Chương 4
Phòng khách chìm trong ánh đèn vàng dịu, chiếc sofa dài đón lấy bóng người đang tựa lưng mệt mỏi. Trần Đăng Dương ngồi đó, laptop mở trên bàn nhưng màn hình gần như bất động. Từng con số, từng dòng báo cáo mờ nhòe trong tầm mắt , đầu óc cậu hoàn toàn không ở đây.
Ngón tay gõ nhẹ lên mép bàn, nhịp điệu thất thường. Đôi chân thon dài vắt chéo, bộ âu phục đã tháo khuy vẫn còn trên người. Tóc khẽ rũ xuống trán, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng lặng lẽ.
Trần Đăng Dương
Gặp lúc nào không gặp... lại gặp ngay lúc này.
Một câu buông nhẹ, vừa như nói với bản thân, vừa như một lời trách móc lẫn tiếc nuối.
Trần Đăng Dương
*chống khuỷu tay lên đùi, hai ngón tay xoa nhẹ thái dương* Lê Quang Hùng... đến bao giờ mới dừng lại được?
Hình ảnh người kia cứ hiện về. Ánh mắt cứng đầu, đôi môi cố tình tỏ ra lạnh nhạt, nhưng sâu trong ánh nhìn đó lại rõ ràng là một chút ngập ngừng, dè chừng và... yếu mềm.
Trần Đăng Dương
Ngày nào cũng phải nhìn anh qua màn hình. Có thằng điên nào chịu được cảnh đó mãi đâu. Mẹ kiếp... yêu mà không có được, khác gì tự tra tấn bản thân.
Cậu nói nhỏ, nhưng từng từ đều lạnh đến tận tủy. Mắt vẫn hướng về laptop, nhưng suy nghĩ thì đã trôi đi nơi khác, đến hình ảnh một người chưa bao giờ rời khỏi tâm trí.
Hai năm trước, cậu tham gia Lớp Học Hoàn Mỹ, vô tình gặp anh ở đó. Có thể vì cùng yêu âm nhạc, cũng có thể vì anh vừa đẹp vừa tử tế. Không rõ lý do cụ thể là gì, chỉ biết từ lúc đó, Hùng đã lọt vào mắt một người khó tính như cậu và không ra khỏi nữa.
Rồi khi trở về Hàn, cậu bắt đầu theo dõi mọi trang mạng xã hội liên quan đến anh. Cậu từng làm việc ở nước ngoài khá lâu, mãi đến gần đây mới chính thức hoạt động trong nước, nên việc Hùng không biết đến cậu, cũng chẳng có gì để trách.
Là người quyết đoán, cậu luôn rõ ràng với bản thân về những gì mình muốn. Việc kiên nhẫn chờ anh có phần lạ với cậu, nhưng cũng chẳng đáng kể, vì so với việc chờ đợi, những gì cậu sắp làm với Hùng sau này… mới thực sự đáng sợ hơn nhiều.
Cho đến hiện tại, khi người kia đã thật sự chạm tới thành công, thì cậu – Trần Đăng Dương, cũng chẳng còn lý do gì để im lặng. Hai năm chờ đợi, không phải để kết thúc bằng một tiếng thở dài trong bóng tối.
Cậu cần một danh phận. Không phải vì ích kỷ, mà vì cậu biết rõ thứ mình muốn là gì.
Một kẻ như cậu, nếu đã chọn dõi theo ai đó trong suốt quãng đường dài như vậy, thì mọi chuyện sau đó chắc chắn sẽ không đơn giản. Dương có thể dịu dàng như gió, cũng có thể tàn nhẫn như dao.
Và lần này, cậu quyết định—phải có một cái kết.
Tiếng bước chân vang từ cầu thang. Trần Minh Hiếu bước xuống, cậu đi thẳng đến tủ lạnh, rót nước rồi hướng ánh nhìn về phía Dương.
Trần Minh Hiếu
Suy nghĩ kỹ chưa?
