Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Durham Lạnh Lẽo

Durham, Thành phố miền đông bắc nước Anh,

Giữ tháng 8 của năm nào đó,

Tô Thiên Manh đặt chân đến vùng đất xa lạ để hoàn thành chương trình Thạc Sỹ Quản Lý Giáo Dục.

Cô theo đuổi con đường giáo dục, vì cô tin bản thân có thể dùng tri thức mà thay nhân phẩm xấu xa của con người.

Durham lạnh thấu xương đặc biệt vào mùa đông thế này, Thiên Manh đã đến đây được hơn 3 tháng, thứ duy nhất cô quen biết chính là con đường đến lớp và cô bạn chung phòng ký túc xá.

“Cuối tuần này chúng ta sẽ có buổi tiệc với lớp khóa trên, cậu đi chứ Monika?”- Lucy hết sức mong đợi nhìn cô.

“À tớ không thích tiệc tùng lắm đâu!”- Thiên Manh khéo léo từ chối.

“Cơ hội đó, khoá trên toàn là trai đẹp, chúng ta có thể thưởng thức thử.”- Lucy thấy Thiên Manh hơi hướng nội, nên càng không ngừng rủ rê, để bạn có thể hoà nhập với cuộc sống.

“Vậy chúc cậu may mắn.”- Thiên Manh vẫn tỏ ý không muốn đi.

“Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, cậu có thể suy nghĩ…suy nghĩ đến việc tìm được một anh vừa mắt rồi tận hưởng một đêm nóng bỏng giữa mùa đông lạnh lẽo thế này thì…”

“Thôi tớ có việc phải đi đây, suy nghĩ nhé.”

Lucy rời đi với vẻ mặt vô cùng hớn hở chỉ còn mỗi Thiên Manh trong căn phòng, cô đang tìm việc .

“Cửa hàng bánh Johnson đang cần tuyển thu ngân, vị trí cũng gần đây, chỉ là…không quan tâm nữa đi đến đó đã.”- Thiên Manh gấp chiếc laptop lại rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Chủ cửa hàng bánh này là của một người Anh gốc Hoa mở, ông chấp nhận sinh viên quốc tế làm thêm vì ông ấy cũng từng là sinh viên theo học ở đây.

Có lẽ Thiên Manh nên cảm ơn hai đấng đã sinh ra cô, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp như nữ thần, có chút dịu dàng pha cùng sự lãnh đạm trên khuôn mặt, khiến cô vô cùng đầy sức hút. Thiên Manh thường được nhiều sự để ý đến, thậm chí là những ưu ái đặc biệt, và bây giờ là ưu ái đó.

Quản lý cửa tiệm đã đồng ý ngay khi nhìn thấy cô.

“Ngày mai em có thể đến làm luôn không?”

“Ngày mai buổi chiều em đến được không ạ, sáng em có việc.”

“Được vậy hẹn gặp em vào chiều mai.”

Buổi phỏng vấn chưa đầy hai phút, Thiên Manh không tin được là cô đã có được việc một cách dễ dàng như vậy.

Mẹ mất khi mới mười chín tuổi, rồi ba cũng nhanh chóng tái hôn. Thiên Manh đã sớm phải tự lập để không cần nhờ đến nơi đầy sự ghê tởm đó.

Sau khi tốt nghiệp, Thiên Manh cũng nhận được học bổng du học Thạc sỹ toàn phần tại Anh, không cần do dự, cô đã đồng ý, ở đâu cũng được, rời đi là được.

Thiên Manh bước ra khỏi tiệm bánh, cô mỉm cười với bản thân rồi bước đi, đường phố Durham giờ đây đã được phủ dày bởi lớp tuyết, những dấu chân của cô cũng được in trên những nẻo đường cô bước qua.

Thiên Manh về lại căn phòng, cô mở bức ảnh chụp cùng Thái Lăng và Tú Hoan.

“Thật nhớ bọn họ.”- Cô tự nói

Không do dự Thiên Manh lấy điện thoại, rồi gọi cho Tú Hoan.

“Alo bạn yêu ơi…cậu ở đấy thế nào rồi?”- Vừa bắt máy Thiên Manh đã nghe đến giọng thanh thót của Tú Hoan.

“Vẫn ổn, chỉ là có chút nhớ các cậu.”

“Tớ cũng vậy, công việc ở đây chán chết đi được. Tớ phải nhanh chóng tìm thứ gì đó che lấp sự tẻ nhạt này.”

