DIỆT THẦN
Địa cầu, năm 2050, tháng 3, ngày 13 là 1 ngày tăm tối đối với nhân loại. Đây là ngày mà bất cứ ai sống sót đều không thể quên. Khi tất cả mọi thứ xung quanh biến đổi, quái vật sinh ra, nhân loại đứng trước hiểm họa tuyệt chủng. Cũng là ngày mà một cánh cửa khác đã mở ra, đánh dấu cho sự thay đổi hoàn toàn của toàn nhân loại nói riêng, và tất cả sinh vật trên địa cầu nói chung.
Việt Nam, một đất nước nhỏ bé hình chữ S ở Đông Nam Á. Phía tây là rừng núi, phía đông là biển cả.
Tĩnh X, khu công nghiệp Y là khu công nghiệp nặng trọng điểm của tĩnh. Số công nhân đang làm việc tại đây có hơn 1 vạn người.
Trần Vương, năm nay 33 tuổi, là người địa phương. Đã kết hôn và có 2 con 1 trai 1 gái. Hiện tại hắn đang là công nhân tại khu công nghiệp. Mức lương không cao, nhưng cũng đủ cho hắn trang trải cuộc sống.
Sáng hôm nay lúc làm việc, đã xảy ra sự cố khiến hắn hơi buồn phiền.
- Thật là 1 ngày xui xẻo
Trần Vương vừa bước đi trên hành lang vừa lẩm bẩm. Đây là hành lang tầng 1 của 1 tòa nhà 2 tầng. Tầng 2 là văn phòng làm việc. Tầng 1 thì có một dãy phòng dùng làm kho các loại vật tư, có một phòng được dùng làm phòng y tế. Bổng một giọng nói vang lên.
- Vương, thế nào rồi ? Thằng Nam, thằng Thành có sao không ? Nặng lắm không ? Sao anh gọi điện thoại mãi mà không liên lạc được ai thế ?
Chỉ thấy một người đàn ông trung tuần,hớt ha hớt hải đi nhanh tới, vừa đi vừa hỏi. Đây là Nguyển Văn Linh, quản lý trực tiếp của Trần Vương và hơn 100 công nhân khác đang làm việc tại khu công nghiệp này. Sáng nay hắn đang họp với các lảnh đạo tại tòa nhà khác, nơi làm việc của phòng giám đốc và bộ phận hành chính. Nghe cấp dưới gọi điện báo lại đội Trần Vương xảy ra tai nạn lúc đang làm việc. Hắn vội vàng xin phép về xưởng.
- Anh Linh, hai đứa nó gãy chân. Em bị xây xước nhẹ. Điện thoại em bị rơi, hỏng mất rồi. Nãy giờ em đứng ngoài hành lang. Không biết anh gọi cho Nam với Thành không ?
Nói rồi Trần Vương giơ cánh tay băng bó lên.
- Uh. Anh gọi mà không ai cầm máy cả Chuyện cụ thể thế nào, chú kể chi tiết lại cho anh nghe. Sao làm việc bất cẩn vậy ? Linh hỏi.
- Thì theo lịch, hôm nay 3 đứa tụi e đi thay động cơ của máy số 3. Lúc đem động cơ mới lên, đen đủi thế nào cáp treo ba lăng xích bị đứt một bên, động cơ rơi xuống. Chấn vào chân thằng Thành, đập lên bàn chân thằng Nam.
- Còn tay chú thì sao ? Linh hỏi tiếp.
- Tay em là do ba lăng xích rơi xuống quẹt trúng, nên bầm tím với xây xước nhẹ.
- Uhm. Lát chú đi cùng xe cấp cứu đưa Nam với Thành đi viện, tiện thể kiểm tra xem có bị gảy xương không ? Giờ a vào xem qua hai đứa nó tí rồi về văn phòng làm báo cáo, để còn gửi lại cho bên phòng giám đốc.
Linh nói rồi đi thẳng một mạch vào phòng y tế.
- Dạ anh.