Dương chỉ nhìn Hiếu, không nói. Hai người đàn ông đối mặt nhau, trong im lặng, nhưng lời nói đều đã sẵn trong ánh mắt.
Trần Đăng Dương
Chặng đường này tao đi một mình quá lâu rồi. Giờ đến lúc mày nhúng tay vào được rồi đấy.
Trần Minh Hiếu
*bật cười, đặt ly nước xuống bàn*
Trần Minh Hiếu
Biết ngay mà.
Trần Minh Hiếu
Nhưng nghe này, cứ theo ý mày, tao theo sau hỗ trợ. Cần gì thì nói. Nhưng nhớ, không được làm gì quá đáng. Đấy không phải quy tắc của tao. Hiểu chứ?
Trần Đăng Dương
*gật nhẹ, ánh mắt lại trở về với vẻ nguy hiểm vốn có*
Trần Đăng Dương
Vậy làm đi. *ngả người ra sau, vắt chéo chân lên bàn, thản nhiên như vừa giao một nhiệm vụ*
Không cần nói thêm, Hiếu đã hiểu. Anh móc điện thoại ra, mở ứng dụng mạng xã hội, gõ vài dòng tìm kiếm. Một tài khoản hiện lên với lượng bài đăng ít ỏi, tên lạ nhưng ảnh đại diện lại quen đến đáng ghét.
Trần Minh Hiếu
Đây rồi… em đây rồi. *nhấn theo dõi, bấm gửi lời mời kết bạn*
Hùng nằm trên giường, chăn kéo lên ngang cằm, mắt mở trân trân nhìn trần nhà như thể muốn đánh nhau với cái bóng đèn.
Đặng Thành An
*nằm cạnh, quay mặt về phía Hùng, tay gối đầu, mắt chớp chớp* Anh... không ngủ được à?
An nhìn một lúc, rồi cười nhẹ. Không nói thêm gì, chỉ với tay chỉnh lại chăn cho anh, vỗ nhẹ vai một cái như dỗ dành.
Đặng Thành An
Ngủ đi, em nằm cạnh cho anh dễ ngủ nè.
Hùng lặng thinh. Một lúc sau, vẫn không thấy nhịp thở đều đặn. An khẽ nghiêng người, thấy Hùng vẫn mở mắt, đôi lông mày hơi chau lại.
Đặng Thành An
Trời đất... *thở dài, rút người khỏi chăn, lật laptop lên bàn làm việc*
Đặng Thành An
Anh không ngủ được thì em làm nốt việc. Làm xong rồi hai đứa ngủ luôn.
Vừa mở máy chưa được hai phút, điện thoại trên bàn sáng lên. An liếc mắt.
Thông báo: Trần Minh Hiếu đã gửi lời mời kết bạn.
Cậu nhướn mày, cầm điện thoại mở ngay trang cá nhân. Một ảnh đại diện quen đến mức muốn quăng máy.
Đặng Thành An
Ủa alo? Sao biết cái tài khoản này luôn vậy?
Mở thêm một tin nhắn vừa được gửi đến: >“Em ngủ chưa?”
Đặng Thành An
*ngồi thẳng dậy, cắn nhẹ môi* 'Cái kiểu gửi lời kết bạn giữa đêm thế này… không có gì tốt lành cả'.
An gõ nhanh vài chữ vào ô tin nhắn, rồi xoá, rồi lại gõ lại. Cuối cùng gửi đi một dòng ngắn gọn.
Đặng Thành An
📱Sao anh biết tài khoản này của tôi?
Tin nhắn vừa gửi xong, sau chưa tới một phút, đầu bên kia đã hiện “đã xem”. An thở dài. Nhanh quá… như thể người đó đang chờ sẵn.
Trần Minh Hiếu
📱Anh có cách của anh.
Một câu trả lời lạnh tanh nhưng lại khiến An thấy… hơi nổi da gà. Cậu định gõ tiếp, nhưng...
Lê Quang Hùng
An, em làm gì đấy?
