Chương 3

Sau một hồi kì công kiếm tìm, Dương Bác Văn cùng Vương Lỗ Kiệt phát hiện có tổng cộng tám cái máy ghi âm trong căn nhà họ đang sinh sống, mỗi phòng của bọn hắn là hai cái máy, chỉ duy ở phòng Dương Bác Văn có ba cái.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Mệt thở ra hơi* Nhiều thật đấy…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Cầm một cái máy ghi âm lên* Chẳng biết mấy thứ này được lắp đặt từ bao giờ nhưng tớ cá chắc không phải gần đây mới có.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Nhìn Dương Bác Văn* Cậu nói vậy tức là chúng ta đã bị theo dõi suốt bấy lâu nay mà không hề hay biết sao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Gật đầu* Tớ e là thế…nhưng việc tớ lo lắng hơn là đoạn phim và bản ghi âm từ mấy chiếc máy này sẽ được đưa về đâu cơ.
Vương Lỗ Kiệt đâm chiêu suy nghĩ về những chuyện họ từng trải qua trong suốt một năm ở căn nhà này. Hoá ra, việc lịch trình của họ thường xuyên bị lộ ra cho fan tư sinh biết và thông tin riêng tư dần bị rò rỉ ra bên ngoài là vì nơi họ sống có gắn thiết bị nghe lén.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đúng là đáng quan ngại thật.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
!
Bỗng dưng Vương Lỗ Kiệt nhớ đến một thứ, gương mặt cũng tái đi nhiều phần so với trước kia, anh quay sang nhìn Dương Bác Văn, giọng lạc hẳn đi khẽ cất tiếng:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Này Bác Văn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Gom máy quay cho vào túi* Hửm?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Trầm giọng* Cậu có nghĩ ‘chuyện đó’ đã bị lộ ra rồi không?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Khựng lại*
Không gian chợt lắng đọng, xung quanh ngoài tiếng máy lạnh chuyển gió thì chỉ còn âm thanh mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Dương Bác Văn ngẩn ngơ nhìn thứ đồ sớm đã bị nát thành từng vụng nhỏ, cõi lòng không khỏi run lên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nói không chừng…bọn họ đã biết rồi cũng nên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Lớn tiếng* Cậu đừng đùa chứ?! Cái đó không phải chuyện có thể dễ dàng để người khác biết đâu! Là phạm pháp đấy!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Suy tư* Chúng ta chắc nên nói lại vụ việc này với Quế Nguyên và Kỳ…
Rầm!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Giật mình* Tiếng gì thế?!
Âm thanh ấy lớn đến nổi đả động đến phòng Dương Bác Văn ở tận tầng hai. Bỏ chiếc túi trong tay xuống, gã ngờ vực đi đến đầu cầu thang dò la tình hình.
Dương Bác Văn cá chắc có Trương Quế Nguyên góp mặt nhưng lại không nghe ra người còn lại là ai. Gã đứng đơ như pho tượng ở cầu thang, đột nhiên lại có thêm một tiếng đóng cửa mạnh, sau đó cuộc tranh cãi cũng kết thúc.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Vỗ vai Dương Bác Văn* Cậu đứng đây làm gì thế?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Lắc đầu* Hình như Quế Nguyên…anh ấy cãi nhau với Trương Hàm Thuỵ…?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Nhíu mày* Trương Hàm Thuỵ? Cái người hồi nãy ấy hả?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừm!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Chép miệng khoanh tay* Cậu ta đúng là khó đoán, lúc buồn lúc vui chả biết đâu mà lần.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mà từ lúc Tả Kỳ Hàm nhặt tên đó về thì nhà mình cứ liên tục xảy ra những chuyện xui xẻo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Cười nhẹ* Tớ lại thấy ngược lại, Trương Hàm Thuỵ giống như một ngôi sao may mắn của bọn mình vậy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhờ cậu ấy đến mà chúng ta tìm được mấy cái máy quay.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Bĩu môi* Hai thứ đó thì liên quan gì chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bộ cậu không nhận ra hả? Trương Quế Nguyên buồn rầu nên chúng ta mới lên phòng tớ nói chuyện, mà nguyên do từ đâu anh ấy sầu?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Từ cái người tên Trương Hàm Thuỵ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đúng rồi, vậy nên Lỗ Kiệt cũng được hưởng chút may mắn từ cậu ấy, không sợ Quế Nguyên mắng nữa!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Gật gù* Cũng không sai, chuyện mình làm vỡ bình gốm sứ đắt tiền của anh ấy cũng không bị lộ nữa…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Cười nham hiểm* “Biết rồi nhe…”
Vương Lỗ Kiệt chăm chú nghe Dương Bác Văn phân tích kĩ càng, lúc này anh mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cái tên ‘Trương Hàm Thuỵ’ này.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
“Ngẫm lại thì…không đến nỗi xấu xa như mình tưởng”
Quả thật khi Trương Hàm Thuỵ bước vào cuộc sống của bọn hắn đã có nhiều thứ đổi thay.
