Lần đầu gặp cô ngồi dưới bóng cây bạch quả, đem lòng yêu nhưng chua xót lại là người yêu của bạn thân.
Tiêu Sở Uy phải làm sao với đoạn tình cảm vừa gặp đã yêu với Thiên Manh.
Trải qua nhiều thăng trầm và biến cố, liệu rằng họ có đi được với nhau đến cùng?
Hãy đón xem bộ truyện " Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh" của mình nhé.
Thể loại: Ngôn Tình, Ngọt đến sâu răng, có Ngược chút xíu( cân nhắc trước khi đọc vì có H+ về sau ).
Đây là truyện mình tự viết, mọi tình tiết, nhân vật và địa điểm đều mang tính tưởng tượng hư cấu, không nhắm đến bất kỳ tổ chức, sự kiện nhân vật có thật nào.
Cảm ơn các cậu vì đã dành thời gian mà ghé thăm.
....................
Văn án:
“Tiêu Sở Uy, anh có thể hứa với em một chuyện không?”
Anh cũng không cần suy nghĩ mà nói:
“Em muốn chuyện gì, anh cũng hứa với em.”
“Sau này, dù có xảy ra chuyện gì, cũng nhất định phải luôn hạnh phúc, được không?”
“Đương nhiên rồi, em bên cạnh anh như thế này, làm sao mà anh không hạnh phúc cho được đây.”
“Dù không có em anh cũng phải hạnh phúc, biết không.”
Thiên Manh bị Tiêu Sở Uy ôm chặt vào lòng, môi lưỡi lại giao vào nhau, hơi ấm nóng dần, tiếng thở dốc kèm âm thanh trầm thấp vang lên:
“Ưm…Tiêu Sở Uy…”
Thiên Manh run rẩy ôm lấy cổ anh, hai tay vẫn còn lạnh vì gió bên ngoài.
Tiêu Sở Uy khẽ buông cô ra một chút, anh đưa mắt nhìn, rồi lấy tay vuốt lấy những lọn tóc ngắn của cô, anh lại cọ trán anh lên trán cô, hơi nóng lan tỏa theo từng chữ anh thốt ra: “Ừm, anh đây.”
Khi nụ hôn trôi qua anh khẽ rời môi cô mà thì thầm:
“Em còn muốn gì nữa không?”
“Muốn anh.”
“Vậy thì anh cho em.”
Truyện này do Xương Mặc cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh Comments