Đúng lúc An Nguyệt mải thất thần với những dòng suy nghĩ mông lung, đột nhiên cằm cô bị dùng sức nâng lên.
Nhận ra hành vi mang tính đột ngột ấy mang ý nghĩa gì, An Nguyệt tìm cách chống cự. Cô liên tục hết kéo rồi lại đẩy Tống Minh Luân cách xa mình càng nhanh càng tốt, miệng không ngừng nạt nộ.
"Cậu bỏ tay ra! Bỏ tay ra đi!"
Thế nhưng Tống Minh Luân giả bộ mắt điếc tai ngơ, cậu cúi đầu hạ xuống làn môi đỏ thắm ấy một nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Chỉ là một cái hôn phớt gần như là không tồn tại ấy thôi cũng đủ khiến trái tim đang đập trong lồng ngực cậu tan rã.
Không, cậu muốn nhiều hơn nữa! Một cái hôn là chưa thỏa!
Nghĩ vậy, cái đầu hạ xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào cậu hằng nhung nhớ suốt nhiều ngày đêm.
Bốp!
Một cái tát tai đến từ An Nguyệt khiến Minh Luân choáng váng, cậu quệt miệng, lau đi vệt máu rỉ ra.
"Ai cho phép cậu động vào người mình hả?"
Dù bị đánh một cái rõ đau nhưng Tống Minh Luân tỏ ra không hề hấn gì, thậm chí cậu còn cố tình lý sự với cô.
"Nhiều năm không gặp, cái thói cứng miệng của cậu xem ra không thay đổi chút nào nhỉ?"
Một cái tát đó nằm ngoài dự liệu của An Nguyệt, nhưng ai bảo cậu ta đi gây hấn trước? Như bây giờ đây này, rõ ràng vừa cho ăn tát một cái cậu ta còn mặt dày ôm lấy khư khư người cô.
"Mình nói cậu bỏ ra cơ mà! Không nghe thấy lời mình nói à?"
"Sao phải bỏ? Bỏ ra cậu lại chạy trốn nữa, đúng không?"
Hai hàm răng nghiến vào nhau như muốn vỡ tung ra, An Nguyệt gằn từng chữ một như muốn nhấn mạnh vào ranh giới vững chắc đang hiện hữu giữa hai người.
"Tống Minh Luân, mình nói cho cậu biết! Bây giờ cậu đã có vợ, còn mình cũng đã có chồng! Hành động vượt quá giới hạn cho phép thế này giữa chúng ta là không thể chấp nhận được!"
Cơ thể đang ôm cô khẽ cứng lại như bị điểm huyệt, vòng tay đang siết lấy eo cô có dấu hiệu nới lỏng nhưng không hề có ý định buông ra. Tống Minh Luân vẫn ôm khư khư An Nguyệt, đầu tựa lên hõm vai cô, hít ngửi mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc từ cơ thể cô. Hơn hết thảy, lý do Tống Minh Luân không thể buông tay là bởi người trong lòng cậu chính là cô gái mình trăm nhớ ngàn thương suốt bao năm qua.
Nhưng nhớ nhung bao nhiêu cũng chỉ có mình cậu nhớ nhung cô ấy đến phát điên! Ở phương trời xa lạ nghe tin cô ấy bước lên xe hoa với người đàn ông khác đã là một nỗi đau không thể nào vơi. Vậy mà bây giờ cô ấy còn cố tình xát muối vào tim cậu không thương tiếc bằng một cái tin khác còn động trời hơn nữa sao?
An Nguyệt, cậu đúng là đồ không có lương tâm!
"Ở bên Athens Hy Lạp mình có nghe qua một lời đồn hóa ra lại là thật. Nói đi, sau khi chia tay với mình cậu còn tâm trí đi yêu và kết hôn với thằng khác là sự thật à?"
"Đúng thế, không những vậy giữa bọn mình còn có một đứa con rồi nữa cơ!"
Tống Minh Luân hét lớn, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng cặp mắt bi phẫn và tổn thương.