Chẳng hạn như cách đây không lâu, khi đang tập dợt cho buổi biểu diễn sắp tới thì bỗng dưng có một chiếc đèn sân khấu đột nhiên rơi xuống chỗ Vương Lỗ Kiệt vừa đứng vài giây trước, vô tình cuộc gọi của Tả Kỳ Hàm thông báo về Trương Hàm Thuỵ đã cứu anh một mạng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Gật gật đầu* Hừm, đúng thật là cậu ta đã giúp tụi mình không ít…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Nhịn cười*
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu cười cái gì :)?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Lau nước mắt* Tớ cười cậu quá nhập tâm đấy! Bị lừa mà cũng không biết.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
(・∀・) Lừa gì???
Vương Lỗ Kiệt sau khi được Dương Bác Văn khai sáng biết bản thân đã bị gã lừa đậm như thế nào:
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
:)
Anh tức muốn ói máu, hoá thành nai sừng tấm lúc nào không hay lấy đà nhào đến kẹp cổ con cừu già nham hiểm Dương Bác Văn.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Á à cậu dám lừa tớ :)
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hôm nay tớ mà không xử cậu thì tớ…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu làm sao :)?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tớ đổi họ thành người của Dương gia luôn!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Kẹp chặt* Cậu chết với tớ!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cứu tui…
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hai người đang làm cái trò gì đấy?
Dương Bác Văn và Vương Lỗ Kiệt đang giỡn nhau nơi cầu thang thì bắt gặp Tả Kỳ Hàm đang đi lên, đôi mắt y trầm xuống hệt như đang tức giận chuyện gì đó nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng ban đầu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
*Thả Dương Bác Văn ra* Kỳ Hàm…sao cậu…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Nhìn Tả Kỳ Hàm từ trên xuống dưới* Ướt như chuột lột thế kia?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
*Thở ra một hơi* Bác Văn, cậu cho tớ mượn khăn được không?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu không tắm sao?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Lát nữa, đồ tớ chưa lấy được.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
*Gật đầu* Vậy cậu qua phòng trà trước đi rồi tớ đem đồ qua.
Bên ngoài từng đám mây đen xám xịt ùn ùn kéo về giăng lối khắp nơi. Tiếng còi xe in ỏi giảm xuống rồi tắt ngủm, dòng người đi bộ ngày càng thưa đi, thoáng chốc chỉ còn Trương Hàm Thuỵ một thân một mình kéo lê chiếc vali, chậm rãi nhấc bước nặng nề.
Đôi mắt màu trà trong veo nay chỉ còn phảng phất một mảng màu ưu uất của nỗi đau.
Em giương đôi mắt vờn đục của mình lên nhìn lấy khoảng không vắng lặng trước mặt, một dòng kí ức quen thuộc chợt hiện rõ kéo theo tâm trạng đi xuống đột ngột.