Giọng Hùng vang lên đằng sau, khẽ trầm và vẫn mang theo sự cảnh giác tự nhiên. An giật mình, vội úp màn hình điện thoại xuống bàn.
Đặng Thành An
À, không có gì. Chỉ là mấy lời mời kết bạn linh tinh thôi.
Hùng chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường. Ánh đèn bàn hắt nghiêng xuống, chiếu lên nửa gương mặt anh, mệt mỏi, và rõ ràng là không ngủ nổi.
Đặng Thành An
*gãi đầu, khẽ cười, ngồi xoay người lại, nhìn thẳng vào Hùng* Ờ thì…
Đặng Thành An
*ngập ngừng. Một giây sau, nghiêng người đưa điện thoại cho anh*
Hùng đón lấy, nhìn vào màn hình. Dòng tin nhắn ngắn ngủi hiện rõ, cùng cái tên: Trần Minh Hiếu.
Sự yên lặng trải dài khoảng vài nhịp thở. Hùng đưa mắt khỏi điện thoại, nhìn An.
Lê Quang Hùng
Em trả lời rồi à?
Đặng Thành An
Ừ, cậu ấy nhắn trước.
Đặng Thành An
*phì cười* Thì... đàn ông nhắn tin với nhau, chẳng lẽ em gọi là “cô ấy” cho vui chắc?
Lê Quang Hùng
*im lặng trong chốc lát*
Đặng Thành An
*vỗ vai anh* Em biết mà. Nãy anh tỏ ra cứng, nhưng về nhà là lo lắng thấy rõ. Em nằm cạnh còn nghe tim anh đập nhanh như trống trận.
Lê Quang Hùng
Ngủ đi. *quay lại, chăn kéo lên che nửa mặt*
Đặng Thành An
*bật cười khẽ, đứng dậy, bước ra khỏi ghế* Ngủ sau. Để em xem thử cái tên Minh Hiếu này định giở trò gì. Ai dám đụng vào người nhà em... thì mơ đi.
Hiếu ngồi trên ghế dài, điện thoại đặt trên đầu gối, ánh mắt cứ dán vào khung chat với An. Không thêm tin nhắn nào. Không có dấu ba chấm gõ. Cũng chẳng có phản hồi.
Trần Minh Hiếu
Gì vậy trời… thằng bé im ru luôn rồi?
Dương vẫn ngồi nghiêng người trên ghế sofa, áo sơ mi xắn tay, mắt vẫn lướt trên tập tài liệu nhưng rõ ràng chẳng hề đọc. Ngón trỏ gõ nhịp lên trán, cho đến khi nghe thấy giọng Hiếu càu nhàu.
Trần Đăng Dương
Nó không trả lời?
Trần Minh Hiếu
Không. Tao nhắn hỏi rồi, thậm chí còn dùng cái giọng mềm mại hết cỡ.
Trần Đăng Dương
*ngẩng lên, hơi nheo mắt* Mềm cỡ nào?
Trần Minh Hiếu
“Em chưa ngủ à?” *nhấn mạnh từng chữ, rồi thở ra* Đáng lý là con gái thì đổ rồi, thằng này thì nó tỉnh như sáo.
Trần Minh Hiếu
*nhướn mày, nghiêng màn hình đưa về phía người đang ngồi ở sofa* Nhìn này.
Dương ngước lên. Trong một thoáng, ánh mắt hắn tối sầm lại. Không nói gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.
Trần Minh Hiếu
*nhún vai* Mày định chờ thêm à? Tao tưởng mày ghen đến mức bật dậy luôn chứ?
Không có tiếng đáp. Dương chỉ đặt laptop sang một bên, rút điện thoại, mở app. Ngón tay hắn lướt vài lần, rồi dừng lại ở tài khoản cá nhân của Hùng, vừa tìm được chưa đến một tiếng trước.
Cậu gõ: > “Tối nay anh ngủ ngon chứ?”
