Sáng hôm sau Thiên Minh cảm thấy bản thân khá hơn nhưng bỗng dưng lại ho, cô thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ Dục Minh, không cần do dự Cô liền gọi lại cho anh. Rất nhanh Dục Minh đã bắt máy:
“Em vẫn ổn chứ, hôm qua anh phải họp, không gọi cho em được.”
Dục Minh hỏi khi nghe giọng Thiên Manh có chút khàn cùng âm giọng có chút mệt mỏi.
"Chỉ là thay đổi thời tiết, cảm nhẹ thôi.”
Thiên Manh vừa nói vừa bước xuống giường, vẻ mặt vẫn còn nhợt nhạt, cô cũng không quên với tay kéo rèm để đón nắng.
Dục Minh cũng không giấu đi sự lo lắng, mà căn dặn cô:
“Được rồi, ra ngoài nhớ mặc áo ấm, anh sẽ bảo người đem thuốc đến cho em, nhớ ăn rồi uống đúng giờ.”
Thiên Manh nghe thấy tiếng thở dài của Dục Minh, cô biết anh cũng đang lo cho cô, nên cũng nhanh miệng nói trước đi cô có thêm thuốc để uống:
“Em đã mua thuốc rồi, uống xong sẽ khoẻ hơn thôi.”
Ngập ngừng một lúc Dục Minh cũng yên tâm được một chút, sau đó anh vừa lật những tờ giấy trên bàn vừa dùng giọng bất đắc dĩ nói với cô:
“Được, nhưng có thể anh sẽ về trễ hơn dự kiến, cũng có thể là đến tết Đoan Ngọ mới về lại được.”
Thiên Manh cũng không mấy bận tâm, uống một hớp nước rồi trả lời lại:
“ Em biết rồi.”
“Có thể nói nhớ anh không?”
Dục Minh nhỏ giọng, anh cũng ngừng công việc trên tay, môi mỉm cười , vô cùng muốn được nghe hai từ “nhớ Anh” từ cô.
“Dục Minh…”
Thiên Manh hơi khó chịu về đề nghị của Dục Minh.
“Được rồi, được rồi, em không nói nhớ anh thì anh nhớ em, giữ sức khoẻ nhé, yêu em.”
Dục Minh nhìn xuống sấp tài liệu, anh vừa lật từng trang vừa an ủi bản thân, cô không đồng ý anh chỉ đành thoả hiệp với cô sau khi làm nũng không thành.
“Được rồi, anh cũng chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Thiên Manh cuối cùng cũng nói những lời quan tâm với anh.
“Đừng lo, anh chỉ quá sức với em thôi.”
...
Thiên Manh cúp máy ngang mà không để cho Dục Minh nói thêm gì nữa.
Kết thúc cuộc gọi, cô nhìn ra cửa một lúc rồi quyết định đi tìm gì đó lót cái bụng rỗng.
Bỗng một giọng nam nhân phát ra từ sau lưng cô:
“Em khoẻ hơn rồi chứ?”
Thiên Manh bất ngờ xoay người lại, cô vừa ra khỏi cổng ký túc xá chưa lâu thì đã gặp lại Tiêu Sở Uy.
“Em đỡ nhiều rồi, thầy sao lại ở đây giờ này?”
Cô nói nhưng nhớ ra đến trường thì phải đi dạy chứ làm gì.
“Hôm nay tôi không có tiết, vô tình có việc gần đây, vừa đi ngang thì thấy em, nên định hỏi thăm xem tình hình em thế nào.”
“Em ổn rồi em cảm ơn thầy đã quan tâm, vậy thầy cứ tiếp tục công việc đi, em đi đây, em chào thầy.”
Thiên Manh vừa quay đi thì Tiêu Sở Uy lại nói theo:
“Đã ăn sáng chưa?”
Thiên Manh quay người lại nhìn Tiêu Sở Uy lịch sự trả lời:
“Chuẩn bị…ạ.”
Anh nhìn cô một lúc rồi hỏi tiếp:
“Một mình?”
“À em định…”
Thiên Manh ấp úng vì bị nhìn trúng, cô chưa biết nên nói thật hay lại tìm lý do thì Tiêu Sở Uy đã chen ngang câu nói của cô, tối hôm qua anh đã biết cô nói dối chỉ vì không muốn phiền anh, thì hôm nay chắc chắn sẽ bịa ra gì đó tiếp, thế là anh thẳng thừng đề nghị:
“Vừa hay tôi cũng chưa ăn sáng, đi cùng nhé.”
Thiên Manh đưa mắt nhìn anh, có chút miễn cưỡng, cô sợ gây phiền phức cho người khác, nhưng dù gì hôm qua anh cũng giúp cô, cũng nên mời anh một bữa để cảm ơn:
“Vâng…”
Thiên Manh không biết nhiều về người này, điều cô biết chắc nhất chỉ là anh ta là giảng viên của cô.
Trong lớp không ít nữ sinh mê mệt Tiêu Sở Uy, cũng đúng, với vẻ đẹp này không mê thì mới có vấn đề, chứ mê thì hoàn toàn bình thường.
Tiêu Sở Uy có một giọng nói trầm và ấm, mỗi lần anh đứng lớp là làm tan chảy biết bao nhiêu nữ sinh.
Tuy nhiên điều Thiên Manh để tâm lại là kiến thức sâu rộng của anh, cô luôn cố gắng học hỏi nhiều thứ nhất có thể.
Xe đi được một lúc Tiêu Sở Uy hỏi Thiên Manh:
“Tại sao em lại chọn đến Trung Quốc du học? lúc trước em cũng một mình ở Durham như thế này sao? hình như em không có nhiều bạn thì phải?.”