Trương Hàm Thuỵ lại nhớ đến cái ngày gặp mặt lần đầu tiên của mình và Trương Quế Nguyên nữa rồi.
Mỗi lần nhớ là mỗi lần đau đớn và nhục nhã…
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
*Cười tự giễu* Mình đúng là thảm hại mà…
-
Năm Trương Hàm Thuỵ tròn mười ba tuổi, lần đầu tiên em được trải nghiệm cảm giác họp mặt gia đình là như thế nào. Suốt đêm trước ngày được cha mẹ nuôi dẫn về nhà chính gặp các bậc trưởng lão, Trương Hàm Thuỵ đã hồi hộp đến mức trằn trọc cả đêm.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Gật gù*
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Quay ra sau* Sao thế? Tối qua ngủ không đủ giấc à?
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Giật mình lắc đầu* Không ạ…hôm qua con ngủ ngon lắm.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Quay đi* Vậy thì được, đảm bảo chất lượng giấc ngủ cũng là yếu tố cần thiết để trở thành một Alpha ưu tú.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Mà dạo này mẹ thấy con hay ra ngoài vườn chơi lắm đấy nhé.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Nếu rảnh thì lấy sách ra đọc hay giải bài tập đi.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Mẹ hy vọng con sẽ không để bị rớt khỏi hạng năm trong kì thi tháng sắp tới.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Dạ…
“Tiểu Thuỵ là đứa trẻ biết nghe lời mà, nó chắc chắn sẽ không làm chúng ta thất vọng”
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Mong là thế, dù hiện tại có làm tốt thì cũng không nên tự cao mà ngừng cầu tiến.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Vâng…
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Mơ màng* “Mình phải ngoan…”
Chỉ là sau đó Trương Hàm Thuỵ vẫn không tài nào tỉnh táo nổi, suốt cả đường đi Hạ Uyên Tinh đề cập rất nhiều vấn đề nhưng em chỉ nghe câu được câu không, lâu lâu bà có hỏi thì đáp “Vâng” cho có lệ.
Bước xuống khỏi chiếc xe Roll Royce sang trọng, Trương Hàm Thuỵ mãi chưa hết buồn ngủ, đi đường chân này đá chân kia hệt như người say rượu.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
“Đứng thẳng lên!”
Đối diện với nét mặt nghiêm khắc đầy đáng sợ ấy, Trương Hàm Thuỵ lập tức hạ nước xin Hạ Uyên Tinh cho phép đi vệ sinh một lát.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Nhớ phải nhanh lên đấy, không có nhà lãnh đạo nào chậm trễ đâu.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Cúi đầu* Vâng ạ…
Vừa nhận được sự đồng ý từ Hạ Uyên Tinh, Trương Hàm Thuỵ liền chạy đi ngay, đầu nhỏ ngoái đầu nhìn quanh tìm kiếm nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Hai đôi tay búp măng nắm chặt gấu áo bắt đầu lo lắng, mồ hôi thấm ra tay, từng tiếng thở dốc phát ra:
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Hay…hay thôi…”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Mình cũng sắp hết buồn ngủ rồi…”
Đúng lúc Trương Hàm Thuỵ định thần rằng sẽ bỏ cuộc thì em trông thấy một người đàn ông trông có vẻ quen, đôi chân ngắn sải bước trên hành lang rộng lớn đến gần đối phương.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Kéo áo người trước mặt* Chú ơi, chú có biết nhà vệ sinh ở đâu không?
Đôi mắt Trương Phi khẽ cụp xuống nhìn nhóc con phía dưới, một nụ cười nhạt hiện trên môi.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Chớp chớp mắt* “Chú ấy cười giống bố ghê”
“Con nhà ai đây?”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Con của bố Hải đó ạ.
“Bố Hải?”
“À, là Trương Hàn Hải đó sao?”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Chú biết bố con!
“Đương nhiên biết, em trai ta mà”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Sờ lên tóc* “Tay chú ấy ấm ghê”
“Sắp tới giờ họp mặt rồi. Nếu cháu muốn đi vệ sinh thì nhanh lên chút, nó ở cuối dãy bên phía tay trái đấy!”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Cháu cảm ơn.