Trần Vương vội đi theo. Hai người một trước, một sau vào phòng y tế. Chỉ thấy trên hai chiếc giường bệnh nhỏ có hai người đàn ông đang nằm. Gương mặt cả hai tái mét, co quắp vì đau. Hai người nằm trên giường, có một người bàn chân phải được băng bó sơ sài, máu thấm ra nhuộm đỏ cả băng bông. Một người khác thì chân trái sưng phù được nẹp bằng hai thanh gổ. Đây là Nam và Thành là đồng nghiệp của Trần Vương. Cách đây 30 phút họ bị tai nạn lúc đang làm việc.
Thấy quản lý Linh và Trần Vương bước vào, 2 người chỉ đưa mắt nhìn. Cơn đau từ chân khiến họ không còn sức lực để chào hỏi.
- Hai người chịu khó một chút, xe cấp cứu sắp đến rồi.
Quản lý Linh mở lời. Nói rồi ngồi xuống cạnh Thành. Trần Vương cũng kéo một chiếc ghế đẩu bằng inox ngồi xuống góc giường bệnh, nhìn bàn chân của Nam, trong mắt hiện lên nét lo âu. Bàn chân đó hiện đã dập nát, có nhiều khả năng phải tháo khớp. Sau vài câu thăm hỏi động viên, nhìn qua hai người một cái, khe khẻ thở dài, quản lý Linh đứng dậy.
- Thôi, ba đứa nghỉ đi, anh về văn phòng làm báo cáo tường trình vụ việc cho phòng giám đốc. Chắc xe cấp cứu cũng sắp đến rồi.
- Dạ vâng, chào anh.
Trần Vương khẽ nói. Đúng lúc này dị biến phát sinh. Vạn vật đứng yên. Một luồng ý chí giáng lâm. Tất cả sinh vật trên trái đất đều trở nên run rẩy, sợ hãi phát ra tận sâu trong linh hồn. Cảm giác như con kiến đứng dưới thần sơn. Chỉ có khủng hoảng và ngưỡng vọng. Trước mắt tất cả sinh linh, mọi thứ như biến mất, thế giới không còn tồn tại. Chỉ còn một luồng ánh sáng, thần thánh và tinh khiết. Từ trong luồng ánh sáng đó, có một dao động kỳ dị lan ra, truyền thẳng vào trong linh hồn của mỗi một sinh linh.
Đó là một thông điệp mà tất cả sinh linh đều hiểu được, bỏ qua rào cản của ngôn ngữ và chủng tộc. Mặc kệ người châu Á, châu Âu, châu Phi, mặc kệ là con người hay động vật cỏ cây. Tất cả đều hiểu được thông điệp mà luồng ánh sáng trước mắt truyền đến.
- Hành tinh thứ 137, vụ trụ thứ 15, đã đến lúc bước vào giai đoạn tiến hóa. Thời gian thay đổi cấu trúc tiến hóa là 3 giờ tính theo giờ trái đất. 90% sinh vật có trí tuệ sẽ chuyển hóa thành chủng tộc mới, khởi nguyên không có trí tuệ, chỉ có hung bạo và giết chóc để tiến hóa. Tất cả các sinh vật không có trí tuệ khác sẽ được thay đổi cấu trúc cơ thể để phù hợp tiến hóa. Sinh vật có trí tuệ sẽ mở ra cánh cửa tiến hóa, được ban cho hệ thống hổ trợ tiến hóa.
