Đi siêu thị cùng anh hai thật thích. Mấy khi anh hai được nghỉ ở nhà mà chịu đi chợ cùng cô chứ. Cô phải năn nỉ hết cỡ, dùng đủ mọi chiêu dụ dỗ có, dọa dẫm có anh hai mới chịu đi cùng cho nên cô mới phải tân dụng cho hết chứ.
Cô định chiều nay xuống bếp nấu ăn đãi cả nhà, để cho mấy anh trai khỏi bảo cô không giống con gái. Nhất là Bảo Việt suốt ngày cứ thích cãi nhau với cô. Bảo Vy với Bảo An, anh hai của cô mua được một đống đồ. Bảo Vy tính ra cửa đợi anh hai lấy xe, không nghĩ tới mới ra khỏi cửa đã bị một người đụng phải, đồ trên tay cô rơi xuống hết mà người đó lại đi thẳng không thèm xin lỗi lấy một câu mới ức chứ.
Cô bực mình, không nhìn đống đồ rơi trên đất, cô hét lớn:
"- Này anh kia. Bộ anh không có ngôn ngữ hay sao mà đụng phải người ta không thèm xin lỗi lấy một câu hả? Đồ bất lịch sự." Vô duyên cũng vô duyên vừa thôi chứ.
Ai ngờ người kia quay lại cau mày:
"- Đường này đâu phải là của riêng cô. Cô đi cũng phải biết nhìn đường chứ."
Nói xong đi thẳng, Bảo Vy nổi nóng:
"- Anh đứng lại đó cho tôi. Tôi chưa nói xong mà... "
Nhưng hắn đã sớm không thấy bóng dáng. Bảo Vy bực mình, đúng lúc đó Bảo An đi đến gần:
"- Sao vậy Út?"
Bảo Vy ấm ức kể lại cho anh hai nghe sự việc vừa rồi, xong cô chốt lại một câu:
"- Đúng là bất lịch sự thật mà."
Bảo An mỉm cười thật hiền:
"- Ừ. Đúng là bất lịch sự thật. Nhưng em là con người lịch sự thì có cần phải đứng chửi nhau với người ta ngay trước cửa siêu thị như này không?"
Bảo Vy nghẹn giọng:
"- Anh... " Cô là muốn kể với anh để tìm đồng minh chứ không nghĩ là anh sẽ chỉnh cô như vậy.
Bảo An kéo nhẹ tay em gái:
"- Thôi được rồi. Về nhà nha. Chắc giờ này ba mẹ và Bảo Việt cũng về tới nhà rồi."
Nghe anh hai nói vậy Bảo Vy dịu ngay nét mặt, cô vui vẻ theo anh ra xe, nghĩ đến cảnh tượng được quây quần cùng gia đình bên mâm cơm là cô liền thấy vui vẻ. Gia đình cô ai cũng bận rộn nhưng cơm tối đều giành thời gian bên nhau. Loại cảm giác hạnh phúc này không phải ai cũng có nên cả nhà cô ai cũng trân trọng. Nghĩ thế nên cô cũng không để tâm đến chuyện vừa nãy, dù sao hắn cũng là người dưng mà người dưng thì không nên để ý nhiều.
******
Ra về, Bảo Vy đi thẳng một mạch ra cửa, tính ra cổng đợi Vân Oanh và Yến Nga. Không ngờ cô vừa đi được một đoạn thì có người với dáng điệu vội vàng va vào cô làm cô té ngửa.
Người đó lên tiếng:
"- Xin lỗi. Cô có sao không?"
Xúi quẩy. Mấy hôm nay ra đường cô đâu có mặc áo đỏ đâu mà toàn bị người húc vô cớ thế nhỉ? Hôm nay ra đường cô nhớ mình đâu bước chân trái ra trước đâu? Thấy cô không lên tiếng, người kia vội vàng lên tiếng:
"- Cô à. Cô không sao chứ? Tôi xin lỗi" Lẽ nào là do mình đụng quá mạnh?
