"Oáp...."
Âu Anh thường ngày chính là con sâu ngủ. Lại thêm hôm qua bận rộn cả ngày nên hôm nay cô ngủ một mạch tới chín giờ sáng.
Từ trên giường lóc ngóc bò dậy Âu Anh thấy cả căn phòng chỉ có mỗi mình cô.
Bây giờ mới để ý, cả đêm qua cô ngủ trên giường.... vậy... vậy cái tên mặt lạnh đó...
"Ngừng! Âu Anh à Âu Anh, trí tưởng tượng của mày phong phú quá rồi."
Âu Anh tự đánh vào đầu mình rồi bỏ vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Thay đồ xong xuôi cô mới đi xuống lầu.
Căn nhà chính là cùng chung tình trạng như phòng ngủ, đều là không một bóng người.
Cô đi vào bếp định tìm gì đó ăn lót dạ nhưng trong tủ lạnh ngoài bia và sandwich thì chẳng còn gì cả.
Anh ta là người thật hả trời? Ăn như vậy cũng có thể sống sao?
Cô đành tự lấy tiền ra ngoài ăn. Trên đường về còn ghé ngang siêu thị gần nhà để mua một ít đồ.
Haizz, ít nhất cuộc hôn nhân này cũng coi như cho cô chút tự do. Ngày trước ở nhà ông ngoại quản cô rất chặt nha.
Hết cách, ai kêu ông ngoại cô là Tổng tư lệnh trong quân đội làm gì.
Nhưng cô không có giận dỗi vì ông ngoại nghiêm khắc. Nhờ có ông yêu thương cô mới bình an khỏe mạnh lớn lên như bây giờ.
Ngày thường cô nghịch ngợm, quậy phá, ông ngoại mỗi khi la xong đều âm thầm quan tâm cô. Nhiều lúc cô cho rằng ở trên đời này người duy nhất có đủ bao dung, yêu thương đối với cô chỉ có ông ngoại.
Cũng bởi vì vậy mà lần này Âu Anh mới nhún nhường một bước, nhận lời ông cùng Trịnh Ngôn kết hôn.
Ông ngoại yêu thương cô chắc chắn không gả cô cho người không tốt. Chỉ là cô cùng Trịnh Ngôn chưa bao giờ tiếp xúc.
Đột nhiên cùng một người xa lạ sống chung một chỗ. Cho dù ngày thường cô có hoạt bát, dễ gần cũng chưa thể chấp nhận ngay được.
Lại nói Trịnh Ngôn kia mặt lúc nào cũng lạnh tanh như nước đá, kiệm lời thấy ớn luôn.
Âu Anh tay xách nách mang cả đống đồ trở về nhà nấp đầy cái tủ lạnh.
Cô gật đầu hài lòng nhìn cái tủ đầy ắp những đồ ăn vặt cô mua về.
Ăn cũng no rồi, đồ cũng đã mua đủ. Bây giờ cô có thể chuyên tâm làm việc rồi.
Cô lên phòng thay một bộ đồ thoải mái. Xong xuôi cô an nhàn ngồi trước màn hình laptop, tay bắt đầu không ngừng hoạt động trên bàn phím.
Âu Anh cô năm nay 19 tuổi nhưng không có học đại học bởi vì cô sớm đã là một nhà văn nổi tiếng. Từ năm 16 cô đã bắt đầu viết tiểu thuyết. 18 tuổi cuốn tiểu thuyết đầu tay được xuất bản. Người ta biết đến cô với bút danh là Momo.
Ngộ nhất là ngày thường cô quậy phá, thích chạy nhảy. Nhưng mỗi lời lẽ trong tác phẩm của cô đều rất sâu sắc. Điều đó khiến người ta nghĩ nhà văn Momo là một phụ nữ trung niên cơ. Có lẽ nói cô là Momo chắc chẳng ai tin đâu.
Hiện tại cô vẫn đang tiếp tục sáng tác để sắp tới có thể xuất bản tiếp.
Đến gần trưa thì Trịnh Ngôn từ bên ngoài trở về. Vừa vào nhà anh liền thấy cô ngồi ở phòng khách.
Âu Anh thấy anh về tay đang bấm say sưa cũng hơi khựng lại, hướng ánh mắt to tròn nhìn anh.
"Anh về rồi?"
Mới giữa trưa sao lại về rồi?
"Ừ!"
Trịnh Ngôn khẽ gật đầu trả lời qua loa rồi đi thẳng lên lầu.
Âu Anh cũng không có nói thêm, lại tiếp tục công việc.
Sau khi Trịnh Ngôn tắm rửa thay đồ xong liền xuống bếp. Anh hơi bất ngờ khi trong tủ lạnh có thêm rất nhiều đồ.
Nhưng hầu hết là đồ ăn vặt, bánh quy, bánh snack, nước ngọt có gas...
Trịnh Ngôn đỡ trán, sao anh lại cho rằng con nhóc kia biết nấu ăn nhỉ.
Lúc sáng này anh phải ra khỏi nhà sớm vì hôm nay anh không làm ở bệnh viện mà đến trường đại học.
Ngoài làm bác sĩ, Trịnh Ngôn còn nhận lời người thầy cũ thời gian này tạm thời làm giảng viên tại trường đại học. Bởi vì người thầy này đã đến tuổi nghỉ hưu mà trường chưa tìm được người thay thế.
Lúc anh đi cô vẫn còn say ngủ, nghĩ thế nào cô dậy rồi sẽ tự biết ăn uống. Ai ngờ về nhà thì như vầy đây.