Tú Hoan bắt đầu than vãn.

“Tớ tin là cậu sẽ nhanh chóng hết buồn thôi, khi một anh đẹp trai xuất hiện.”

Thiên Manh quá hiểu để trêu ghẹo bạn.

“Chính xác.”

Cuộc nói chuyện của họ luôn dài như vậy, có khi nói đến khi một trong cả hai ngủ quên hoặc thậm chí đến sáng họ mới nhận ra là cuộc gọi vẫn còn tiếp diễn.

Thiên Manh nhận việc vào chiều hôm sau, kinh nghiệm và ngôn ngữ của cô đã giúp cho cô rất nhiều, cô không mất nhiều thời gian để học việc.

Tối thứ bảy khi vừa về đến phòng, Thiên Manh đã bị Lucy kéo đi đến bữa tiệc mà cô đã đề cập trước đó, Thiên Manh đã rất mệt rồi nhưng vì sự đeo bám của Lucy mà cô không còn cách nào cả.

Cả hai đến bữa tiệc, bước vào hội trường là một không khí đông đúc bao trùm lấy họ. Thiên Manh có chút khó chịu, cô vốn không còn thích những bữa tiệc, những sự rộn ràng thế này.

Lucy nhanh chóng hoà vào sự nhộn nhịp đó mà quên mất cô đã đi cùng Thiên Manh. Cô đứng một góc, cầm lấy ly nước ép rồi nhìn theo quang cảnh trước mắt, giống như cô đang xem một bộ phim trực tiếp vậy, một chút cũng không thể liên kết được với nơi này.

“Chào em!”

Bỗng nhiên, một nam nhân đi đến bên cạnh nói với cô.

“Chào anh!”

Cô cũng hững hờ đáp lại.

“Một mình sao?”

Anh hiện rõ vẻ tò mò nhìn cô.

“Không, tôi đi cùng bạn.”

Cô cũng không quên giữ khoảng cách với anh ta, sự tiếp cận thế này cũng không phải lần đầu Thiên Manh nhận được.

“Năm nhất à, tôi chưa từng thấy em.”

Anh ta vãn cố gắng nói chuyện được với cô.

“Ừ.”

Cô cũng không thiết tha trả lời, với Thiên Manh sự lạnh lùng chính là cách để đẩy người khác ra xa cô nhanh nhất.

“ Anh là Dục Minh, đang năm cuối hệ Thạc, còn em cô gái xinh đẹp, anh có thể biết tên em không?”

“ Monika.” Thiên Manh liếc nhìn đối phương rồi hờ hững trả lời một chữ.

“Tên phù hợp với em đấy.”

Dục Minh nghe xong thì vui vẻ khen ngợi, chỉ là Thiên Manh không trả lời anh ta nữa mà cứ thế lạnh lùng rời đi, mặc cho ánh mắt của anh vẫn ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của cô cùng nụ cười thích thú.

Thiên Manh rời khỏi nơi ồn ào đó, chầm chậm lết thân xác mệt mỏi quay về phòng.

Sáng nay trước khi rời khỏi nhà, cô vẫn thấy Lucy còn ngủ như chết vì đến tận 3 giờ sáng mới về.

Sau đó, Lucy cứ đi theo phàn nàn vì cô bỏ về trước, Thiên Manh chỉ biết im lặng mỉm cười, vì cô biết lucy chỉ muốn kéo cô vào cuộc sống ít tẻ nhạt hơn mà thôi.

Thiên Manh sẽ bắt đầu học kỳ mới vào tháng một, nên cô tranh thủ một tháng được nghỉ mà miệt mài làm thêm. Quản lý của hàng không có gì có thể phàn nàn về cô cả, ngoài việc cô được tán tỉnh hơi nhiều, đôi lúc ảnh hưởng đến công việc.

Hôm nay, Thiên Manh vẫn đi làm như thường lệ chỉ là, cô gặp vị khách mà cô không ngờ đến.

“Chào em, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Dục Minh vừa gặp đã nở nụ cười chào hỏi với Thiên Manh.

Thiên Manh thì khác, cô né tránh câu nói của anh, cô giữ lấy phong thái nên làm của một nhân viên:

“Chào quý khách, anh muốn dùng gì?”

“Một Pain de Campagne và một cappuccino.”

Dục Minh không do dự nhìn cô nói,

“Của quý khách là 15.2 pounds, cảm ơn.”

