Ngày Có Em Chính Là Ngày Rực Rỡ
Cuộc sống này luôn luôn vận động. Dù bằng cách này hay cách khác thì mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra dù ta có muốn hay là không... Và mỗi một sự kiện dù lớn hay nhỏ đều góp phần thay đổi cuộc đời mỗi người...
Cũng giống như Âu Anh cô....
Âu Anh một thân váy cưới trắng tinh khôi ngồi trước gương trong phòng trang điểm cô dâu.
Nhớ lại 3 tháng trước:
Âu Anh từ trên lầu đi xuống đã thấy ông ngoại ngồi đợi sẵn ở sofa. Cô vui vẻ chạy lại ngồi cạnh ông.
"Ông ngoại tìm cháu?"
"Cháu ngồi đàng hoàng lại. Ông ngoại có chuyện muốn nói."
Ông ngoại nhìn cô nghiêm túc.
"Cháu có nhớ ông Trịnh?"
Âu Anh gật gật đầu khó hiểu. Đó chẳng phải là người bạn già của ông ngoại hay sao?
"Ông ấy có một đứa cháu trai năm nay vừa hay đến tuổi thành gia lập thất. Hôm qua ông ấy tới có ngỏ ý muốn cháu gả vào Trịnh gia."
Ông ngoại nhìn cô dõng dạc nói.
Âu Anh bị lời này của ông ngoại làm cho kinh ngạc.
"Không phải ta không thương cháu, cũng không phải không muốn cháu ở cạnh ta. Mười mấy năm qua ta chăm sóc cháu được thì cũng sẽ không ngại thêm mười mấy năm. Nhưng là cháu phải hiểu ông ngoại già rồi, không thể sống cả đời cùng cháu. Chi bằng tìm cho cháu một người tốt, có thể cả đời che chở, bao dung cháu. Vậy nên cháu cứ suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời ta."
"Cháu biết rồi ạ!"- Âu Anh gật đầu.
Cô biết chứ, cô biết ông ngoại thật sự rất thương cô. kể từ lúc có ý thức đến nay cô chưa bao giờ nghi ngờ tình thương của ông. Vậy cho nên...
Kết quả là Âu Anh cô cũng đồng ý nhận lời ông ngoại mà gả vào Trịnh gia.
Người mà Âu Anh cô kết hôn tên là Trịnh Ngôn, năm nay 28 tuổi. Hiện tại anh đang là một bác sĩ. Trịnh Ngôn là cháu trai của một người bạn lâu năm của ông ngoại cô. Đó là toàn bộ những thông tin cô có được về người mà cô lấy làm chồng này.
Hôm nay cũng chính là ngày hôn lễ của cả hai người họ diễn ra.
Tại thánh đường ngập tràn ánh nến lung linh, Âu Anh được ông ngoại dắt tay từng bước tiến vào lễ đường.
Trước đây Âu Anh đã từng nghĩ về hôn lễ trong tương lai của mình. Cô từng mơ sẽ có được một hôn lễ ấm áp, nơi cô sẽ sánh bước với người đàn ông cô yêu thương cùng trao lời thề trọn đời.
Giờ đây cô đang khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy, trở thành cô dâu trong một buổi hôn lễ ấm áp, long trọng.
Nhưng người đàn ông mà sẽ gắn bó với cô cả đời kia cùng với cô lại chẳng có chút tình cảm.
Ông ngoại dắt tay cô đặt vào tay Trịnh Ngôn, vỗ lấy tay hai người dặn dò:
"Ta giao đứa cháu này lại cho con. Hy vọng các con có thể vợ chồng thuận hòa, hạnh phúc viên mãn."
Trịnh Ngôn tuy không mặn mà với cuộc hôn nhân này nhưng thừa hiểu từ nay bản thân phải có trách nhiệm với nó và cả người vợ này. Anh khẽ gật đầu đáp ứng lời dặn của ông.
Ông ngoại cô gật đầu rồi buông tay trở về chỗ ngồi để cả hai bắt đầu làm lễ.
Vậy là một buổi hôn lễ diễn ra làm cả hai nhà Trịnh - Âu vui vẻ không thôi. Chỉ trừ....
Sau khi đám cưới kết thúc, Trịnh Ngôn đưa Âu Anh về căn hộ của anh.
Lên đến phòng ngủ, anh quay sang hỏi cô: " Em muốn tắm trước?"
Âu Anh nghe anh hỏi thì lắc lắc đầu.
