Quyển sách bất chợt bị lực ném mạnh văng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng thấp thoáng loé vào khung cảnh bên trong hiện rõ, chàng trai đứng giữa đống hỗn loạn đang điên cuồng đập phá đồ đạc, mảnh thủy tinh do ống nghiệm bị vỡ cứa ngang chân cũng không khiến hắn dừng lại.
Thành Dụ
Mẹ kiếp, chết tiệt, chết tiệt! Lại hỏng!!
Trong cơn tức giận, con dao do tác động mà rơi xuống tiếng vang chói tai thu hút sự chú ý, bàn tay trắng nõn cầm chặt cán dao hắn u ám nhìn chằm chằm nó từ từ kề sát cổ tay.
Thành Dụ
" Phiền chết đi được..Tại sao lại thất bại tại sao vẫn luôn thất bại? "
Chất lỏng đỏ sẫm chảy dọc theo cánh tay nhiễu xuống sàn, từng giọt đọng lại dần thành một vũng mùi tanh tưởi hoà lẫn với mùi thuốc do điều chế thất bại càng khiến Thành Dụ điên tiết.
Thành Dụ
" Vì sao vẫn luôn là thất bại, rốt cuộc sai ở chỗ nào? Rõ ràng đã cố gắng đến thế mà vẫn không thành công, có phải cả đời này mình cũng không thành công có được sự công nhận từ người khác sao.... "
Hắn liên tục nhớ lại những lần thất bại, giáo viên chế giễu hắn vô dụng, cha mẹ coi thường hắn là sản phẩm lỗi có cố gắng như nào cũng không bằng em trai hắn, Thành Dụ nở nụ cười châm chọc.
Thành Dụ
" Phải rồi... Loại vô dụng như mày thì làm được gì? Thành Dụ à Thành Dụ..."
Căn phòng u tối, ánh đèn duy nhất cũng bị hắn gạt phắt đi giờ đây hắn chìm trong bóng tối mà hắn cũng không định thoát ra.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, từng hồi chuông reo lên đánh thức hắn, Thành Dụ cầm điện thoại lên xem.
" Nhốt mình trong phòng đủ chưa? Đến đây, không đến thì chú sẽ đến lôi cháu đi. "
Ánh mắt hờ hững của hắn thay đổi, siết chặt tay. Đối phương không thấy hắn trả lời cũng không tức giận mà cười thành tiếng, nghe tiếng cười châm chọc hắn ném mạnh điện thoại xuống sàn.
Thành Dụ
Hahahaha.
Nửa tiếng sau hắn có mặt tại phòng huấn luyện, hắn bước vào đã thấy chú hắn cùng đội ba đã có mặt đang chờ hắn. Thiếu niên thấy người đã tới thì nhoẻn miệng cười tươi.
Thành Tiến
Ô kìa? Ai đây ta~ Thiên tài thất bại, hahhahah.
Thành Tiến kề sát vai hắn, ngửi mùi máu thiếu niên bật cười, vỗ vai hắn.
Thành Tiến
Thật buồn nôn nha.
Thành Dụ một ánh mắt cũng không cho thiếu niên đang công khai chế giễu mình mà chỉ nhìn vào người đang ngồi vị trí chủ đạo.
Phong
Đến đây.
Thành Dụ hơi do dự, thấy thế Thành Tiến đẩy mạnh hắn về phía trước, đột ngột bị đẩy hắn không vững mà quỳ trước mặt bọn họ.
Thành Tiến
Hahahaha, cách chào hỏi của mày cũng thật độc đáo.
Phong
Đứng lên, còn ngươi ngậm miệng.
Thành Tiến lập tức thu lại thái độ cợt nhả mà nghiêm túc cúi đầu, Thành Dụ tiến sát người đối diện.
Thành Dụ
Chú cho gọi tôi?
Phong
Thiên tài thất bại?
Phong
Thành Dụ, ngươi nên tự biết năng lực bản thân ngươi.
Comments