Cô nhìn vị khách trước mắt nói không một câu thừa.

“ Cứ giữ tiền thừa.”

Dục Minh vẫn giữ nụ cười, ánh mắt anh vẫn không rời được khuôn mặt của Thiên Manh.

Mặc dù Thiên Manh gặp không ít sự tán tỉnh và đùa cợt như vậy, nhưng cô luôn lơ đi chúng, cô tin rằng khi không quan tâm thì họ cũng sẽ mất hứng mà rời đi.

“Cảm ơn quý khách, đây là hoá đơn, anh sang quầy bên kia nhận bánh và nước uống.”

Cô không quên mỉm cười lịch sự với Dục Minh, nụ cười của Thiên Manh chỉ là xã giao nhưng lại hút hết cả linh hồn của Dục Minh. Anh phải ngây người ra một lúc mới phản ứng lại được lời nói của Thiên Manh.

Anh cũng chọn một chiếc bàn gần đó rồi ngồi hướng về phía cô.

Sự lạnh lùng và bình tĩnh của Thiên Manh khiến Dục Minh càng lúc càng muốn tiếp cận.

Đến tận tối, không biết anh đã order bao nhiêu chiếc bánh và bao nhiêu cốc cafe chỉ để đợi cô tan làm.

“Kỳ nghỉ mà em dành hết thời gian ở đây à, không hẹn hò sao?”

Thiên Manh vừa bước đi khỏi tiệm bánh được một lúc thì Dục Minh cũng chạy theo cô mà dò hỏi.

“Hình như tôi không có nghĩa vụ để nói cho anh biết chuyện của bản thân.”

Cô trả lời nhưng vẫn không quên bước tiếp.

“Lúc nãy ở quầy thu ngân, trông em đáng yêu hơn.”

Anh vẫn bám theo sau cô.

Lúc này Thiên Manh bỗng dưng đứng lại xoay người nhìn thẳng vào anh nói.

“Hiện Tại hết giờ làm việc rồi, tôi không cần phải lịch sự với anh nữa.”

Ánh mắt của cô một lần nữa khiến Dục Minh ngây người, nhưng rồi anh lại nhanh miệng hỏi:

“Chúng ta có thể làm bạn được không?”

Thiên Manh không cần suy nghĩ, cô quay người tiếp tục bước chân của mình về phía trước, cũng không quên bỏ lại đáp án:

“Tôi có đủ bạn rồi.”

Nghe vậy Dục Minh liền cất lớn giọng theo mà đùa:

“Vậy thì làm bạn trai cũng không tệ.”

Lần này Thiên Manh không để ý đến anh ta mà cứ đi thẳng về ký túc xá.

Dục Minh cũng kiên nhẫn đi theo cô, anh không cố bắt chuyện với cô nữa, mà theo sau bóng lưng gầy trước mắt.

Những ngày tiếp theo của Thiên Manh ở tiệm bánh Johnson cô luôn phải phục vụ một vị khách cô không hề mong muốn.

Dục Minh luôn đến đó khi cô bắt đầu làm việc cho đến khi cô tan làm.

Anh cũng giúp cô cắt đuôi được không ít sự quấy nhiễu.

Thiên Manh không cảm ơn anh ta, vì chính anh ta mới là sự quấy nhiễu lớn nhất của cô.

Thiên Manh bắt đầu đi học lại vào giữa tháng một, đó cũng là lúc cô gặp Dục Minh nhiều hơn vì họ học cùng trường, chỉ là khác khoa.

Dục Minh thường lượn lờ qua những tiết học cô tham gia, Thiên Manh cũng chẳng rõ tại sao anh ta lại có lịch học của cô.

Nhưng chính vì thế Thiên Manh cũng nhận ra, Dục Minh học rất tốt, kiến thức của anh rộng hơn cô rất nhiều, điều này khác hẳn vẻ ngoài của anh, anh tự tin hơn cô, thậm chí là tính cách của Dục Minh có phần khiến Thiên Manh suy nghĩ lại. Khuôn mặt sắc sảo với đường nét hài hoà, dáng người chuẩn chỉnh, anh cũng thu hút không biết bao nhiêu cô gái xung quanh.

Anh cố ý đến gặp cô nhưng bảo là tình cờ, rồi cố ý giúp cô nhưng bảo là tiện tay. Sự đeo bám của Dục Minh hơn 2 tháng cuối cùng anh cũng thành công cưa đổ Thiên Manh.