Hùng còn chưa ngủ, vừa mới đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên. Tin nhắn từ một tài khoản lạ. Mắt anh hơi nheo lại. Ảnh đại diện quen quen... Là người ở quán tối nay.
Hùng hơi chau mày. Tự nhiên như thể thân thiết. Như thể chưa từng chỉ là người lạ mới biết tên cách đây vài tiếng.
Lê Quang Hùng
Gì đây nữa...
Đặng Thành An
*nằm bên cạnh liếc qua* Ai vậy? Mặt nghiêm trọng thế.
Một phút sau, tin thứ hai tới: > “Còn nhớ tôi không?”
Lê Quang Hùng
Là cái thằng đó. Nhắn tin...
Đặng Thành An
Cái thằng hôm nay trêu anh đó hả?
Lê Quang Hùng
Ừ. Chắc có được nick em nên lần ngược ra nick anh luôn.
Đặng Thành An
Rồi sao, nhắn gì?
Lê Quang Hùng
*Im lặng. Trên màn hình* > “Tối nay anh ngủ ngon chứ?” “Còn nhớ tôi không?”
Một người lạ vừa gặp vài tiếng trước đã tìm ra tài khoản riêng tư nhất của Hùng. Đến An cũng phải rùng mình.
Đặng Thành An
Chà… Hơi stalker nha.
Đặng Thành An
*nhìn lướt qua rồi cười như trêu* Gớm, mới gặp có vài tiếng mà đã “anh” với “tôi”... chậc. Trai đẹp nhắn tin mà sao anh nhìn như sắp nhập viện thế?
Hùng cứng họng. Nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn ấy, cuối cùng đành bấm trả lời.
Lê Quang Hùng
📱Tôi nhớ. Nhưng sao cậu biết tài khoản này?
Trần Đăng Dương
📱Chỉ cần tôi muốn tìm, thì sẽ tìm ra.
Trần Đăng Dương
📱Giờ anh giới thiệu chút đi.
Lê Quang Hùng
📱Lê Quang Hùng, 27 tuổi, Huế.
Trần Đăng Dương
📱Trần Đăng Dương, 24 tuổi. Hải Dương.
Lê Quang Hùng
📱Vậy tôi lớn tuổi hơn, tôi xưng anh nha?
Trần Đăng Dương
📱Anh lớn tuổi hơn thì xưng anh thôi.
Trần Đăng Dương
📱Nhưng sao phải hỏi vậy? Sợ tôi ăn thịt anh à?
Hùng ngơ ra một lúc. Mắt nhìn chăm chăm vào màn hình như thể đọc sai gì đó. Rồi nhắn lại.
Lê Quang Hùng
📱Cậu nhắn gì ngộ vậy? Hai thằng con trai nhắn kiểu này... tôi thấy lạ lạ.
Trần Đăng Dương
📱 Lạ cũng nhắn. Chứ anh không định chặn tôi đấy chứ?
Lê Quang Hùng
📱Tôi chưa nghĩ đến. Nhưng cậu hỏi mấy câu khó đỡ quá.
Trần Đăng Dương
📱Thế anh ở với ai?
Lê Quang Hùng
*ngần ngừ một chút rồi cũng gõ lại* 📱Tôi ở với bạn thân.
Trần Đăng Dương
📱Bạn thân tên An?
Lê Quang Hùng
📱Ừ. Sao cậu biết?
Trần Đăng Dương
📱An gửi ảnh anh ngủ chung với nó cho bạn tôi. Rồi bạn tôi gửi tôi.
Trần Đăng Dương
📱Chụp từ sáng đó. Anh ngủ ngoan thật.
Lê Quang Hùng
📱Cậu thấy rồi à?
Trần Đăng Dương
📱Ừ. Nhìn kỹ lắm rồi.
Trần Đăng Dương
📱Tôi có chuyện muốn nhắn anh.