"Anh trước đi!"
Cô còn phải tháo mấy thứ ghim cài trên tóc nữa. Sợ anh phải đợi lâu sẽ phiền.
Trịnh Ngôn không nói gì, đi đến tủ lấy ra một bộ đồ ở nhà rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm khép lại, Âu Anh thở phào nhẹ nhõm.
Người gì kiệm lời thấy ớn, mặt mũi lại y chang tảng băng trôi.... lạnh muốn rợn người.
Nhưng Âu Anh không thể không thừa nhận chồng cô thực sự rất soái nha. Trái tim thiếu nữ của cô đương nhiên sẽ không khỏi say đắm vẻ đẹp lạnh lùng của anh.
Sau khi tiếng nước từ trong phòng rắm truyền ra mới khiến Âu Anh bừng tỉnh. Ôm lấy váy cưới, cô tiến về phía bàn trang điểm ngồi xuống.
Quả thực là ở đời mỗi sự việc đều có mặt nổi mặt chìm. Cô chỉ hay thấy trên phim ảnh người ta ai làm cô dâu cũng đều hạnh phúc gì gì đó.
Nhưng riêng cô chỉ thấy mệt, bây giờ về đến nhà lại phải tự tháo mấy thứ ghim cài này xuống. Haiz... thật mệt chết cô mà.
Trịnh Ngôn sau khi từ phòng tắm bước ra lại vô tình nhìn lướt qua cô đang ngồi ở bàn trang điểm tẩy trang. Anh tinh mắt thấy cô thỉnh thoảng lại đưa tay ra sau lưng gãi gãi.
Do thiết kế nên váy cưới của cô có phần lưng hở giúp khoe ra xương cánh bướm xinh đẹp. Mà lúc nãy cô cài khăn voan nên giờ anh mới để ý trên lưng cô có mấy vết đỏ như bị muỗi đốt.
Dĩ nhiên là bác sĩ nên nhìn sơ qua anh biết ngay lý do, chỉ là vẫn muốn hỏi lại cô cho chắc: "Em bị dị ứng cồn?"
Âu Anh bị anh làm giật mình, xoay lại nhìn anh: "Dạ..."
"À, chỉ là em có chút không hợp với rượu vang thôi. Lúc nãy uống cũng không nhiều nên chắc không sao."
Trịnh Ngôn nghe xong khẽ cau mày. Rõ ràng không biết uống mà ban nãy đi mời rượu cô lại không chịu nói.
Tuy anh cũng đã uống đỡ cô khá nhiều nhưng có những trường hợp bất khả kháng nên cô buộc phải uống.
Âu Anh cũng không có nghĩ nhiều, cô lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Cô đi tắm, làn nước ấm xối lên da thịt làm cô cảm thấy khá hơn, mệt mỏi cũng theo đó vơi đi vài phần.
Sau khi tắm xong, Âu Anh trở ra liền thấy Trịnh Ngôn đặt một ly nước và một vỉ thuốc trên tủ đầu giường. Anh quay sang nhìn cô, có chút ngạc nhiên...
Mái tóc bob ngắn còn ướt sũng. Bộ pyjama có hình chuột mickey trông thật trẻ con.
Gương mặt cô sau khi tẩy đi lớp phấn son trang điểm từ hồi sáng trông rất đáng yêu. Làn da trắng nõn, mềm mịn như búng ra sữa. Lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn trong suốt như lưu ly, sống mũi cao, đôi môi anh đào nhỏ xinh...
Ông nội cũng thật là, lại bắt anh cưới một con nhóc về làm vợ...
Mà Âu Anh bị anh nhìn lại có chút không thoải mái, chau mày nhìn anh: "Có chuyện gì sao?"
Trịnh Ngôn mãi mới nhớ ra vấn đề chính, anh ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ ban đầu nói với cô: "Uống thuốc này ngày mai thức dậy mấy vết đỏ sẽ hết. Tôi còn chút việc nên em cứ ngủ trước."
"Cảm ơn anh!"- Âu Anh gật đầu.
"Không có gì!"
Nói rồi anh rời khỏi phòng.
Lúc này Âu Anh đi đến, cầm vỉ thuốc lấy ra một viên uống. Xong xuôi cô mới cảm thấy bản thân thật quá dễ dãi rồi.
Dẫu sao hôn nhân này cả hai đều không xuất phát từ tự nguyện. Lỡ như anh ta thấy cô chướng mắt nên đưa thuốc độc thì mạng cô chẳng phải bị lấy đi quá dễ hay sao?
