được nhỉ? "
Minh Anh
" Ừm...Chắc mình sẽ ở lại đây đến khi nào hết đau rồi về. "
Minh Anh
" Hoặc mình bị đói rồi chết ở đây cũng được..."
Minh Anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Minh Anh
"...Nhưng mình không muốn làm ma đói."
Minh Anh
"...Cũng không muốn chết ở đây,tội mọi người với lũ mèo hoang lắm..."
Minh Anh
" Nhưng...Nhưng có lẽ,chỗ này là nơi thích hợp để mình...Chết rồi ha? "
Nó lại bắt đầu ngẫm nghĩ.
Minh Anh
" Ưm...Nếu mình chết ở trong phòng trọ thì sẽ tội bà chủ nhà lắm..."
Minh Anh
" Còn nếu mình nhảy cầu thì mọi người sẽ vớt xác mình cực khổ lắm nhỉ? "
Minh Anh
" Với...Với lại nếu bị phát hiện chắc hẳn mọi người sẽ sợ hãi rồi căm ghét mình lắm..."
Minh Anh
" Còn nếu nhảy lầu thì mình sẽ làm ảnh hưởng người ta..."
Minh Anh
" Chạy ra đường cho xe tông càng không được,lỡ ' nạn nhân ' bị gì rồi sao...Mình sợ họ sẽ bị ám ảnh hay đại loại gì đó..."
Minh Anh
" Uống thuốc ngủ tự sát thì họ không chịu bán cho mình..."
Minh Anh
" Tự lấy gì đâm chém bản thân thì đau lắm...Mình sợ đau."
Minh Anh
" Nhờ ai giết mình thì...Dẹp đi,ai lại thèm giết loại như mình chứ? "
Minh Anh
" A...Còn cách nào nữa không nhỉ ! "
Minh Anh
" A...Mình sẽ chết dưới biển ! "
Minh Anh
" Tuy mình có hơi sợ biển...Nhưng chắc đó là biện pháp tốt nhất rồi ha? "
Minh Anh
" Xác mình sẽ được đại dương che giấu...Có khi cá sẽ ăn xác mình luôn..."
Minh Anh
" Nên...Nên chắc ổn rồi ! "
Minh Anh giật mình,nó nghe thấy được tiếng âm thanh của một vật bị gãy.
Minh Anh
" Làm ơn...Làm ơn đừng tìm thấy mình mà..."
Minh Anh
" A,không phải..."
Minh Anh
" Làm ơn hãy chỉ là đám mèo hoang..."
Nó cố gắng tìm một chỗ an toàn để ẩn nắp.Cả cơ thể no co rúm lại như muốn tìm kiếm sự an toàn.Toàn thân thì run rẩy trong vô thức.
Pha trộn với những vết thương sưng vù đầy máu...Trông nó thảm hại vô cùng.
Comments
ԑ_тyy_୨ৎ
Sao.. Bé không thấy tội chính bản thân mình..?
2024-11-02
9
Mẻ Đây Lỡ Báo
bé con v còn bé thì sao...?
2024-11-24
0
Ghệ iu Bachira<3
Lót tít vãi
2024-11-22
0