Trần Đăng Dương
📱Nói bạn anh… bớt bám anh lại một chút. Sao cứ suốt ngày quấn lấy nhau như vậy? Con trai mà cứ ôm nhau ngủ chung như vậy thì…
Trần Đăng Dương
📱… thì có kỳ không?
Lê Quang Hùng
📱Cậu nói gì vậy? An là bạn tôi. Ở chung, ngủ chung thì sao? Có gì lạ? Ngáo ngơ à?
Trần Đăng Dương
📱Không lạ. Chỉ là tôi không thích.
Lê Quang Hùng
📱Cậu là gì của tôi?
Trần Đăng Dương
📱Chưa là gì. Nhưng biết đâu sau này?
Trần Đăng Dương
📱Không. Tôi nói thật.
Lê Quang Hùng
📱Tôi không thích kiểu người như cậu.
Lê Quang Hùng
📱Thật. Tôi không thích người ngang ngược.
Trần Đăng Dương
📱Thế thì khổ cho anh rồi. Tôi là kiểu người đấy đấy.
Lê Quang Hùng
📱Vậy khỏi nói chuyện. Tôi đi ngủ đây.
Trần Đăng Dương
📱Ngủ chung tiếp hả?
Lê Quang Hùng
📱Cậu thôi đi.
Trần Đăng Dương
📱Anh sợ tôi thật à?
Lê Quang Hùng
📱Tôi thấy cậu phiền.
Trần Đăng Dương
📱Giỏi thật. Chẳng ngờ anh lại dám nói thẳng thế.
Lê Quang Hùng
📱Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?
Trần Đăng Dương
📱Tôi thích nói thế. Sao? Không vui à?
Lê Quang Hùng
📱Cậu nói chuyện hiếu chiến vừa thôi. Tôi không có nghĩa vụ phải nghe cậu.
Trần Đăng Dương
📱Anh không thích tôi à?
Lê Quang Hùng
📱Không thích.
Trần Đăng Dương
📱Vậy thì sao, tôi vẫn thích.
Lê Quang Hùng
📱Cái gì thích?
Trần Đăng Dương
📱Thích anh.
Trần Đăng Dương
📱Tôi nhắn là để thông báo. Nói sao thì anh nghe vậy đi. Cãi nhiều không tốt cho anh đâu.
Lê Quang Hùng
📱Cậu cũng là người có tiếng tăm. Không sợ tôi tung mấy tin nhắn này ra ngoài à?
Trần Đăng Dương
📱Anh thử xem. Rồi nhìn xem tôi làm gì anh.
Lê Quang Hùng
📱Tôi không rảnh.
Trần Đăng Dương
📱Tôi nhắn là nghiêm túc. Không thích cũng phải đọc. Còn đọc thì phải nhớ. Tôi nói rồi.
Lê Quang Hùng
📱Cậu bị điên à?
Trần Đăng Dương
📱Ừ. Tôi bị điên.
Lê Quang Hùng
📱Tôi đang nghĩ xem có nên block cậu không.
Trần Đăng Dương
📱Block tôi đi. Rồi tôi sẽ xuất hiện ngoài cửa anh.
Lê Quang Hùng
📱Cậu bị điên thật rồi…
Trần Đăng Dương
📱Ừ. Tôi nói mà. Bị điên.
Hùng úp điện thoại xuống, mặt cau lại. Chăn gối xộc xệch, lòng anh nhộn nhạo chứ chẳng buồn cười gì. “Cái thể loại gì vậy trời…” – anh lẩm bẩm, mắt vẫn dán trần nhà. Ghen, ngang ngược, lạ hoắc. Không hiểu nổi.
Dương nhìn chăm chăm vào dòng chữ “Đã xem”, mãi chẳng thấy hồi âm. Tay siết nhẹ điện thoại, bả vai căng lên.
Trần Đăng Dương
*nhíu mày, gõ nhanh* 📱Anh im luôn đấy à?
Không có hồi âm. Mặt cậu sầm lại, cơn bực bội dâng lên trong ngực. Cái kiểu không nghe lời này làm cậu muốn đập điện thoại luôn cho rồi.