"Hoàng An Nguyệt!"
Cô thản nhiên nở một nụ cười thật tươi, như thể người vừa được gọi không phải cô mà là một ai đó. "Mình đây, cậu còn muốn biết gì không? Để mình kể chi tiết cho mà nghe."
Lần này Tống Minh Luân thực sự thả ta ra, cậu vuốt mặt vài cái rồi chỉ tay vào An Nguyệt, người lúc này đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
"Cậu thật là giỏi! Mình nên chắp tay bái phục cậu một cái mới phải! Trong khi mình dùng nhiều năm để quên đi cậu, mà cậu thì lại ung dung yêu đương kết hôn và còn sinh con với người đàn ông khác."
Một lát trôi qua, sau khi chửi cho đã Tống Minh Luân lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, nhìn cô gái mình yêu từ thủa thiếu thời bằng ánh mắt trách móc. "Vậy cậu nói đi, người đàn ông may mắn đó là ai?"
"Hả?"
"Người đàn ông may mắn có được cậu ý, hắn là ai vậy?"
Nhìn cặp mắt như đã biết trước kết quả của Minh Luân, cô chán nản không buồn trả lời.
"Nếu cậu đã nghe tin mình kết hôn thì chắc đã biết tên người đó rồi sao còn hỏi?"
"Mình muốn nghe chính miệng cậu nói ra, không được sao?"
"Được, như cậu muốn. Người đàn ông mình kết hôn cùng chính là Hải Đăng, người bạn chơi thân nhất với cậu. Đáp án này có khiến cậu hài lòng không?"
Hài lòng? Cô ấy vừa hỏi cậu có hài lòng không à?
Chết tiệt!
Cậu đang tức điên lên rồi đây này!
"Một người là người bạn thân nhất của tôi, còn một người là cô gái tôi yêu sâu đậm..."
Bàn tay đang nắm lấy tà áo vô ý siết chặt, An Nguyệt cau mày như vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa lắm ấy.
"Cậu nói sai một vế rồi, giữa chúng ta chưa từng công khai yêu đương nên không tính là người yêu của nhau. Giữa chúng ta... chỉ là bạn bè từng thân thiết thôi!"
"Bạn bè từng thân thiết? Cậu có thấy người bạn thân thiết nào trèo lên giường của bạn thân giống cậu không?" Tống Minh Luân cười nhạt, nói kháy trúng tim đen cô. Và câu hỏi này không nằm ngoài dự đoán bị cô ấy phản đối.
"Đó chỉ là một sự cố không ai mong muốn! Cậu đừng nhắc lại như thể chúng ta đều tự nguyện!"
Cô ấy coi là như thế sao?
Nhưng cậu cứ cố tình khơi lại đấy, cô ấy còn có thể làm gì được nào?
Tống Minh Luân nắm lấy tay An Nguyệt như thể không bao giờ muốn buông nó ra, nhưng cô nào có để cậu được như ý nguyện.
Đẩy mạnh bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, An Nguyệt chỉnh lại trang phục trên người bị xộc xệch. Cô mở cửa phòng, trước khi đi còn bỏ lại vài câu:
"Nếu không còn chuyện gì khác để nói thì mình xin phép đi trước. Cũng đã muộn rồi, còn cà kê ở đây chồng con đang đợi ở nhà lại mong."
Cô đã nói như thế này rồi chắc cậu ấy chịu từ bỏ chứ?
Tất nhiên là không! Cậu không muốn nhìn cô cứ thế mà bỏ đi như vậy được.
"Không An Nguyệt! Cậu đừng đi có được không? Nán lại đây thêm một chút với mình khó khăn quá à?"
Nhưng đáng tiếc là lời nài nỉ ấy không thể chạm đến trái tim An Nguyệt, lòng cô trở nên nguội lạnh từ nhiều năm trước rồi...
"Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Linh Thu chứ, phải không? Mau đi đi không cô ấy lại mong!"
Updated 28 Episodes
Comments