[ Đam Mỹ ] Hạnh Phúc Nào Cho Em
Niệm Dương
Hà Niệm Dương
Hôm nay anh có về ăn cơm không?/ gọi điện thoại /
Hàn Đông Phong
Xin lỗi em, hôm nay anh có hẹn với đối tác, sẽ về trễ…
Hà Niệm Dương
Em hiểu rồi, anh đã ăn gì chưa?
Đôi tay Niệm Dương vẫn thoăn thoát thái rau củ thành hạt lựu đều tăm tắp rồi cho hết tất cả vào để hoàn thiện món súp mà Đông Phong thích nhất
Em khẽ thở dài, hắn lại tắt điện thoại giữa chừng rồi!
Hà Niệm Dương
Cái nồi này, một mình mình không thể nuốt hết đâu…/ cười khổ /
Sau khi hoàn thành xong món súp nóng hổi, Niệm Dương cẩn thận cho vào can giữ nhiệt, chỉ để lại đúng một phần vừa đủ ăn cho bản thân
Hà Niệm Dương
“ Lây thêm…ít bánh nướng nhỉ?”
Nhưng chiếc bánh gừng nướng thơm phức với màu sắc vô cùng đẹp mắt được em cẩn thận gói ghém lại và để cả bánh vào súp vào một cái túi giữ nhiệt lớn
Hôm nay, em sẽ đến thăm mái ấm của sơ An Nhiên, nơi mà em đã từng ở lúc nhỏ
Niệm Dương bước khỏi cửa chính của căn nhà rộng lớn, cẩn thận tắt hết thiết bị đo cường độ âm thanh và khoá cửa nhà thật kĩ càng
Đôi ủng màu lam của em hằn lại dấu chân đều đặn trên nền tuyết, khăn len cũng cùng màu với đôi ủng và máy trợ thính em đang đeo cũng có màu tương tự
Màu xanh lam…màu mà cả em và Đông Phong đều thích
Hà Niệm Dương
Sơ à, con đến rồi…/ tháo đôi ủng đi tuyết ra /
Sơ An Nhiên
Aiyo, tuyết mới vừa ngừng rơi, đường xá thế này mà con cũng đến sao, cực cho con quá! / sốt sắn đón tiếp /
Hà Niệm Dương
Dạ không sao, hôm nay con rảnh lắm! Đến thăm tụi nhỏ một chút ấy mà!/ đưa túi đồ ăn cho bà sơ già /
Sơ An Nhiên
Đám nhỏ này hôm nay lại được anh cho quà nhé! Mau cảm ơn đi nào…/ trìu mến /
Niệm Dương bước vào trong, thanh âm những đứa trẻ đang đồng thanh cảm ơn em với chất giọng non nớt đều được nghe rõ ràng nhờ máy trợ thính
Hà Niệm Dương
Các em đợi bà chia phần cho từng đứa nhé!
Bà sơ đưa lại chiếc túi cho cô bảo mẫu của đám trẻ, cẩn thận dặn dò cho cô chia quà cho từng đứa rồi ngồi lên phản gỗ phủ sơn bóng loáng tán gẫu cùng Niệm Dương
Sơ An Nhiên
Hôm nay Đông Phong không đến cùng con à?
Hà Niệm Dương
Dạ…anh ấy có việc bận phải xử lí ở công ty nên nhờ con đem ít bánh đến cho tụi nhỏ, sẵn tiện thăm sơ ấy mà…
Sơ An Nhiên
Cũng phải, dù sao thì Đông Phong bây giờ cũng thành đạt như vậy, bận cũng đúng rồi…
Sơ An Nhiên
Con nhớ gửi lời hỏi thăm sức khoẻ nó dùm ta nhé!
Em và Đông Phong, cả hai đều là trẻ mồ côi ở mái ấm này
Hà Niệm Dương từ khi biết nhận thức thì bản thân đã có mặt ở đây rồi, vậy nên danh tính cha mẹ ruột của em đến nay đều chẳng có gì
Còn Đông Phong vào đây năm 7 tuổi, Niệm Dương lúc 5 tuổi đã thấy sơ An Nhiên phải dỗ dành một cậu bé mặt mày luôn cau có khi mới bước vào đây
Nhanh chóng, cả hai đã trở nên thân thiết
Hà Niệm Dương
Sơ này…Dương Khiết vẫn không có tin tức gì sao?