Haiz, nếu Trịnh Ngôn mà biết lòng tốt của anh bị cô bóp méo thế này chắc sẽ vô cùng hối hận vì trong lúc cô tắm đã không quản thời gian đã muộn mà lái xe đi mua thuốc cho cô.
Sau một màn suy diễn hết sức phi logic cuối cùng Âu Anh mặc kệ tất cả.
Bây giờ cô chẳng còn hơi sức mà quan tâm nữa rồi, thuốc cũng uống rồi còn nghĩ làm gì nữa. Cô bây giờ rất mệt, cả ngày hôm nay bận rộn mãi cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc tốt đẹp.
Cô rất tự nhiên ngồi xuống tựa lưng mình vào thành giường. Tay còn cầm một cái khăn, lười biếng mà lau loạn xạ trên mái tóc còn ướt của mình.
Đến khi Trịnh Ngôn về phòng đã thấy cô ngủ mất rồi. Anh nhìn cô không khỏi lắc đầu:
"Tóc còn chưa khô..."
Lúc nãy có đồng nghiệp muốn hỏi ý kiến anh về một bệnh án hơi phức tạp nên anh phải đi nhận mail từ người đó. Vậy mà mới một lát quay lại cô đã ngủ rồi. Cũng quá vô tư đi.
Nghĩ một lát anh nhẹ cầm lấy cái khăn trên tay cô, sửa lại tư thế, còn cẩn thận kéo chăn đắp ngang người cô.
Thực ra Trịnh Ngôn cũng không khá hơn Âu Anh là mấy. Đối với cuộc hôn nhân này anh cũng không có sự lựa chọn.
Số là ba tháng trước đột nhiên anh bị ông nội gọi trở về nhà nói là có chuyện gấp. Cứ tưởng ông nội bị bệnh anh liền lập tức bỏ tất cả ở bệnh viện mà lái xe về Trịnh gia.
Nào ngờ khi về nhà ông nội không những không bệnh mà còn khỏe đến độ có sức mà dạy dỗ anh một trận. Nói anh cái gì mà gần ba mươi tuổi đầu còn không tính chuyện lấy vợ sinh con.
Vốn là Trịnh Ngôn định mặc kệ ông nội mình luôn, cái điệp khúc này cũng đâu phải ông mới ca lần đầu....
Ai mà ngờ đâu lần này ông nội chơi lớn như vậy, lại nói là đã tìm được một cô cháu dâu ưng ý.
Trịnh Ngôn lúc đầu phản ứng rất quyết liệt với chuyện này.
Thực ra trước nay anh không có quan hệ yêu đương với bất kì ai là bởi vì cảm thấy loại chuyện này thực phiền phức. Trịnh Ngôn anh thích cuộc sống như trước nay, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
Nhưng chẳng hiểu sao lần này ông nội lại quyết tâm đến nỗi nổi trận lôi đình với anh, nhất quyết bắt anh phải thực hiện cho được cái đám cưới này.
Ông nội anh mấy năm trở lại đây có tiền sử bệnh tim. Sau khi mắng cho anh một trận liền mệt mỏi khó thở khiến anh lo lắng. Nhưng ông nhất quyết không cho anh đụng vào mình.
Sợ ông nhất thời nóng giận mà ảnh hưởng sức khỏe Trịnh Ngôn đành gật đầu.
Thôi thì với anh sao cũng được, chỉ thiệt thòi cho cô.
Người ta nói đã là một bác sĩ thì khi cầm dao mổ chỉ nên giữ cho mình một cái đầu lạnh. Nhưng dường như sự lạnh lùng đó đã ăn sâu vào máu của Trịnh Ngôn mất rồi. Cho nên ngay cả khi không còn trong phòng phẫu thuật anh cũng rất lạnh lùng, luôn hờ hững với mọi thứ.
Anh cũng tự cảm thấy chuyện mình có tình cảm với ai đó là một loại chuyện vô cùng hoang đường. Vì thế có lẽ việc duy nhất anh có thể làm được cho cô nhóc này chính là đối với cô tốt một chút.
Xem như cô xui xẻo mới dính líu đến cuộc hôn nhân này và cả anh.
Updated 30 Episodes
Comments
Virusslovely
🌹🌹🌹
2023-09-13
0
Bạch Ngọc
phòng rắm???
2023-07-08
0
bánh bao chay
♡(> ਊ <)♡
2022-03-31
0