Trương Hàm Thuỵ theo chỉ dẫn đi đến cuối hành lang rẽ trái, tìm thấy toilet phân ra cho nam và nữ, em lỡ ngỡ bước vào.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Chắc tập trung ở sảnh phòng rồi”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Tát nước lên mặt* “Công nhận bác ấy ngầu ghê, còn xoa đầu mình nữa”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
(◍•ᴗ•◍)
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Nhìn bản thân trong gương* …
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Sờ lên mặt* “Nhắc mới nhớ, bố mình…hình như chưa từng xoa đầu…”
Rầm!
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Giật mình*
Trương Hàm Thuỵ hoảng sợ quay đầu nhìn cửa buồng vệ sinh vẫn luôn đóng chặt, cánh cửa có vẻ đã bị gãy một chút.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Hình như âm thanh phát ra từ chỗ đó”
Bản tính hiếu kỳ của một đứa trẻ trỗi dậy mạnh mẽ, như một chiếc lồng được mở khoá sau bao năm giam lỏng. Trương Hàm Thuỵ cất những bước chân chậm rãi đến trước cửa gỗ cứng cáp, em khẽ áp tay lên bề mặt trơn láng, giọng nói bình thản:
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Ra tay mạnh thật”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Bạn gì đó ơi? Bạn có ổn không?
Dù thời gian đã trôi qua hơn năm phút nhưng lại không thấy người kia trả lời. Dẫu vậy Trương Hàm Thuỵ vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, em lại cất giọng:
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Ban nãy mình nghe âm thanh hơi lớn, bạn có bị thương không? Nếu được…mình có dụng cụ, có thể giúp bạn xử lý vết thương…
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Bố mẹ bạn đâu? Hay để mình đi tìm họ lại đây giúp bạn nhé?
Y
Y
*Mở toang cửa* Không được!
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Cười* Cuối cùng cậu cũng chịu gặp mình rồi.
Y
Y
*Ngẩn người*
Từ năm mười tuổi, cha hắn ép hắn theo ông đi gặp gỡ những nhà buôn, doanh nhân nổi tiếng khắp thế giới để làm quen với thị trường kinh tế trong tương lai, điều khiển hắn như mấy cái máy móc vô tri vô giác đi theo những lập trình được cài đặt sẵn, mỗi lần gặp họ đều thể hiện một điệu cười y hệt nhau - khô cứng và thương mại khiến cho hắn nhìn đến phát ngán.
Ấy thế mà giờ đây, ngay tại khoảnh khắc này, khi đối diện với nụ cười thuần khiết, rạng rỡ của Trương Hàm Thuỵ, hắn đã ngây ngốc nghĩ không hẳn tất cả nụ cười đều là giả tạo.
Y
Y
“Cậu ấy xinh đẹp tựa thiên thần vậy…là Omega sao…?”
Hắn mê đắm con người ta đến mức chẳng nhận ra bản thân đang làm gì. Lúc sựt tỉnh lại thì đã véo má đối phương đến đỏ ửng mất rồi.
Y
Y
*Giật mình rút tay lại* Xin lỗi…
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Bĩu môi xoa hai má* Cậu làm tớ đau quá nè.
Y
Y
*Hoảng loạn* Xin lỗi…tôi không cố ý làm cậu đau…
Dường như sợ người trước mặt giận, hắn luống cuống tay chân không biết phải làm sao, động tác vụng về dỗ dành cho em vui, hai tay phụ Trương Hàm Thuỵ xoa chiếc má bánh bao mềm mại… còn tranh thủ ăn đậu hủ ‘một miếng’…
Y
Y
“Đáng yêu ghê”
Trương Hàm Thuỵ thấy đối phương vì sợ mình khóc mà lo lắng thành bộ dạng như vậy không kìm được phì cười, nắm lấy đôi tay thon dài của hắn, khẽ nói:
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Tớ không sao.