Ngó đầu ra khỏi bếp nhìn cô ngốc đang ngồi chăm chú trước laptop Trịnh Ngôn chậm rãi hỏi:
"Em ăn gì chưa?"
"Hả... à... em định làm xong rồi mới ăn!"
Âu Anh nghiêng đầu nhìn anh, không được tự nhiên nói. Thực ra cô định gọi đồ ăn ngoài thì anh lại về.
"Không đói?"- Trịnh Ngôn tò mò hỏi.
"Trong tủ có rất nhiều bánh!" - Âu Anh chép miệng.
Trịnh Ngôn lắc đầu, bảo sao lớn không nổi.
"Tôi ra ngoài mua chút đồ."
"Ừa..."
Âu Anh mắt không rời màn hình, tay lắc lắc giống như chào tạm biệt anh.
Nửa tiếng sau Trịnh Ngôn trở về với một đống đồ. Anh không nói gì liền trực tiếp vào bếp bắt tay vào nấu ăn.
Âu Anh cũng vì tiếng động trong bếp mà đi vào coi sao. Cô ngẩn người nhìn người đàn ông được gọi là chồng kia đang nấu ăn.
Thì ra soái ca tạp dề là có thật nha!
Âu Anh ngây ngốc đứng nhìn người chồng nào đó đang thành thục nấu ăn.
Ai da, thật mất mặt mà. Lúc đầu cô cảm thấy chuyện bản thân không biết nấu ăn là bình thường. Giờ thấy anh nấu ăn như vậy cô lại thấy có chút xấu hổ nha.
Trịnh Ngôn đang nấu ăn lại thấy như có đôi mắt dán chặt trên người mình. Anh bất giác xoay người nhìn lại bắt gặp ánh mắt ai đó trao tráo nhìn vào anh.
Trịnh Ngôn có chút ngạc nhiên nhưng không có biểu hiện gì rõ ràng. Anh ho khan một tiếng:
"Đói?"
"Ơ.... hơ... không có...."
Âu Anh bị Trịnh Ngôn bắt gặp vẻ mặt đần độn của mình liền xấu hổ, hai má đỏ ửng, tay chân cũng luống cuống...
"Em... em... khát nước!"
Âu Anh à, phục mày thật đó, lý do củ chuối như vậy mà nghĩ cũng ra luôn.
Âu Anh vừa rót nước vừa tự cảm thán. Bất quá ai kia cũng không có bắt bẻ.
Đến giờ ăn cô thực sự bị làm cho bất ngờ nha. Một bàn ăn đầy đủ hai món mặn một món canh nhìn rất phong phú.
Âu Anh vừa ngồi xuống hết nhìn các món trên bàn lại nhìn người chồng ngồi phía đối diện.
"Thật là anh nấu hết?"- Âu Anh không tin lại hỏi thêm lần nữa.
Trịnh Ngôn nghe cô hỏi vậy thì mày kiếm khẽ nhíu lại.
Trong nhà này ngoài hai người bọn họ còn có người thứ ba?
Âu Anh thấy sắc mặt anh như vậy cảm thấy bản thân hình như hơi nhiều lời rồi. Cái đầu nhỏ cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn.
Trịnh Ngôn nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ tội lỗi của cô cảm thấy có chút buồn cười.
Mà phải nói Âu Anh cô là người rất có tâm hồn ăn uống. Được ăn ngon liền quên hết mấy chuyện ban nãy, vui vẻ làm đầy cái bụng của bản thân.
Trịnh Ngôn thấy cô ngốc nào đó ăn thức ăn mình làm một cách ngon lành không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thành tựu.
"Em không giận tôi?"
Trịnh Ngôn đột nhiên nhìn cô mà hỏi.
"Về chuyện gì?"- Âu Anh ngốc nghếch khó hiểu hỏi ngược lại anh.
"Tuần trăng mật của chúng ta!"
À, là chuyện Trịnh Ngôn nhất quyết cãi lời ông nội Trịnh. Không chịu dẫn cô đi trăng mật.
Lúc bàn chuyện kết hôn ông nội Trịnh đã tính luôn cả chuyện tuần trăng mật cả hai nên đi đâu.
È hèm, kết quả là người chồng này của cô quả thực rất bá đạo. Dám đứng trước hai người già "quyền lực" thẳng thừng tuyên bố một câu vỏn vẹn có 3 chữ "Con rất bận!" liền đem chuyện trăng mật gì đó gạt đi.
"À... Công việc của anh rất bận mà! Dù sao em cũng bị say máy bay, đi lại cũng hơi bất tiện."
Âu Anh nhìn anh cười ngây ngô.
Trịnh Ngôn nhìn nụ cười xinh đẹp, hào sảng của cô bất giác lại có chút áy náy.
Có phải anh hơi quá đáng rồi không? Lấy anh cô cũng đâu phải cam tâm tình nguyện. Bây giờ anh lại còn bỏ mặc cô...
Updated 30 Episodes
Comments
Thiên Bình
này cưới trước yêu sau hả
2022-03-29
0
Nguyễn Thu Huyền
Chữ “ nha “ hơi nhiều thì phải
2021-05-28
0
Bạch Bi
Xem truyện mà có sai chính tả thì cũng bth nha các bác,phim " ANH ÁO ĐEN "( Đại An thủ vai ) tập 29,công chiếu 1/3/2020 dịch còn sai từ nửa ấy.Cho nên,m.n đừng ném bom các Tg viết truyện nhé.
Cả một tập thể họ còn sai dịch từ huống chi 1 mình Tg tự biên.
Cảm ơn các Tg ❤ ( đọc được thì đọc,k thì next cho đẹp trời )
2021-05-03
4