Bên cạnh, Hiếu đang cắm cúi vào màn hình iPad cũng giật mình.
Trần Minh Hiếu
Gì vậy cha?
Trần Đăng Dương
Không trả lời.
Trần Minh Hiếu
*tay cầm điện thoại mở khóa* Không lẽ... bị block?
Trần Đăng Dương
*liếc, cười nhạt* Đọc rồi.
Trần Minh Hiếu
*làm bộ ngơ ngác* Thế giờ tính làm gì? Lên báo kể tội người ta phũ à?
Trần Đăng Dương
*sau vài giây, quay sang Hiếu, giọng nhàn nhạt* Cho tao số của An.
Trần Minh Hiếu
*suýt nghen* Ê ê ê, đừng nói là mày tính chơi bài gián tiếp nha?
Dương không trả lời, mặt vẫn cau có. Hiếu híp mắt, đảo mắt một vòng rồi cười nhẹ, lướt tay mở khung chat với An.
Trần Minh Hiếu
📱Em vừa làm được chuyện tốt cho bạn em rồi đấy.
Đặng Thành An
📱Anh nói gì? Chuyện gì?
Trần Minh Hiếu
📱Sao em không thử hỏi bạn em đi?
Đặng Thành An
📱Anh đang nói bóng gió gì đó hả?
Trần Minh Hiếu
📱Anh nói thẳng mà.
Đặng Thành An
📱Rảnh hả? Mắc gì xen vô chuyện người khác. Biến giùm!
Trần Minh Hiếu
📱Anh thấy giống bạn em lúc nãy lắm. Chửi mà cũng có style.
An nhìn dòng tin nhắn mà bực mình. Gần như ngay lập tức, cậu gõ lại với tốc độ tên lửa.
Đặng Thành An
📱Anh bị bệnh hay gì? Không nói thì thôi, nhắn cái kiểu làm người ta điên lên được.
Hiếu ngẩn người. Một giây, hai giây… rồi anh ngẩng đầu, khẽ phì cười. Giọng chửi này, thái độ này, quen quá.
Trần Minh Hiếu
📱Bạn anh… Dương hình như có ý với Hùng thật đấy. Em cứ thân quá, lỡ dính vô chuyện của tụi nó thì mệt. Anh chỉ lo cho em thôi.
Đặng Thành An
📱Bạn anh, hay anh, đùa tôi à?
Trần Minh Hiếu
📱Không có gì nghi ngờ, chính là bạn anh.
Đặng Thành An
📱Ồ, vậy thì sao, nhưng tôi không hứng thú.
Đặng Thành An
📱Mà tại sao nhỉ? Tôi hỏi thật, các anh bị điên à? Chúng ta có quen biết đâu mà anh lại nói chuyện kiểu này với tôi? Nhảm nhí nhất tôi từng nghe luôn đấy.
Đặng Thành An
📱Khó chịu vô cùng.
Trần Minh Hiếu
'Không phải bạn thân thì là gì trời. Giống nhau như đúc.'
Trần Minh Hiếu
📱Nhưng tụi anh biết rõ hai đứa.
Đặng Thành An
📱Không có nghĩa là chúng tôi cần phải quen biết các anh.
Hiếu nhìn màn hình báo “bị chặn”, ngẩn người, bật cười thành tiếng. Bên kia, Dương quay sang nheo mắt.
Trần Đăng Dương
Cười cái gì?
Trần Minh Hiếu
Không có gì. *mỉm cười, đưa ly nước lên uống*
Comments
Nguyễn Thị Hải Ly.
5 lần fan meetting,3 đêm con sợt ,ik show thì hok nhớ nx....🤭
2025-04-27
1
vk iu của Ahyeon🦋
ê , nghe điềm nặng ghê , có khi nào là yandere 🥰
2025-02-02
0
xẻo 🦋🦪 nếu c t/g viết kết SE
bộ anh là người ngoài hành làng à/Blackmoon/
2025-01-31
0