Hào Môn Kinh Mộng: Chẳng Thể Bên Nhau

Hào Môn Kinh Mộng: Chẳng Thể Bên Nhau

Chapter 1: Định mệnh cho em gặp lại anh (1)

Trong quán bar Tiêu Sầu, âm nhạc sôi động, sân khấu nóng bỏng cùng ánh đèn nhấp nháy mơ hồ từ những quả cầu disco lớn trên trần. Mọi thứ đều tạo lên một bầu không khí rạo rực. Tuy nhiên sự xuất hiện của một cô gái lại phá vỡ tất cả. Trông cô giống như một nàng tiên đi lạc vào chốn bụi trần...

Cô gái mặc bộ váy trắng tinh khôi dài đến đầu gối. Mái tóc nâu xoăn lọn tùy ý đặt trên đôi vai trần. Gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang nhấm nháp ly rượu vang đỏ, dáng vẻ đặc biệt quyến rũ hớp hồn không ít cánh mày râu. Đã có không ít chàng trai muốn lân la chào hỏi nhưng đều bị ánh mắt sắc lạnh, hơi thở lạnh lùng ngạo mạn của cô làm cho chùn bước.

Ở một góc không xa, một đám nam nhân cũng đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đại mỹ nhân. Phải nói sự xuất hiện của cô như một làn gió mới cho nơi này, lạnh lùng ngạo mạn lại huyền bí làm người ta say đắm không thôi.

Một tên trong đó không nhịn được mà hồ hởi nói:" Các cậu nhìn cô em kia xem, thoạt nhìn thì giống như một đoá bạch liên hoa nhưng khí chất toả ra lại giống như một đoá mẫu đơn cao lãnh làm trái tim người ta ngứa ngáy không thôi. Nhưng trông cô gái này hình như có chút quen mắt, có vẻ như tôi đã gặp ở đâu đó rồi..."

"haha, Nhị thiếu anh cũng có hứng thú với cô em này à? Trước nay có người đẹp nào lại không nguyện nằm dưới thân anh đâu? Có điều, người tiếp cận cô em này nãy giờ đều là công tử hào hoa có tiếng, vậy mà ngay cả cái liếc mắt người ta cũng lười cho. Anh có nổi không đây?"

Nhị thiếu- Phong Vân lạnh mặt:" Tôi không có tư cách chẳng lẽ là các cậu?"

"Chúng ta không có nhưng Lệ thiếu chắc chắn có mà."

Tên kia vừa dứt lời cả bọn đều quay sang nhìn Lệ Thế Thành. Nãy giờ anh cũng chỉ lẳng lặng uống rượu chứ chưa từng để tâm đến lời đám người này nói.

Phong Vân bên cạnh lườm đám người kia một cái:" Không biết hôm nay Lệ thiếu của các cậu đến uống rượu giải sầu hay sao mà còn lôi anh ta vào vụ này."

Tên kia cợt nhả:" Sầu nào mà không tan? Người trong lòng Lệ thiếu đẹp nhưng liệu có bằng giai nhân trước mặt chúng ta không?"

Lệ Thế Thành lúc này mới lười nhác nâng mắt nhìn giai nhân mà đám người kia vẫn luôn miệng nhắc đến. Đúng là rất xinh đẹp hơn nữa khí chất rất đặc biệt, rất giống người con gái ấy...

Không biết là do say hay thực sự bị vẻ đẹp của cô gái kia hớp hồn mà đột nhiên Lệ Thế Thành đứng dậy, lảo đảo từng bước đến chỗ cô gái kia.

Cảm nhận được hơi thở của người lạ, cô gái kia liền khẽ ngẩng đầu, cô nhíu mày nhìn anh hồi lâu mà không nói gì, trong đáy mắt lộ ra tia xao động nhưng rồi rất nhanh liền tản đi.

Lệ Thế Thành thấy vậy cũng chẳng khách sáo mà ngồi xuống, hỏi:" Cô đi một mình?"

Cô gái kia nhàn nhạt trả lời:" Anh chắc là Lệ thiếu nhỉ? Xin lỗi, nhưng có lẽ anh đi lộn bàn rồi."