Thiên Manh không hiểu được sao bản thân lại chấp nhận tình cảm của Dục Minh, có thể là thế giới của anh khác cô, khiến cô muốn đi đến để từ bỏ thể giới u tối của mình, cũng có thể cô muốn thử đặt một ai đó vào tim, nhưng tất cả chỉ là cô nghĩ như vậy.

Mùa xuân năm đó, cô có người bên cạnh. Dục Minh cũng rất trân trọng Thiên Manh, chỉ là sự kiêu hãnh của cô vẫn còn đó, khiến Dục Minh vẫn khó hiểu mà muốn gần cô hơn.

Rồi họ hờ hững cùng nhau đi hết những năm tiếp theo…

Cả hai chính thức tốt nghiệp ở Đại Học Durham sau hơn hai năm nỗ lực. Dục Minh cuối cùng cũng quyết định quay về Trung Quốc sau nhiều năm xa nhà, còn Thiên Manh quyết định lấy học bổng đến Trung Quốc lấy thêm bằng Thạc sĩ Giáo Dục Hán Ngữ, đến một vùng đất mới, tiếp tục một ngôn ngữ mới thay vì quay về nước.

Cũng tốt, không cần quay về nơi đầy đau buồn đó nữa, dù gì cũng đã ở bên cạnh Dục Minh, thôi thì cùng anh về lại nơi anh sinh ra, cố gắng trân trọng đoạn tình cảm này.

Thiên Manh rất nhanh cũng nhận được học bổng Chính Phủ Trung Quốc. Dục Minh không đợi cô mà về nước trước, còn cô đến tận sau tết nguyên đán, mới có thể đến gặp Dục Minh, do có quá nhiều thủ tục cần phải chuẩn bị.

Hot

Comments

Caimin Xu

Caimin Xu

mình thích cách vào truyện này, không dây dưa quá nhiều với n8 nhưng đủ để hiểu rõ tại sao n9 và n8 một đôi

2024-10-30

0

Hướng dương 🌻

Hướng dương 🌻

ủng hộ tác 💖

2024-10-17

0

🍄𝕹ấ𝖒 𝕹𝖍ỏ🍄

🍄𝕹ấ𝖒 𝕹𝖍ỏ🍄

.