Y
Y
*Chợt dừng lại* “Tay cũng rất ấm…”
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Hình như đến giờ tớ vẫn chưa biết tên cậu, cậu tên gì thế?
Y
Y
*Cười* Trước khi hỏi tên người khác ít nhất cũng phải giới thiệu về bản thân chút chứ.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Cậu ấy cũng đẹp trai…”
Y
Y
Hửm?
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
A, tớ quên mất.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Chìa tay về phía trước* Tớ tên là Trương Hàm Thuỵ. Còn cậu?
Y
Y
*Bắt lại* Trương…
Y
Y
Tôi tên là Trương Quế Nguyên.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
“Quế Nguyên? Quý Viên? Quả nhãn ấy hả?”
Trương Hàm Thuỵ nghĩ đến gì đó đột nhiên cười ra tiếng.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Có gì buồn cười sao?
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Lắc đầu* Không, chỉ là thấy tên của cậu rất đáng yêu.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Nhìn Trương Hàm Thuỵ* Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Vừa tròn mười ba tháng trước.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Vậy tôi với cậu bằng tuổi rồi.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Vui vẻ* Thật sao?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Nhưng vẫn phải gọi tôi là anh.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Nghiêng đầu* Tại sao?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Xoa đầu Trương Hàm Thuỵ* Vì ba tôi lớn nhất.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Ba cậu là ai?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Nói ra cậu cũng không biết.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Ơ…
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Đu lấy Trương Quế Nguyên* Nói đi mà~
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Quay đi* Cậu nặng quá, xuống đi.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Lắc đầu* Em không có nặng!
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Chịu xưng em rồi à?
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Vì vai vế của anh Quế Nguyên lớn hơn nên phải xưng hô cho đúng.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
“Ngốc”
Nét mặt của những thương nhân cùng các doanh nghiệp lớn vui vẻ chào nhau, tiếng trò chuyện rôm rả chưa bao giờ ngừng lại. Bữa tiệc vốn đã bắt đầu khoảng hai mươi lăm phút trước, Hạ Uyên Tinh vô cùng yên tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của Trương Hàm Thuỵ nhưng mãi vẫn chẳng thấy người đâu.
Thoáng chốc màn phát biểu dông dài của các bậc trưởng lão đã trôi qua, tiếp đến sẽ là màn trao thưởng. Hạ Uyên Tinh vì không muốn mất mặt nên đã dời tiết mục ấy xuống cuối cùng. Trương Hàm Thuỵ vẫn không xuất hiện, cuối cùng trên sân khấu lớn cái tên ấy vẫn bị gọi một cách lạc quẻ cùng tiếng xì xào bàn tán truyền đến tai Hạ Uyên Tinh.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Nghiến răng*
“Chị dâu, điện thoại chị rung nãy giờ kìa”
Hạ Uyên Tinh giật mình, bà ngỡ ngàng nhìn xung quanh rồi nhận ra bản thân đã quá kích động, khẽ thả lỏng bàn tay bị bấu chặt đến bật máu. Hạ Uyên Tinh hít một hơi khôi phục lại dáng vẻ thanh tao, trang nhã ngày thường, quay sang cười với mọi người một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Bóng lưng Hạ Uyên Tinh vừa khuất liền có một đám đông chụm lại nói chuyện.
“Ê nhìn chị ta đáng sợ thật đó!”
“Tức giận đến nỗi bấu tay chảy máu là hiểu rồi”
“Cho dù có nhục nhã đi chăng nữa cũng không đến mức đó chớ”
“Biết sao được, thân phận cao quý đứng ở ngai vàng thì yêu cầu cũng sẽ cao thôi. Chồng là doanh nhân, thân là phó tiến sĩ của bệnh viện lớn nhất đất nước. Dĩ nhiên sẽ không vì chuyện cỏn con này mà huỷ hoại hoàn toàn uy tín với người khác rồi”
“Có cha mẹ là người nổi tiếng, cậu bé kia công nhận số hưởng thật nhỉ”
“Sung sướng gì đâu chị ơi, có bố mẹ như vậy mới khổ ấy”
X
X
Có thời gian bàn tán chuyện riêng của người khác sao không tranh thủ kiếm việc gì đó bổ ích mà làm đi?