Sau khi thông điệp được gửi đi, luồng ánh sáng đó cũng biến mất. Trần vương mờ mịt mở mắt ra. Nhìn mọi thứ trước mắt, như mộng như ảo. Chỉ thấy trong phòng bệnh lúc này trước mắt là những điểm sáng với đủ mọi màu sắc đang lượn lờ xung quanh. Hắn thấy các điểm sáng đủ màu sắc xuyên qua 3 người trước mắt. Rất nhiều các điểm sáng đều xuyên qua Thành và Nam trên giường bệnh, chỉ là các điểm sáng màu đen đều biến mất trong cơ thể họ. Linh cũng giống vậy, chổ khác nhau là điểm sáng màu đỏ biến mât. Khi các điểm sáng xuyên qua cơ thể 3 người, biểu cảm của họ hoàn toàn khác nhau. Hắn chỉ thấy gương mặt của Thành và Nam vặn vẹo. Còn trên mặt của quản lý Linh lại chỉ là mờ mịt và nghi hoặc. Thời gian dần trôi, ánh mắt của Trần Vương càng phát ra kinh sợ. Hắn không thể nhúc nhích, ánh mắt chỉ có thể nhìn về trước mặt. Hắn thấy sự biến đổi đáng sợ trên cơ thể Thành và Nam. Cơ thể 2 người dần dần khô quắt lại, ánh mắt dần dần dại ra không còn tiêu cự, làn da biến thành sần sùi, móng tay dài ra nhọn hoắt như móng hổ, nước dãi chảy đầy miệng. Họ biến thành quái vật. Hắn sợ mình cũng biến thành như họ. Hắn không biết quang điểm kia cái nào bị cơ thể mình hấp thu. Đúng lúc này trong đầu hắn vang lên một âm thanh.
- Hệ thống hổ trợ tiến hóa cấu trúc hoàn thành.
Trước mắt hắn bổng hiện ra 1 màn hình trong suốt, với nhiều thẻ thông tin khác nhau, thẻ đầu tiên ánh lên 1 loạt thông tin.
Ký chủ : Trần Vương.
Chủng tộc: Nhân loại
Thuộc tính tiến hóa :
Tiên thiên :0
Hậu thiên :0
Thuộc tính cường hóa:
- lực lượng: 10
- tinh thần: 10
- nhanh nhẹn: 5
- thể lực : 15
- sức sống : 5
- trí tuệ : 10
Điểm cường hóa : 0
Thuộc tính tu luyện : 0
Vũ khí bổn mạng : 0
Cấp độ tiến hóa :0
Cấp độ cường hóa : 0
Hệ thống: cấp 1
Phía dưới những dòng thông tin kia là 2 thanh tiến độ trong suốt, thanh phía trên là cường hóa/tiến hóa, dưới là pháp lực. Bắt đầu là 0%, kết thúc là 100%. Nằm trên thanh tiến độ là : “Kinh nghiệm 0/10”. Hắn nhìn qua thông tin trên màn hình, đã hiểu vì sao ánh mắt Linh lại đầy nghi hoặc. Vì hắn giờ cũng đầy đầu toàn dấu hỏi.
Giọng nói điện tử lại vang lên
- Hiện tại ký chủ có cấp độ tiến hóa là 0, cấp độ cường hóa là 0, cấp độ tu luyện là 0. Để có thể cường hóa đến cấp tiếp theo cần 10 điểm kinh nghiệm. Sử dụng vũ khí của hệ thống giết địch có thể nhận được kinh nghiệm, sử dụng cơ thể giết địch cũng nhận được kinh nghiệm. Giết nhân loại nguồn gốc từ địa cầu phải mang hệ thống cấp 3 trở lên mới nhận được kinh nghiệm. Cứ 50 cấp cường hóa sẽ bắt đầu tiến hóa 1 lần.
Thời gian cấu trúc tiến hóa sắp kết thúc, xin ký chủ chú ý cẩn thận. Thời gian đếm ngược bắt đầu. Màn hình thông tin trước mặt Trần Vương biến mất, thay vào đó là 1 đồng hồ đếm ngược : 100, 99, 98, .....Đồng thời trong tay hắn và quản lý Linh đều xuất hiện một cây gậy gổ tròn, dài tầm 1m.
Trần Vương cảm thấy lo lâu, mắt vừa nhìn thời gian, vừa nhìn về 2 quái vật trên giường bệnh.
10, 9, 8 ...0
Khi thời gian về 0, hắn lập tức nhảy lùi về phía sau. Đồng thời hét lên :
- Anh Linh, cẩn thận.
