Mơ trải dài cả một sườn núi, Lai Châu mùa hạ thơm mùi mơ chín. Đứng ở ngọn núi phóng tầm mắt ra cả một vùng phía trước, mơ xanh mùa nào đã ửng những vệt hồng như má ai thẹn thùng. Rồi làn gió nào thổi qua, bay qua vạt áo ai, qua những nàng mơ đang độ chín. Một mùi vị giòn của nắng gãy trên sườn đồi đương hè, mùi thơm của những quả mơ mọng nước, chua ngọt. Và cả cái vị đất phả lên như mời gọi những con người vô tình lạc vào cõi này.
Vừa tiếp được nàng Nhung ra sân bay vào Đà Lạt, tôi chạy ngay ra bến xe bắt luôn chuyến nhanh nhất về Lai Châu quê tôi, về những nàng mơ, nàng mận mà tôi hằng nhớ tới. Háo hức xem cái vị mơ năm nay có như mọi năm không. Ngay khi xuống bến xe đã nhìn thấy chiếc nón sơn màu nâu đất. Chà ! Đấy là thành quả nghịch phá mà tôi bày ra để trêu Lạt, thằng quỷ nghịch ngợm nhất làng. Mặc dù tính tôi trầm lặng ít nói. Nhưng đấy chỉ là nhận xét của những người tôi chẳng thân thiết, còn đối với những người hiểu tôi thì... nghe tới những lời này chắc thổ huyết mà bất tỉnh vì độ nghịch phá của tôi. Trẻ con những thôn quanh nhà có thể không biết một năm mẹ chúng trồng rau gì bên đồi nhưng không thể không biết chị Mơ nhà bác Châu dưới chân đồi.
" Ê, cu ra sớm đấy. Mau đón tiếp đại quan về làng." Tôi lại giở giọng trêu chọc thằng nhóc Lạt như cũ.
" Hứ, sự có mặt của em ở đây là niềm vinh hạnh cho bà chị rồi đấy. Bớt lảm nhảm đi, để sức mà chiến đấu với mấy trăm gốc mơ, gốc mận ở nhà đi. " Lạt ngẩng khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo lên thách thức Mơ.
" Oh, vậy mau về thôi. Thèm mơ chấm muối ớt lắm rồi."
Nói rồi, Mơ nhảy lên con xe wave đỗ cạnh chân Lạt, vừa xách túi đồ nặng trịch vừa kéo áo Lạt mau mau nổ máy để về.
Trên con dốc thoai thoải, cậu chàng chở cô gái trên con xe băng băng qua những đoạn đường dốc một cách điêu luyện. Nhưng đấy chỉ là nhìn xa thôi, người ta có thể liên tưởng đến những câu chuyện ngọt ngào còn nếu để ý kĩ thì thấy mặt chàng trai toát hết mồ hôi, dáng vẻ chật vật. Còn cô gái đằng sau thì cười ha hả suốt quãng đường về.
Trưa, cả nhà đoàn tụ, ngồi cùng bữa cơm trên tấm phản rộng. Dưới bóng cậy mận rậm rạp, cả nhà 4 người vui vẻ hoà thuận, người cha thân hình dong dỏng, dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, nhưng trên khuôn mặt và làn da nâu rám đã thấy dấu vết của thời gian. Nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn thấy được là con người minh mẫn, quyết đoán. Ngồi cạnh là người phụ nữ có thân hình tròn trịa, tóc búi, tai đeo khuyên ngọc, miệng chúm chím cười. Khác với người chồng điềm tĩnh bên cạnh, bà nói nhiều rồi vừa cười vừa kể những thú vui trên đồi. Nhà ai năm nay mơ ngọt, mơ chua. Hay quả mận có được mùa không. Còn hai đứa con ngồi đối diện chỉ biết gật đầu và cười. Nhưng vì cố cười nhiều quá mà cơ mặt có vẻ hơi cứng. Thỉnh thoảng chúng còn bị nghẹn vì chưa kịp tiêu hoá hết làn sóng nhịp của người phụ nữ.
" Này, cái Mơ sắp tốt nghiệp rồi, thôi về đây xin làm giáo viên. Yên ổn ở vùng quê này có phải tốt không. Suốt ngày chạy qua chạy lại cái chỗ đông người ấy, đi đâu cũng thấy khói bụi, ồn ào". Bà Chi cằn nhằn con gái, bà cũng ít ra Hà Nội, đối với ấn tượng về thủ đô lúc nào cũng khiến bà thấy sợ hãi vì quen với cuộc sống yên bình nơi thôn xóm triền núi.
" Thôi, thôi bà, chúng còn trẻ, cứ để chúng đi, như tôi với bà, già rồi đi đâu cũng không được." Ông Châu nhìn hai con từ tốn nói. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn Mơ sâu kín, nỗi lòng ẩn chứa bao năm nay.
Nhưng ba người trên bàn dường như không quá để ý, chỉ nhanh chóng ăn món rau rừng xào xanh với tỏi. Trên chõng, đĩa măng non xào với thịt lợn rừng, ẩn ẩn những cọng hành xanh ngập mỡ ngậy. Canh cá nấu chuối rừng thơm lá nốt phưng phức. Cả mùi rượu ngô cay ngọt ngà ngà say. Làn gió nào bay qua dìu dịu, thơm vị ... bình yên.
Chiều, trời vẫn xanh trong. Đứng trên đồi cũng nhìn thấy những ánh mây xanh lấp sau núi, khe khẽ bị trôi qua rừng mơ. Người dân từ chân đồi xách theo những gùi to, người đội nón, người đội mũ cối, mũ nan tất bật hái mơ. Cả những thương lái ở miền xuôi cũng lên vừa xem hàng vừa gói đóng trên xe tải chở xuống thị thành. Những cái bóng nhấp nhô, tiếng trẻ con ồn ào. Chúng vừa đuổi theo chúng bạn vừa nhanh hái những quả mơ vừa tầm với. Cả thôn làng cùng tất bật cho một mùa mơ chín.
Trời ngà ngả về đằng tây, bóng tối bao trùm nhưng những nhà vườn, người dân vẫn chong đèn hái cho kịp sáng mai được mơ tươi. Ai cũng lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng đó lại là những niềm hạnh phúc. Năm nay mơ tuy không sai quả như năm ngoái nhưng lại được giá, ai ai cũng phấn khởi. Gió đêm thổi trên trườn đồi. Đêm lạnh đã về.
Quá nửa đêm, mọi người sắp xếp về nghỉ ngơi cho lại sức, đêm trên núi vẫn hơi lạnh. Đầu hè nhưng ai cũng cẩn thận, vì ngã xuống là càng khó đứng dậy được, dân trên núi vẫn tin vào những điều ấy. Rừng mơ cũng ngủ, cũng mơ màng lim dim chuẩn bị đón chào một sớm mai đầy bận rộn.
Updated 91 Episodes
Comments