“Chị…chị cả?”
“Chị đến lúc nào vậy?!”
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Kéo ghế ngồi xuống* Từ lúc các cô nói xấu Hạ Uyên Tinh.
“Nói…nói xấu gì chứ…”
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Uống rượu* Ồ vậy sao? Chắc tôi nghe lầm rồi.
“Mà…Trương Quế Nguyên nhà chị đâu rồi ạ?”
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Nhìn quanh* Cô nhắc mới nhớ, nãy giờ tôi không thấy nó đâu, chắc lại trốn đi đâu rồi.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Liếc nhìn* Hy vọng không phải đi kể chuyện của người khác.
“…”
Dưới cái nhìn sắc bén của Hạ Hân Nghiên, họ không dám hó hé gì thêm. Gia tộc Trương rất coi trọng lễ giáo, nhưng lại không phân phải trái, chỉ cần tỏ ra bản thân đang dạy lại phép tắc cho người ở dưới liền muốn làm gì cũng được, mà họ chỉ là những kẻ thấp cổ bé họng.
Đương lúc bầu không khí sắp đi vào bế tắc thì Hạ Uyên Tinh mang theo trạng thái bình thản trở về chỗ ngồi, trông thấy Hạ Hân Nghiên nụ cười méo mó trên gương mặt càng hoàn thiện hơn.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Kéo ghế* Hiếm khi thấy chị tham gia những bữa tiệc như này.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Cười* Biết sao được, tôi còn nhiều buổi hội thảo ở nước ngoài, bận rộn quá thành ra lại chẳng mấy khi.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Với lại…
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
“Ồ~”
Hạ Hân Nghiên đột nhiên trông thấy thứ gì đó, đôi mắt mang ý cười càng sâu.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Vẫy tay* Quế Nguyên!
Trương Quế Nguyên đang loay hoay tìm người quen bỗng dưng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lúc quay sang thì nhận ra đó là mẹ mình, hắn kéo theo Trương Hàm Thuỵ ở đằng sau nhanh chóng tiến lại.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Ai đây?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Dạ bạn con mới làm quen ban nãy, cậu ấy tên Trương Hàm Thuỵ.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Ngẩng đầu ngạc nhiên* Mẹ…
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Siết chặt tay*
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Nhìn Hạ Uyên Tinh* “Có vẻ sắp có tai hoạ rồi đây”
Đôi mắt tối sầm chợt mở to khi nghe đến ba chữ ‘Trương Hàm Thuỵ’, Hạ Uyên Tinh sòng sọc nhìn lấy thân ảnh đang đứng sau lưng Trương Quế Nguyên, tức khắc lửa giận trong người bùng phát. Bà thình lình đứng dậy bước đến giật lấy cổ tay em từ hắn.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Tôi xin phép.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Giãy giụa* Mẹ ơi…con…!
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Trương Hàm Thuỵ né tránh muốn trốn nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Hạ Uyên Tinh, em liền biết bản thân xong đời rồi.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Run rẩy*
Trương Quế Nguyên lo lắng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Trương Hàm Thuỵ bị Hạ Uyên Tinh kéo đi, trong lòng có một nỗi bất an không rõ.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
“Hàm Thuỵ…”
Đúng như những gì Trương Quế Nguyên dự đoán, chẳng lâu sau từ bên ngoài truyền đến những tiếng chát xé lòng, dường như lực động rất mạnh đến nổi bên trong còn nghe rõ mồn một, nhưng lại không ai để ý đến nó. Họ chỉ nghĩ cha mẹ đang dạy dỗ lại con cái thôi.