Bảo Vy đứng dậy, phủi hết bụi dính trên quần áo mìnn rồi nhìn thẳng vào mặt người đối diện, một chàng trai tuấn tú, cặp mắt kính trông có vẻ thư sinh. Cái nhìn của cô làm người kia bối rối, cô mỉm cười:
"- Tôi không sao. Cũng tại tôi đi đường không chịu chú ý."
Cô cười? Nụ cười của cô đẹp quá, nói thêm vài câu nữa có sao không nhỉ? Mặc kệ thằng kia đợi thêm chút nữa đi:
"- Tôi là Vỹ Lâm. Đa khoa. Còn cô?"
À, ra thế, nhưng Bảo Vy vẫn mỉm cười:
"- Tôi tên Bảo Vy. Đa khoa."
Vỹ Lâm thấy cô trả lời thì rất vui vẻ:
"- Bảo Vy. Thật xin lỗi cô."
Bảo Vy thấy chán:
"- Được rồi. Tôi phải đi đây. Bạn tôi đang đợi."
Nói xong cô đi thẳng ra chỗ bọn bạn đang đứng đợi nãy giờ để lại sau lưng cái nhìn đắm đuối có phần mê muội của Vỹ Lâm.
*
"- Trọng Quân, phía này nè."
Vỹ Lâm giơ tay ra hiệu cho bạn khi thoáng thấy thằng bạn mắc dịch mất tích mấy tuần nay vừa bước vào cửa.
Thản nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện, Trọng Quân nhướng mắt hỏi bạn:
"- Gọi ta ra đây có gì không?" Hi vọng là có gì chứ nếu không hắn đừng mong lành lặn trở về khi dở chứng gọi anh ra đây.
"- Có việc gì thì cũng từ từ." Vỹ Lâm bình thản "Uống nước đã, rồi từ từ nói chuyện." Vừa gọi cho bạn ly cafe đen đá anh vừa nói, thằng này sao không có tí nhẫn nại nào cả chứ. Biết vậy rồi nhưng mất tích cả tuần gọi điện không thèm nghe, nhắn tin không thèm nhắn lại, nếu không phải anh cố ý nói sẽ đóng đô nơi nhà Ái Ái thì hắn có chịu xuất hiện không?
"- Có gì thì nói nhanh lên."
Hắn biết thừa tính anh không nhẫn nại, nếu hắn vẫn cứ cà kê dê ngỗng thế này thì có gì hắn gánh hết cho đáng. Sao hắn không biết là anh thà ở nhà ngủ còn hơn là ngồi nói chuyện với hắn như thế này cơ chứ? Nếu hắn không dọa sẽ nói cho Ái Ái biết là anh không ở chỗ hắn thì có chết anh cũng không bị hắn úy hiếp như vậy đâu. Chẳng qua anh không muốn mình vừa yên tĩnh được mấy ngày lại bị léo nhéo bên tai tiếng của Ái Ái như vậy.
"- Không có gì, nhiều khi muốn lôi mi ra ngoài phơi nắng cho nó khỏi mốc ấy mà." Thấy ánh mắt bạn nhìn mình chằm chằm Vỹ Lâm bỗng thấy lạnh sống lưng, không chừng mình nói một hồi nữa chắc hắn dám lột da anh luôn quá. Đổi đề tài thôi.
"- Sao vậy mi? Vụ báo cáo xong rồi hả?"
Trọng Quân nhàn nhạt gật đầu, nhếch môi:
"- Mi cũng quan tâm sao?" Tưởng chỉ quan tâm mỗi hoa khôi thôi chứ?
Vỹ Lâm cười hì hì:
"- Mi không cần phải xỏ xiên ta như vậy chứ? Dù ta suốt ngày có chạy theo mấy em hoa khôi nhưng sự nghiệp vẫn được đặt lên hàng đầu nha."
Trọng Quân nhướng mi:
"- Vậy sao? Vậy từ nay mi làm ơn lo sự nghiệp của mi giùm ta đi nghe, ta cũng muốn nghỉ ngơi rồi." Báo cáo thực tập hai người cũng chỉ có mình anh làm, còn hắn suốt ngày cứ Bảo Vy, Bảo Vy nhưng rốt cục có dám tấn công đâu.