Linh nghi hoặc nhìn hắn, không biết sau lưng quái vật mà Thành biến đổi đang đứng dậy, nhưng do một chân đã gảy nên nghiêng ngả bổ về phía trước, nó vươn tay chụp vào vai Linh. Móng vuốt sắc nhọn cào ra năm đường máu từ vai xuống lưng Linh. Bị đau, Linh phản xạ bước lên trước, vung gậy gổ trong tay về phía sau. Đập trúng đầu quái vât, khiến nó nghiêng sang 1 bên. Lúc này quái vật do Nam biến thành cũng dứng dậy, nhưng do 1 bàn chân dập nát nên cũng ngã nhào xuống nhà. Linh hoảng sợ đi nhanh tới chổ Trần Vương, nhìn 2 con quái vật đang cố đứng lên lại ngã xuống. Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mê mang, hoảng sợ trong mắt đối phương.
- Anh Linh, a có sao không ?
Nhìn Linh, Trần Vương cất lời hỏi thăm. Nghe Trần Vương hỏi, Linh mới tỉnh lại từ hoảng sợ, nhìn qua hai con quái vật đang cố bò qua chổ họ. Linh hít hà một hơi.
- Đau chết anh. Đi ra khỏi đây đã.
Linh nhăn mặt, nhìn qua 2 con quái vật nói. Hai người vội rời khỏi phòng y tế. Vừa ra hành lang, họ lại hoảng sợ quay trở vào. Lúc này phía ngoài, trên hai đầu hành lang đều có quái vật do công nhân biến thành. Phía trái 3 con, bên phải 4 con.
Quay lại phòng y tế. Họ vội vã chốt cửa, đẩy 1 chiếc bàn lại chắn phía sau. Hai người nhìn nhau cười khổ.
- Bây giờ phải làm sao anh Linh ?
Trần Vương nhăn nhó hỏi.
- Anh cũng không biết. Chắc chúng ta phải đợi ở đây. Chờ công an hoặc quân đội cứu trợ.
- Họ thì sao ?
Trần Vương chỉ 2 con quái vật đang bò về phía họ hỏi. Linh im lặng, nhìn chằm chằm Trần Vương rồi nói.
- Họ đã không phải là con người nữa, chúng ta cần sống sót.
Trần Vương im lặng, bần thần hồi lâu. Hắn hiểu những lời Linh nói. Nhưng họ là 2 đồng nghiệp thân thiết. Làm việc với nhau thời gian không ngắn. Mặc dù không đến mức thân như anh em ruột thịt. Nhưng dù sao cũng có tình cảm đồng nghiệp với nhau. Giờ phải tự tay giải quyết họ khiến hắn chần chờ.
- Chúng ta cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Anh cũng cần băng bó vết thương. Để họ đuổi theo chúng ta như vậy cũng không phải là cách.
Nhìn 2 con quái vật đang bò lại, Linh tiếp tục nói. Họ luôn phải di chuyển tránh hai con quái vật này. Phòng y tế này cũng ko quá rộng. Luôn di chuyển, ai cũng thấy mệt.
Trần Vương chần chờ một lúc, nắm tay siết chặt, ánh mắt trở nên kiên định. Đúng vậy, hắn cũng cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Hơn nữa trong lòng hắn lúc này đang có một điều lo lắng. Hắn muốn an tĩnh để gọi điện thoại về nhà. Hắn lo cho họ, vợ hắn, 2 con cùng bố mẹ hắn. Hắn không biết họ hiện tại như thế nào. Hắn bức thiết muốn biết họ có an toàn hay không, có bị biến dị không.
Updated 87 Episodes
Comments
Bum.
Tôi thích cách bạn mang nước Việt Nam vào này /Good/
2024-11-08
0
Mộng Nguyệt
Họ Nguyển mới à nha:))
2024-10-17
0
Hạnh Trần
có đầu tư.
2024-08-30
0