Sơ An Nhiên
Có lẽ chúng ta và con bé không còn duyên gặp lại rồi…mọi liên lạc của nó đều đã vô dụng/ buồn rầu /
Dương Khiết là bạn thanh mai trúc mã của Đông Phong, cô ấy đã theo gia đình chuyển đến nơi khác sau cái ngày gia đình hắn tan vỡ
Dù sau này, người bên cạnh hắn là Niệm Dương, nhưng bấy lâu nay Đông Phong vẫn luôn ráo riết tìm kiếm tung tích của người bạn thuở nhỏ
Một vệt ánh dương tinh khiết trong lòng hắn
Sơ An Nhiên
Dạo này con sao rồi? Hai đứa…không có xích mích gì đấy chứ?/ xoa đầu em /
Hà Niệm Dương
Dạ không ạ! Đông Phong thương con lắm, chỉ tại hiện giờ anh ấy rất bận nên mới không thường xuyên ở nhà thôi!
Sơ An Nhiên nhìn Niệm Dương trước mặt đang không ngừng kể về Đông Phong với ánh mắt tự hào và nụ cười thuần khiết
Nhưng…lòng ba vẫn có chút gì đó bâng khuâng
Sơ An Nhiên
“Cũng mong là hai đứa nó sẽ ổn…”
Sở dĩ, Đông Phong lựa chọn đưa Niệm Dương về sống cùng mình là vì khi hắn đã đỉ tuổi thành niên, Niệm Dương là người kề cận giúp đỡ hắn trong việc tranh đoạt lại gia sản của cha mẹ
Niệm Dương là một vũ công múa ba lê, năm 16 17, một mình em đã bạt mạng dùng tài năng để chạy hết tất cả các buổi diễn lớn nhỏ, chung quy lại cũng vì để có thêm kinh phí hỗ trợ Đông Phong
Suốt 2 năm ròng rã, cuối cùng mọi thứ đâu lại vào đấy!
Sơ An Nhiên là người trực tiếp chứng kiến sự gắn kết chậm rãi của hai đứa trẻ, bà cũng chính là người đã dạy Niệm Dương học ba lê
Bà biết, một đứa trẻ sớm đã thiếu vắng tình thương như Niệm Dương chỉ cần vài câu thăm hỏi cùng chút quan tâm em đã lập tức xem người ấy là người quan trọng
Đông Phong đã cho Niệm Dương chiếc kẹo ngọt, giúp em gấp chăn sau khi thức dậy, dạy cho em đọc chữ lưu loát và còn chủ động chia sẻ câu chuyện của mình cho em nghe
Hiện tại, dù đã sống chung thế nhưng, mối quan hệ của cả hai chỉ ngừng lại ở mức bạn bè thân thiết, cũng chỉ có em ngu muội đơn phương hắn lâu như vậy
Sơ An Nhiên
Con có còn theo ba lê không?/ ánh mắt trông chờ /
Hà Niệm Dương
/ Mi mắt rũ xuống /
Hà Niệm Dương
Mỗi ngày con vẫn cố gắng luyện tập một chút, nhưng giờ không còn ai mời con đi diễn nữa…/ cười khổ /
Hà Niệm Dương
Người ta không chuộng vũ công nam bị khiếm thính…
Sơ An Nhiên nghe được tiếng nấc nhẹ trong lời nói của em, hiểu được cảm xúc của Niệm Dương ngay lúc này!
Bà ôm lấy em, hệt như lúc nhỏ, cẩn thận vỗ về đứa trẻ đang tuổi thân
Sơ An Nhiên
Chẳng có tia nắng nào lại không sáng, con à…
Comments
Suy hết tháng cùng đại yêu☺️💔
rồi rồi, lại có khả năng là bạch nguyệt quang 😔💔
2024-11-18
0
cabybaraaaaa
ui ui
truyện hay mà giờ này mới biết 🥲🥲🥲🥲
2024-09-09
0
cabybaraaaaa
khong ổn đâu sơ oiiiiii
2024-09-09
0