Những ngày sau đó, Shimizu Mei không còn gặp lại Kouchou Shinobu nữa. Dù vậy, nhờ những não bổ của Shinobu vào mấy ngày trước mà nhân viên y tế của Điệp phủ rất quan tâm cô, thái độ vô cùng thân thiện.
Thỉnh thoảng cũng có vài Kakushi đến trò chuyện với cô nữa, hẳn là để xua đi nỗi cô đơn khi đồng bạn ra đi do Kouchou Shinobu não bổ ra hôm nọ. Nhờ vậy mà cô biết thêm về quá khứ của nguyên chủ.
“Shimizu Mei” sống trong một gia đình không tính là giàu nhưng cũng đầy đủ và dư dả. Nhưng số phận trớ trêu khi cả nhà bị quỷ tập kích vào ban đêm. Cả thị trấn chỉ có cô ấy cùng một số người may mắn sống sót.
Nguyên chủ vì muốn báo thù cho gia đình nên đã gia nhập vào Quỷ sát đội làm kiếm sĩ diệt quỷ. Tuy nhiên vì tư chất bình thường, cầm được kiếm nhưng không dùng được hơi thở, “Shimizu Mei” không thể cầm kiếm diệt quỷ nên chỉ đành làm Kakushi hỗ trợ hậu cần.
Phập! Phập! Phập! Những mũi kim mảnh bay thẳng tới tấm bia.
Shimizu Mei đứng hơi cúi người, tay chống đầu gối, một tay còn cầm ống sáo: ““Hộc, hộc!”
Thứ cô cầm gọi là xuyên phong sáo, một loại vũ khí chuyên dùng để phóng ám khí. Shimizu Mei đã hỏi thử Aoi về loại vũ khí này. Kouchou Shinobu là một người chuyên dùng độc nên cô đoán Điệp phủ sẽ có ám khí để kết hợp với độc. Sự thật chính minh, suy đoán của cô không sai.
Biết mình thể chất bình thường lại không có Nichirin đao nên Shimizu Mei buộc phải nghĩ cách để xoay sở mà sống sót. Dù sao thì cô cũng không có bản lĩnh câu kéo với quỷ đến khi mặt trời mọc.
Còn về Nichirin đao ấy à… Ai sẽ đồng ý cấp một cái Nichirin đao cho một Kakushi không thể dùng hơi thở chứ? Trao thứ vũ khí làm từ kim loại quý giá cho một Kakushi, kiếm sĩ trong Quỷ sát đội chưa kịp rút kiếm thì thợ rèn chắc chắn đã cầm búa gõ đầu cô rồi.
Shimizu Mei sau một lúc thì cũng đã ngừng tự biên tự diễn trong lòng. Cảm thấy bản thân hôm nay đã luyện tập đủ, cô rời khỏi phòng huấn luyện của Điệp phủ mà đi rửa mặt thay đồ.
Vì hiện tại đang dưỡng thương nên cô không mang khăn che mặt và mũ đội đầu chuyên dụng. Nhan sắc của cô sau tấm mặt nạ lúc này mới hiện rõ.
Thiếu nữ đứng trước gương nhìn dung mạo của bản thân liền không nhịn được mà tự luyến trong lòng: ‘Làn da trắng hồng, mái tóc đen mượt, đôi mắt đỏ rực, lấp lánh như những viên ruby… Quả nhan sắc này là tác giả độ lố tay nên tìm cách phong ấn đây mà\~! Khụ!’
Được một lúc thì cô khẽ hắng giọng, đeo khăn che mặt màu trắng, mặc đồ bảo hộ rồi đi vào một căn phòng có nhiều loại dược liệu cùng dụng cụ thí nghiệm.
Để có thể sống sót, Shimizu Mei lợi dụng triệt để mọi nguồn lực có thể xin xỏ được. Muốn tổn thương được quỷ thì kim thường với bột hoa tử đằng là không đủ, vậy nên cô bắt chước Kouchou Shinobu, chế độc diệt quỷ.
Dĩ nhiên, da mặt cô chưa dày đến mức xin công thức độc quyền của người ta, công thức cô nghiên cứu là hệ thống cấp. Ở Điệp phủ không thiếu sách y học cùng dược liệu, và thứ cô xin chỉ là những nguyên liệu cơ bản nên Shimizu Mei không gặp khó khăn mấy.
Do là kẻ ngoài ngành, không hiểu chút gì về y học mà ngày đầu cô học qua công thức mà lú luôn, nghĩ đến đây khiến thiếu nữ không khỏi thở dài.
Người ta xuyên không được buff này buff nọ, cô xuyên qua không phải bị giết thì chính là trên đường bị giết, cả thế giới này còn muốn giết cô, hệ thống lại đưa đồ một cách nửa vời, cho công thức lại không phổ cập kiến thức.
Thể chất tăng như không tăng, chả khác gì lúc trước. Như vầy thì thà rằng cho cô một cái hơi thở phù hợp với bản thân có hơn không? Còn không thì tốt xấu cho cô cái kí ức khi nguyên chủ học hơi thở đã a.
Shimizu Mei nghĩ đến đây liền ai oán lần thứ n, kí ức nguyên chủ hầu hết cô đều kế thừa nhưng cách vận dụng hơi thở lại không thấy một mống.
Đừng tưởng cô không biết, thời đại này y học vẫn chưa phát triển đến độ kiểm tra sức khỏe liền biết có thể học được hơi thở hay không. Nguyên chủ nhất định là phải tiếp xúc qua, mới biết bản thân không thể học.
Bùm! Tiếng nổ vang lên trong phòng.
Shimizu Mei ho sặc sụa: ““Khụ! Khụ!”
Đây đã là lần thứ 10 rồi. Vận khí của cô có phải tệ quá rồi không? Vì cái gì công thức sơ cấp lại nổ nhiều như vậy? Kiếp trước cô cũng không phải sát thủ phòng bếp, hơn nữa mấy ngày qua cô còn phụ bếp Aoi rất bình thường.
Hay là… Thiếu nữ khẽ xoa cằm ngẫm nghĩ, đôi mắt đỏ khép hờ, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Đừng nói là hệ thống chơi cô, đưa sai công thức? Hẳn là không có, cô còn chưa đắc tội nó mà?
Aoi lúc này đi ngang qua cũng bị sặc không kém: “Khụ! Lại nổ nữa sao? Mei-chan, cậu có chắc là làm đúng công thức không vậy?”
May mắn đây là độc dành cho quỷ, nếu là người có khi cô đã bay màu từ đời nào rồi.
Shimizu Mei thấy Aoi đi ngang qua đành nhờ giúp đỡ: “Khụ! Khụ! Không chắc nữa, cậu xem thử giúp mình được không, Aoi-chan?”
Mấy ngày nữa cô phải quay về với công việc rồi, lại không chế được độc, lỡ gặp quỷ chơi “ú òa” giữa đường thì chỉ có nước lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân thôi.
“Cái này… xin lỗi nhé, Mei-chan!” Aoi nghe cô nói vậy thì ngập ngừng, cười khó xử: “Về độc mình không rành đâu, mình trước giờ chủ yếu chỉ hỗ trợ Shinobu-sama làm thuốc cứu người thôi. Chế độc diệt quỷ không phải sở trường của mình.”
Shimizu Mei nghe vậy chỉ có thể thở dài, trời đang muốn triệt đường sống của cô sao? Cái hệ thống không đáng tin cậy này!
Updated 99 Episodes
Comments
iu quá à
hay mà sao khum có ai bình luận
2025-03-16
1