Trương Quế Nguyên ở bên trong mà đứng ngồi không yên, hắn lo cho Trương Hàm Thuỵ…. Đương lúc hắn chuẩn bị chạy ra thì bị một tiếng gọi giựt lại nhắc nhở.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Đó không phải chuyện mà một đứa nhóc chưa đến tuổi trưởng thành như con có thể xen vào.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Nhìn vào khoảng không* Hạ Uyên Tinh…cô ta là một người rất cực đoan và tàn nhẫn…
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Tốt nhất con nên tránh xa cái cậu tên Trương Hàm Thuỵ đó càng xa càng tốt.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Tai hoạ cả đấy.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Mím môi*
Quả nhiên sau đó Trương Hàm Thuỵ trở vào với đôi má sưng húp, đỏ túa máu một bên. Trương Quế Nguyên nhìn em rồi lại quay sang Hạ Hân Nghiên, ánh mắt như nói lên tất cả.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Phất tay* Đưa đi đi.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Cảm ơn mẹ!
Đoạn nói xong, Trương Quế Nguyên liền đưa Trương Hàm Thuỵ đi.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Nhíu mày* Con trai em đâu rồi?
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Lạnh nhạt* Quế Viên dẫn nhóc ấy đi xuống thư viện đọc sách rồi.
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
Hạ Uyên Tinh
*Cười* Vậy sao, nếu Tiểu Thuỵ nhà em học hỏi ở Quế Nguyên được một chút gì đó thì tốt rồi.
Hạ Hân Nghiên
Hạ Hân Nghiên
*Nhìn ra phía cửa* Chắc chắn tụi nó sẽ thân thiết với nhau…
Bên ngoài tuyết rơi phủ trắng xoá khắp khu vườn hoa hồng. Giữa cơn lạnh thấu xương, Trương Quế Nguyên nắm chặt lấy bàn tay Trương Hàm Thuỵ kéo em đi băng qua dãy hành lang dài đến căn phòng nhỏ dưới mái hiên.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Anh ơi, đây là đâu vậy?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Bật đèn* Căn cứ bí mật của anh đó.
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Nhìn quanh* Căn cứ bí mật sao? Làm cách nào anh có?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Với lấy hộp thuốc trên kệ* Hồi trước đây là phòng ngủ của ông bà nội. Nhưng từ sau khi bà mất, ông không còn ở đây nữa mà chuyển đến nhà chính nên chỗ này nhượng lại cho anh.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Tiến về phía Trương Hàm Thuỵ* Em ngồi đi để anh thoa thuốc cho em.
Suốt cả quá trình Trương Quế Nguyên đối đãi với vết thương trên mặt Trương Hàm Thuỵ vô cùng cẩn thận. Nhìn dáng vẻ dịu dàng của hắn, đôi mắt Trương Hàm Thuỵ long lanh bừng sáng.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Mẹ em ra tay ác thật thấy.
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Không thương con sao…
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
Trương Hàm Thuỵ - Lúc nhỏ
*Nhìn Trương Quế Nguyên* Anh ơi, sao anh lại tốt với em như vậy?
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Dừng lại*
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
Trương Quế Nguyên - Lúc nhỏ
*Nhìn Trương Hàm Thuỵ cười một tiếng* Vì em là một đứa trẻ ngoan nên xứng đáng được thưởng thật nhiều.
Trong phút chốc, thế giới Trương Hàm Thuỵ vì nụ cười của Trương Quế Nguyên mà bừng sáng, những sắc màu lần đầu tiên em thấy đang hiện hữu trước mắt.
-
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
*Tầm nhìn dần mờ đi* Trương Quế Nguyên…anh của ngày xưa đâu rồi…
“Trương Hàm Thuỵ!”
Hot

Comments

Mền mến đọc bách hợp >~<

Mền mến đọc bách hợp >~<

Ngoan ghê

2025-01-22

2

𝙝𝙖𝙯𝙮☃︎

𝙝𝙖𝙯𝙮☃︎

hóng lắm nha tg ơi🥹🥹

2025-01-05

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play