2024-10-04

0

Toàn bộ
Chapter
1 Durham Lạnh Lẽo
2 Hàng Châu
3 Cuộc gặp gỡ
4 Quan tâm
5 Thật đẹp
6 Em Cũng Thích Bạch Quả Sao?
7 Trùng hợp
8 Con mèo đi lạc
9 Mập mờ
10 Cậu Thật Lòng Với Cô Ấy Chứ?
11 Kẻ thứ 3?
12 Tôi muốn hai người chia tay
13 Chúng ta Kết Thúc Đi
14 Chăm Sóc
15 Tôi Đưa Em Về
16 Huỷ hôn
17 Họ Kết Thúc Rồi
18 Món quà bất ngờ
19 Nhờ cậy
20 Tôi không làm được
21 Tình Cờ đi ngang qua đây
22 Vẫn Còn Độc Thân
23 Sinh Nhật
24 Say
25 Ở Đây Em Không Bắt Được Xe
26 Ký Ức Đau Buồn
27 Em Định Trốn Nợ Sao?
28 Rất muốn ở lại đây.
29 Họ Thật Đẹp Đôi
30 Tiện Đường
31 Ranh Giới
32 Đợi Tôi Đi Bắc Kinh Về
33 Bắc Kinh
34 Trò Chơi Gia Đình
35 Hiểu Lầm
36 Em Lỡ Thích Anh Rồi
37 Đồ Khốn, bị anh lừa rồi
38 Khóc?
39 Dỗ Dành
40 Chính Thức Bày Tỏ
41 Cùng Anh Đến Bắc Kinh Được Chứ
42 Bật Đèn Lên Là Sáng
43 Nơi Này Là Dành Cho Em
44 Giữ Khoảng Cách
45 Về Cùng Anh
46 Lần Sau Anh Sẽ Làm Như Vậy
47 Người Yêu Cũ
48 Giải Quyết
49 Điều Kiện
50 Hồ Ly Tinh
51 Chính Thất
52 Ôm Anh Ngủ
53 Giận thì Giận mà Thương thì Thương
54 Bất An
55 Mất Tích
56 Không Có Lần Sau Nữa
57 Sau Ngày Đều Nói Cho Em
58 Em thật sự không được nữa!
59 Em Có Quà Cho Anh
60 Ra Mắt
61 Gia Đình
62 Trẻ Con Ở Đâu Ra?
63 Tại sao lại phải nhịn?
64 “Anh Đói Rồi”
65 Chúng ta chụp ảnh được không?
66 Nói với em
67 Rachel & Khải Bình
68 Một lần là đủ lắm rồi.
69 Tâm Trong Sáng
70 Đụng Mặt
71 Cậu cai rượu rồi à?
72 Có Thai ?
73 “Sức Trẻ”
74 Cảnh Cáo
75 Không Có Bạn Trai
76 Mỹ Nhân Kế
77 Em Đừng Khóc Nữa
78 Tự Hào
79 Với Tư Cách Gì ?
80 Để Anh Nhắc Lại Cho Em Nhớ
81 Hai Người Bắt Đầu Từ Khi Nào?
82 Anh Không Hiểu Em Yêu Anh Nhiều Như Thế Nào
83 Khác Biệt Quá Lớn
84 Thua Kém
85 Bản Cam Kết
86 Tai Nạn
87 Ngưu Tầm Ngưu, Mã Tầm Mã…
88 Chúng Ta Kết Hôn Đi !
89 Muốn Anh !
90 Thiệt Thòi
91 Không Ai Nợ Ai
92 Em Nôn Nóng Đến Như Vậy Sao?
93 Dự Định
94 Coi Thường
95 Chất Vấn
96 Lựa Chọn
97 Lời Từ Biệt Ngọt Ngào
98 Tác Hợp
99 Khải Bình & Rachel
100 Không Từ Mà Biệt
101 VẮNG
102 Cuộc Sống Mới
103 Gặp Để Làm Gì?
104 Là Anh Sao?
105 Gần Nhưng Không Thể Gặp
106 Đối Diện
107 Đố Kỵ
108 Em Vui Chứ
109 Hối Hận Không?
110 Lén Lút
111 Em Sẽ Ở Lại Chứ?
112 Nói Ra Với Anh Khó Khăn Đến Như Vậy Sao?
113 Hèn Nhát
114 Con Của Anh Sao?
115 Anh Đợi Em
116 Người yêu Nhưng cũ
117 Vừa Gặp Đã Đòi Vào Khách Sạn
118 Anh Trai
119 Đừng Hòng Chạy Đi Đâu Nữa.
120 Bắt Đầu Lại
121 Anh Không Có Kết Hôn
122 0O0 Lời Hứa
123 0o0 Ở Đây Không Có “ÁO MƯA”
124 Âm Hồn Bất Tán
125 GỌI TÊN ANH !!!
126 Phạt Em…Gả Cho Anh…
127 Bù Đắp
128 Mơ thôi đã thấy đẹp rồi
129 Nấu Mì Cho Anh
130 Từ Giờ Anh Nấu Cho Em
131 Lưỡng Tình Tương Duyệt
132 Boxing Vs MuayThai
133 Từ Giờ Anh Bảo Vệ Em
134 Gắn Bó ( Hết )
135 PHIÊN NGOẠI: nổi sợ trỗi dậy
136 PHIÊN NGOẠI: Mang Thai
137 —000—
138 PHIÊN NGOẠI: HOÁ GIẢI
139 —000—
140 !!! Lời Kết & Thông Báo Truyện Mới
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Durham Lạnh Lẽo