Tiêu Sở Uy cũng bất ngờ với bản thân, anh không ngờ anh một lúc lại hỏi cô nhiều như vậy, như anh sợ không thể nói nhiều hơn với cô.
“Em có bạn, anh ấy cũng ở Hàng Châu...”
Thiên Manh cũng hơi ngây người, cô đã nghĩ Tiêu Sở Uy phải kiệm lời, chứ không tuôn ra nhiều lời với cô, nhưng rồi cô cũng mỉm cười trả lời anh, chưa nói hết đã bị Tiêu Sở Uy ngắt ngang:
“Lần trước ở bệnh viện hình như em cũng nói câu giống như vậy.”
Thiên Manh cười và chợt nhận ra, hình như từ khi bắt đầu việc du học, bất kể từ ở Durham hay đến Hàng Châu, mỗi khi ai đó hỏi cô có bạn đi cùng không, có bạn ở đây không, thì cô vẫn một câu nói đó để giải vây cho mình, nhưng lần này khác hẳn những lần đó, Tiêu Sở Uy quan tâm đến câu trả lời của cô.
“Thật ra dù là ở đâu, Durham hay Hàng Châu em cũng không có bạn nhiều.”
“Và câu trả lời luôn là em có một người bạn ở gần đây.”
Thiên Manh bật cười, một nụ cười mà lâu lắm rồi từ khi đến Durham cô chưa từng cười như vậy, Tiêu Sở Uy nhìn Thiên Manh, cô cười lên đẹp hơn nhiều so với nét mặt trầm tư của cô.
“Em cười lên đẹp hơn rất nhiều.” - Tiêu Sở Uy lại không làm chủ được mà nói ra điều anh nghĩ. Anh nghĩ chắc anh mất trí rồi.
Nhưng sau đó lại thấy bối rối vì khuôn mặt đầy nước mắt của Thiên Manh.
Thiên Manh không hiểu sao chỉ là một câu nói thôi lại khiến cô bỗng dưng lại khóc, cô khóc như một đứa trẻ, đã lâu lắm rồi, kể từ khi Thái Lăng ra đi, cô chưa từng khóc, dù chỉ là rơi vài giọt lệ vì một bộ phim vô cùng bi kịch. Câu nói của Sở Uy khiến cô nhớ đến Thái Lăng, anh đã nói cô cười lên rất đẹp, lần cuối họ gặp nhau, anh cũng nói như vậy với cô.
Tiêu Sở Uy cũng ngỡ ngàng, anh vội bật xi-nhan và tấp vào làn lề đường, anh im lặng nhìn cô cho đến khi Thiên Manh dứt hẳn.
“Tôi đã nói gì sai sao?”
Tiêu Sở Uy vỗ ngỡ ngàng nhìn Thiên Manh.
“Xin lỗi Thầy Tiêu lúc nào gặp thầy em cũng trong tình trạng khiến thầy phải khó xử.”
Tiêu Sở Uy lấy khăn giấy đưa cho Thiên Manh rồi cho xe chạy tiếp,
“Không phải,Tôi chỉ sợ em khó xử khi đi cùng tôi.”
Anh nói khi trong lòng có nghi vấn, anh muốn biết tại sao cô khóc, tại sao lại luôn một mình, nhưng rồi anh không dám hỏi thêm, mà chỉ biết im lặng.
Ở đằng xa:
Hạ Nhiên, không khỏi bồn chồn cứ hỏi liên tục Khải Bình
“Ê đó chẳng phải là xe của Tiêu Sở Uy sao, có một cô gái trên đó, cậu ấy yêu đương từ khi nào thế.”
Trong khi Khải Bình cười bình thản như biết rồi trả lời Hạ Nhiên.
“ Lần trước tôi cũng thấy cậu ấy cùng một cô gái ở bệnh viện, chắc là cô gái đó.”
“ Hả, không phải chứ, cái tên này, ghê gớm phết, có thai rồi?”
Khải Bình bất lực với tài suy diễn của Hạ Nhiên:
“Không, cấp cứu, tôi không rõ lắm nhưng nhìn cậu ấy có vẻ rất ân cần , chắc cũng có mối quan hệ đặc biệt.”
Vừa nghe Hạ Nhiên đã cười nham nhỡ:
“Ồ khi nào tụ tập tôi phải hỏi cho ra lẽ.”
Khải Bình liền trừng mắt nhìn sang răn đe:
“Đừng nhiều chuyện, cậu đâu phải không biết tính Tiêu Sở Uy, cậu ấy không muốn nói chắc hẳn là có lý do.”
Hạ Nhiên vỗ vai Khải Bình nhe răng cười rồi nói:
“Biết rồi, biết rồi, yên tâm tôi sẽ không khiến cậu ấy nổi điên đâu.”
“Với cái miệng của cậu?”
“Hư..\~ cái miệng của tôi, thì làm sao?“ Hạ Nhiên lườm Khải Bình rồi bất mãn nói.
" Nhiều chuyện." Khải Bình dửng dưng nói.
" Tôi nhiều chuyện khi nào, tôi chỉ tiếp nhận thông tin sau đó truyền nó đi, như truyền thông đại chúng vậy đó, chỉ vậy mà cậu nói tôi nhiều chuyện?"
Hạ Nhiên thẳng thừng phản biện, Khải Bình cũng chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục lái xe đi.
Updated 140 Episodes
Comments
Keivin Christoper
Bởi ta nói, đừng để khe hỡ k là có đứa chen vago
2024-10-02
1
Paleng🌨️
Cái ông Dục Minh này
2024-10-02
2
Paleng🌨️
Chết xỉu với câu này
2024-10-02
1