Vỹ Lâm nghe bạn nói vậy giật mình, xua tay rối rít:
"- Thôi mà. Mi đã giúp thì giúp cho trót đi, ta còn chưa thực hiện được kế hoạch mà."
Trọng Quân lười biếng hỏi:
"- Đến đâu rồi?"
"- Mới nói chuyện với nàng có một lần thôi à. Nhưng nàng lạnh lùng kinh khủng."
"- Nhảm nhí. Cũng chỉ có vậy thôi."
Sao hắn rảnh việc dữ vậy chứ? Lôi anh ra đây để nói mấy thứ vớ vẩn, lỡ để Ái Ái bắt gặp có phải là anh khổ không? Anh đã nói với cô ấy là mấy hôm nay anh đến nhà Vỹ Lâm làm cho xong báo cáo thực tập, nếu không có gì thì đừng làm phiền anh.
Nhưng nếu để cô ấy bắt gặp anh ngồi ung dung nhàn nhã với Vỹ Lâm thế này thể nào cũng làm ầm lên cho xem.
Nghĩ đến Ái Ái anh lại thấy nản.
Ái Ái là con bạn ba anh, nhỏ hơn anh hai tuổi. Cả ba anh và ba Ái Ái đều vun vén muốn hai người thành đôi. Có như vậy thì tình bạn giữa hai người sẽ thân hơn, và công việc làm ăn cũng thuận lợi hơn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của Ái Ái. Ái Ái đẹp, cô đẹp một cách kiêu sa, được trang điểm một cách cầu kỳ và kiểu cách. Mỗi khi đi bên cạnh cô, mọi người xung quanh đều trầm trồ hâm mộ, và cũng có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ nhìn anh làm anh thấy cũng hay hay, một chút thích thú.
Nhưng cô ấy càng ngày càng quá đáng, luôn mượn danh nghĩa là bạn gái của anh đi làm những việc hết sức ngu xuẩn và tầm thường. Cô muốn độc chiếm anh, cô ghen với những người bạn cùng giới với anh. Anh nhận ra mình càng ngày càng chán nản, không còn hứng thú muốn gặp cô nữa mà thay vào đó là "trốn".
Cô ta nghĩ sao khi đi cặp kè với những người đàn ông xứng tuổi ba mình nhỉ? Không phải anh muốn quản hay theo dõi mà do cô ta cứ xuất hiện trước mặt những người bạn của anh nên họ không nhịn không được mà nói lại với anh. Dù sao anh cũng không muốn mình vì một đóa hoa trong nhà kính, có sắc không có hương mà chịu buông tha cả rừng rậm như thế. Anh còn trẻ mà.
"- ..."
"- Này. Mi không nghe ta nói gì hả?" Vỹ Lâm lay vai bạn. Nãy giờ anh chỉ nói cho một mình anh nghe thôi sao? Sao anh lại có thằng bạn cao quý như vậy chứ, mở miệng một lời cũng sợ tổn khí sao?
Trọng Quân thu lại dòng suy nghĩ, mở miệng:
"- Mi nói gì?"
"- Ta nói mi quyết định chuyện giữa mi và cô Ái Ái kia sao rồi? Không phải muốn trốn như thế này mãi chứ?"
Trọng Quân trầm ngâm:
"- Đó là chuyện của ta." Suy nghĩ một lát anh đứng lên nói " Thôi. Ta về đây."
Nói xong là đi về luôn để lại một mình Vỹ Lâm chưng hửng. Anh gọi hắn ra đây để nói chuyện chứ không phải để ngắm hắn nha, chưa kịp nói gì đã đi về rồi. Thằng này, nhiều khi anh là bạn hắn mà không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa. Muốn chia tay thì nói một lời không phải xong sao? Suy nghĩ nhiều thế làm gì không biết nữa?
Updated 41 Episodes
Comments