2
Hàng Châu
3
Cuộc gặp gỡ
4
Quan tâm
5
Thật đẹp
6
Em Cũng Thích Bạch Quả Sao?
7
Trùng hợp
8
Con mèo đi lạc
9
Mập mờ
10
Cậu Thật Lòng Với Cô Ấy Chứ?
11
Kẻ thứ 3?
12
Tôi muốn hai người chia tay
13
Chúng ta Kết Thúc Đi
14
Chăm Sóc
15
Tôi Đưa Em Về
16
Huỷ hôn
17
Họ Kết Thúc Rồi
18
Món quà bất ngờ
19
Nhờ cậy
20
Tôi không làm được
21
Tình Cờ đi ngang qua đây
22
Vẫn Còn Độc Thân
23
Sinh Nhật
24
Say
25
Ở Đây Em Không Bắt Được Xe
26
Ký Ức Đau Buồn
27
Em Định Trốn Nợ Sao?
28
Rất muốn ở lại đây.
29
Họ Thật Đẹp Đôi
30
Tiện Đường
31
Ranh Giới
32
Đợi Tôi Đi Bắc Kinh Về
33
Bắc Kinh
34
Trò Chơi Gia Đình
35
Hiểu Lầm
36
Em Lỡ Thích Anh Rồi
37
Đồ Khốn, bị anh lừa rồi
38
Khóc?
39
Dỗ Dành
40
Chính Thức Bày Tỏ
41
Cùng Anh Đến Bắc Kinh Được Chứ
42
Bật Đèn Lên Là Sáng
43
Nơi Này Là Dành Cho Em
44
Giữ Khoảng Cách
45
Về Cùng Anh
46
Lần Sau Anh Sẽ Làm Như Vậy
47
Người Yêu Cũ
48
Giải Quyết
49
Điều Kiện
50
Hồ Ly Tinh
51
Chính Thất
52
Ôm Anh Ngủ
53
Giận thì Giận mà Thương thì Thương
54
Bất An
55
Mất Tích
56
Không Có Lần Sau Nữa
57
Sau Ngày Đều Nói Cho Em
58
Em thật sự không được nữa!
59
Em Có Quà Cho Anh
60
Ra Mắt
61
Gia Đình
62
Trẻ Con Ở Đâu Ra?
63
Tại sao lại phải nhịn?
64
“Anh Đói Rồi”
65
Chúng ta chụp ảnh được không?
66
Nói với em
67
Rachel & Khải Bình
68
Một lần là đủ lắm rồi.
69
Tâm Trong Sáng
70
Đụng Mặt
71
Cậu cai rượu rồi à?
72
Có Thai ?
73
“Sức Trẻ”
74
Cảnh Cáo
75
Không Có Bạn Trai
76
Mỹ Nhân Kế
77
Em Đừng Khóc Nữa
78
Tự Hào
79
Với Tư Cách Gì ?
80
Để Anh Nhắc Lại Cho Em Nhớ
81
Hai Người Bắt Đầu Từ Khi Nào?
82
Anh Không Hiểu Em Yêu Anh Nhiều Như Thế Nào
83
Khác Biệt Quá Lớn
84
Thua Kém
85
Bản Cam Kết
86
Tai Nạn
87
Ngưu Tầm Ngưu, Mã Tầm Mã…
88
Chúng Ta Kết Hôn Đi !
89
Muốn Anh !
90
Thiệt Thòi
91
Không Ai Nợ Ai
92
Em Nôn Nóng Đến Như Vậy Sao?
93
Dự Định
94
Coi Thường
95
Chất Vấn
96
Lựa Chọn
97
Lời Từ Biệt Ngọt Ngào
98
Tác Hợp
99
Khải Bình & Rachel
100
Không Từ Mà Biệt
101
VẮNG
102
Cuộc Sống Mới
103
Gặp Để Làm Gì?
104
Là Anh Sao?
105
Gần Nhưng Không Thể Gặp
106
Đối Diện
107
Đố Kỵ
108
Em Vui Chứ
109
Hối Hận Không?
110
Lén Lút
111
Em Sẽ Ở Lại Chứ?
112
Nói Ra Với Anh Khó Khăn Đến Như Vậy Sao?
113
Hèn Nhát
114
Con Của Anh Sao?
115
Anh Đợi Em
116
Người yêu Nhưng cũ
117
Vừa Gặp Đã Đòi Vào Khách Sạn
118
Anh Trai
119
Đừng Hòng Chạy Đi Đâu Nữa.
120
Bắt Đầu Lại
121
Anh Không Có Kết Hôn
122
0O0 Lời Hứa
123
0o0 Ở Đây Không Có “ÁO MƯA”
124
Âm Hồn Bất Tán
125
GỌI TÊN ANH !!!
126
Phạt Em…Gả Cho Anh…
127
Bù Đắp
128
Mơ thôi đã thấy đẹp rồi
129
Nấu Mì Cho Anh
130
Từ Giờ Anh Nấu Cho Em
131
Lưỡng Tình Tương Duyệt
132
Boxing Vs MuayThai
133
Từ Giờ Anh Bảo Vệ Em
134
Gắn Bó ( Hết )
135
PHIÊN NGOẠI: nổi sợ trỗi dậy
136
PHIÊN NGOẠI: Mang Thai
137
—000—
138
PHIÊN NGOẠI: HOÁ GIẢI
139
—000—
140
!!! Lời Kết & Thông Báo Truyện Mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play