Vừa bước ra khỏi quán bar, tâm trí Tạ Nghiên Hy đột nhiên rơi vào khoảng lặng. Vừa rồi khi gặp lại anh cô đã cố kìm nén mọi cảm xúc.
Cô thật sự vẫn chưa quên được anh! Thảm hại thật...Cô vậy mà lại chưa quên được người ngay cả cái tên của cô là gì còn không biết.
Tạ Nghiên Hy khép hờ hai mắt, hít vào một hơi thật sâu để che lấp đi cảm giác này.
Có lẽ, đây là ý trời thương xót để cô gặp lại anh một lần nữa nhưng có lẽ cũng chỉ là lần này mà thôi...
...****************...
Ánh sáng chói loá từ cửa sổ làm người đàn ông phải nhíu mày tỉnh giấc. Hai mắt nặng nề mở ra. Đập vào mắt anh là một gương mặt đang gần trong gang tấc, anh nhăn mặt lập tức giơ tay đẩy người trước mặt ra xa.
Phong Vân cũng rất phối hợp mà tự động lùi ra sau một bước. Vẻ mặt anh ta đầy cợt nhả nói: "Tỉnh rượu rồi sao? Còn nhớ chuyện đêm qua không?"
Lệ Thế Thành nhíu mày nhớ về chuyện hôm qua. Ồ, anh vậy mà chỉ vì nhìn thấy cô gái hơi giống cô ấy mà đã làm ra chuyện thiếu kiểm soát.
Thật nực cười!
Không rõ xuất phát từ đâu mà anh bất chợt hỏi: "Cô gái đó đâu rồi?"
"Ồ ồ, này là nhìn thấy giai nhân nên quên luôn hồng nhan tri kỉ rồi hả? Chẳng phải bình thường khi nhắc về con gái cậu chỉ nhắc đến cô gái đó thôi sao?"
Cô gái trong miệng Phong Vân là bạch nguyệt quang của Lệ Thế Thành, là người anh dùng cả trái tim để yêu cũng là người khiến anh chẳng thể yêu thêm bất kỳ một cô gái nào khác...
Lệ Thế Thành liếc xéo anh ta một cái rồi ngồi dậy, hút một điếu thuốc. Hơi thuốc giúp anh bình tĩnh lại, trấn áp mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Một làn thuốc phả ra, lượn lờ bay giữa không trung, giọng nói lạnh nhạt lại hơi biếng nhác của người đàn ông vang lên: "Là ai?"
"Cậu hỏi cô gái đó sao?"
Lệ Thế Thành không nói gì mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Phong Vân một cái coi như ngầm thừa nhận. Mặc dù trước nay anh gặp không ít cô gái nhưng chưa bao giờ làm ra những hành động quá phận. Một lòng muốn giữ bản thân trong trắng vì người con gái ấy nhưng ngày hôm qua anh lại chủ động ôm một cô gái...
"Tạ Nghiên Hy, con gái của Tạ Trấn Hào, cũng coi như là danh môn thế gia của cái đất Hà Thành này." Phong Vân cười cười, nửa thật nửa giả bổ sung thêm: "Không chỉ vậy thôi đâu, cô ấy còn là người từng mang ơn cậu, nguyện lấy thân báo đáp đấy!"
Lệ Thế Thành nghe vậy ngay lập tức quăng cho anh ta cái nhìn cảnh cáo.
Phong Vân tỏ vẻ biết thừa là như thế, chép miệng nói: "Không nhớ chứ gì? Chậc chậc, uổng công con gái người ta từng si mê cậu tới vậy."
Lệ Thế Thành: "..."
Anh không còn hứng thú nghe Phong Vân lải nhải nữa, cầm lấy chiếc áo khoác đen trên đầu giường rồi quay người rời đi.
Ặc, cứ thế mà đi sao? Khó trách được, dù sao cậu ta cũng đã có người trong lòng lâu như thế, dường như đã sinh ra một loại cố chấp, không phải cô gái đó thì tuyệt đối không phải ai khác.
Nhiều khi Phong Vân thật sự nể phục cái tính cách này của Lệ Thế Thành luôn. Chỉ có điều, dù là như thế nhưng cũng chẳng thể chiếm nổi trái tim bạch nguyệt quang.
...****************...
Trong căn phòng khách được bài trí sang trọng, ánh đèn neon ấm áp toả ra từ chiếc đèn trùm lớn giữa gian phòng nhưng cũng không thể xua tan đi nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng. Cảm giác lặng nề bao trùm khắp không gian.
Người đàn ông có vẻ ngoài đứng tuổi, thoải mái dựa lưng về phía sau, một tay cầm điếu sì gà hút một hơi rồi thản nhiên nói: "Lễ phục người làm đã để ở trên phòng mày rồi, lát nữa sẽ có chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho mày, tối nay có dạ tiệc quan trọng nên mày sẽ phải đi cùng tao."
Tạ Nghiên Hy lạnh mặt nhíu mày: "Tôi không muốn đi."
Tạ Trấn Hào nghe vậy chỉ nở nụ cười nhạt: "Mày vốn dĩ không có quyền từ chối. Hay mày muốn bỏ nhà đi như con mẹ mày? Mày nên nhớ, mọi việc trong nhà này chưa tới phiên mày quyết định. Ha, hơn nữa mẹ mày có yên yên ổn ổn sống ở nước ngoài hay không còn phải dựa vào mày đấy, "con gái yêu" của ta".
Ba từ này làm Tạ Nghiên Hy phải bất giác nhíu mày. Nó kinh tởm đến nỗi cô không bao giờ muốn nghe, nhất là khi nó được thốt ra từ miệng của người đàn ông này - người mà đáng nhẽ ra cô phải gọi là cha.
Tạ Nghiên Hy toàn thân cứng đờ, sự lạnh lẽo cùng căm phẫn hiện rõ trong đôi mắt phượng xinh đẹp. Cô chán ghét nơi đây, chán ghét cuộc sống ngột ngạt, tù túng lại giả tạo này. Nhưng hiện thực lại ép cô phải nhận ra rằng quyền lựa chọn là một thứ gì đó quá đỗi xa xỉ với cô.
Cô khép hờ hai mắt, cố hít vào một hơi thật sâu để trấn áp thứ cảm xúc phức tạp này. Sau khi bình ổn lại cảm xúc cô lặng lẽ bước lên lầu. Dáng người cô thẳng tắp, bước đi hiên ngang mạnh mẽ, nhưng cũng thật cô độc...
...****************...
Updated 26 Episodes
Comments
Nguyenz Hizng
đọc mà thấy buồn cho bản thân ghê
2024-08-25
1
Nguyễn Thảo
quá hay
2024-08-12
2
Him
Hay nhaaaaa
2024-08-05
1