"Trả lời câu hỏi của tôi." Giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông phát ra, rõ ràng là không cho phép từ chối.

"Không liên quan đến anh."

Dứt lời cô liền đứng lên quay người rời đi, chỉ là vừa đi được mấy bước cơ thể liền lảo đảo lùi về phía sau rồi nằm gọn trong vòng tay to lớn của người đàn ông.

"!"

Cô giật mình vùng vẫy muốn tránh ra nhưng người đàn ông kia lại ôm càng lúc càng chặt, tựa như muốn khắc sâu cả người cô vào trong cơ thể mình.

Cô nghiêm giọng:" Anh muốn gì?"

"Tôi rất nhớ em..."

"..."

Sống lưng cô gái khẽ cứng đờ vì câu nói ấy. Yếu đuối lại hèn mọn là những gì cô cảm nhận được từ anh lúc này. Chẳng lẽ anh nhận ra cô? Sao có thể, rõ ràng đến ngay cả tên cô là gì anh đều không biết. Hơn nữa, chưa chắc những lời này là dành cho cô...

Cô hít sâu một hơi định chờ khi anh tỉnh táo lại liền rời đi nhưng mãi lâu sau người đàn ông đang đè trên vai cô vẫn không hề nhúc nhích. Thấy vậy, cô khẽ lay người anh rồi nói: "Này, anh tỉnh lại đi."

Lệ Thế Thành vẫn đứng im như cũ không chịu nhúc nhích, thậm chí cô còn nghe thấy hơi thở đều đều phả ra bên tai.

Ngủ, ngủ rồi?

Tạ Nghiên Hy nghệch mặt ra. Trong khi đang không biết phải làm gì cho phải thì một người bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt cô.

Phong Vân nhìn toàn bộ quá trình mà mắt chữ o mồm chữ a mãi lâu sau mới phản ứng được mà đi đến phía đối diện cô: "Người đẹp, mạo muội cho tôi hỏi cô là ai?"

"Anh là bạn của Lệ thiếu?"

Phong Vân gật mạnh đầu như gà mổ thóc.

"Tôi là Tạ Nghiên Hy, làm phiền anh mang Lệ thiếu đi giúp tôi."

Phong Vân lúc này mới sực nhớ đến bạn mình. Anh ta cười cười rồi đỡ lấy Lệ Thế Thành. Có điều, cả quá trình đều dán chặt hai mắt trên người cô.

Tạ Nghiên Hy cố tình làm lơ đi ánh mắt ấy. Cô khẽ gật nhẹ đầu coi như lời chào rồi quay người rời đi. Đến lúc này Phong Vân mới hoàn hồn lại.

Anh ta nói mà bảo sao trông cô quen mắt hoá ra thật sự từng là người quen nha.

Nhớ mấy năm trước khi Lệ Thế Thành đi du học, có một hoa khôi luôn ngày ngày đến sân bóng xem Lệ Thế Thành đánh bóng, mà nguyên nhân mà anh tìm hiểu được lại là Lệ Thế Thành từng giúp đỡ cô! Hình như trong tiệc rượu gì gì ấy thì phải...chậc, chậc làm anh hùng có một lần mà được giai nhân nhớ mãi không quên. Nhớ lại lúc đấy Phong Vân anh thật sự đã ghen tị chết đi được! Nhưng rồi sau vài lần gặp ở sân bóng thì cũng không còn gặp lại cô nữa mà sau khi Lệ Thế Thành đi sang nước ngoài thì cô cũng giống như bặt vô âm tín hẳn.

Cho đến hôm nay lại gặp nhau ở đây...

Phải chăng đây lại là duyên số của hai người?

Hot

Comments

Nguyenz Hizng

Nguyenz Hizng

ý là t tưởng nu9 ở trần-)

2024-08-25

1

Wani

Wani

Thành thật mà nói đọc câu chuyện này riêng mình thấy có rất nhiều cảm xúc..Rất hay và ý nghĩa

2024-08-22

1

𝙲𝚑𝚊𝚗𝚑●⌣✿

𝙲𝚑𝚊𝚗𝚑●⌣✿

ê mới chương đầu mà thấy cũng dính dính rồi đó nha

2024-08-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play