Mấy ngày thu hoạch vất vả sớm qua đi, những cây mơ lặng lẽ thả lá rung rinh trong gió. Xong mùa, vườn mơ tiêu điều đi hẳn, mới xẩm tối đã heo hút cả vườn rừng.
Đêm, Mơ chuẩn bị đồ đạc để mai ra Hà Nội sớm, trời đã khuya, cả nhà đã ngủ hết. Thỉnh thoảng vọng lại tiếng chim rừng quang quác vọng về. Gió thổi xào xạc len lỏi vào cửa sổ. Trên tầng 2, phòng Mơ vẫn sáng điện.
" Cộc, cộc, cộc ". Tiếng gọi cửa phòng vọng lại.
Vừa mở cửa ra, thấy hình dáng bố đứng ngoài, Mơ cũng không bất ngờ gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chờ đợi. Cô cũng đoán được ông Châu sẽ nói gì nên im lặng không nói.
- Haizzz, cũng chẳng có cách nào khác, rừng mơ năm nay vị chua dịu, còn có đám chim hạc ở sau núi cũng chuyển đi rồi.
Nói đoạn, ông lại ngập ngừng như đang suy nghĩ gì đó. Rồi cũng dứt khoát :
- Thôi đành vậy con ơi.
Mơ bần thần, cõi lòng đau nhói. Nhưng cũng chẳng tỏ ra điều gì cả. Chỉ gật đầu : " Mặc kệ thôi bố ơi, con thì chẳng sao cả, chuyện đến đâu thì đến vậy."
Khép lại cửa phòng, Mơ bần thần nằm xuống giường, tắt điện. Nhắm mắt để không giọt nước mắt nào rơi xuống.
Nhà Mơ nằm ở vùng sườn đồi, từ khi Mơ mở mắt, chập chững biết đi đã nhìn thấy từng cây mơ đẹp đẽ, êm dịu trải dài khắp các con ngõ trên đồi. Màu hoa trắng ấy cứ đẹp đẽ tinh khôi mới làm sao nhưng lại mang một lời nguyền đáng sợ trên vùng đất này.
Tổ tiên truyền lại, cứ cách ba đời lại có một cô gái trẻ trong tộc uổng mạng. Thường thì không thể sống quá 25 tuổi. Nhưng lần trước, khi bà cụ mất là vào vào 22 tuổi khiến cả nhà lo lắng. Lần này, nếu chiếu theo quy luật ấy, Mơ hẳn là người tiếp theo thiệt mạng mà chẳng rõ lí do.
Từ đời tổ tiên cũng đã đi chạy chữa khắp nơi, cả thầy thuốc, thầy bói, bốc bát,... nhưng vẫn công dã tràng. Cả nhà Mơ nói cười với nhau nhưng chẳng thể giấu đi được sự chua cót trong đôi mắt cha mẹ, và cả thằng Lạt, thường ngày ham chơi vui vẻ là thế nhưng dạo gần đây bắt đầu trầm mặc, ủ rũ. Tất cả Mơ đều biết, nhưng đâu có thay đổi được điều gì cả. Và chờ đợi cô chỉ là giấy báo tử.
Nhưng Mơ vẫn hi vọng sống thêm dăm ba năm nữa như những thế hệ trước. Nhưng cái chết ấy sau nhiều lần vận hành lại xảy ra sự trúc trắc của đời bà cụ cố. Dẫu vậy, từ khi sinh ra Mơ, cô luôn được chiều chuộng. Nhưng nghĩ lại, khi 10 tuổi biết tương lai mình sẽ chết, cô cứ khóc thút mãi rồi sinh nhật từng năm. Các bác, các ông, các mợ,... cứ gieo vào đầu Mơ nhưng điều ấy. Đến giờ, quả thật cô không sợ hãi nữa mà chỉ nuối tiếc nhiều thứ.
Sáng, mặt trời lên lấp ló sau núi, sương trắng giăng giăng đỉnh đồi. Từng tiếng chim hót líu lo chào buổi sớm. Tiếng nổ xe máy ầm ầm, chiếc xe màu bạc rời khỏi căn nhà 2 tầng đi dọc ra đường cái.
Mơ ngoảnh mặt đi, nhìn thấy những cây mơ xanh lá lùi dần theo chiếc xe, cả bóng của bố mẹ cũng khuất dần. Quay người nhìn thấy bóng lưng vững chãi của Lạt. Thì ra Lạt cũng trưởng thành rồi, cũng 16 tuổi, gánh vác được mọi chuyện trong nhà. Lạt chở phân bón lên rừng mơ, Lạt vào rừng chặt măng, hái nấm giúp mẹ. Cùng bố Châu đốn củi về gầy nồi rượu, nồi bánh. Lạt dậy sớm múc nước suối để mẹ nấu bánh gai ra chợ bán,... Ồ, thì ra chớp mắt, cu cậu ngày nào còn giành bắn bi, giành kẹo kéo với Mơ giờ đã lớn rồi. Vậy ... Mơ chẳng còn lo nữa.
- Này bà chị, dạo này gầy rồi đấy. Người nhom nhem trơ xương, bảo sao gánh mấy gùi mơ cũng nhăn nhó.
Cậu chàng đang cười nhạo chuyện hôm nọ Mơ suýt làm rơi cả gùi mơ đây mà. Nhưng nhìn điệu cười nham nhở trên khuôn mặt cậu. Cô cảm thán, sao cùng là chị em mà khuôn mặt thanh tú kia còn đẹp hơn cả cô. Làn da kia còn trắng trẻo như con gái. Nếu không phải vì chiều cao gần mét tám kia thì người khác còn tưởng nhầm là em gái. Ôi sao thật bất công quá đi.
- Xời, chị đây còn chuẩn bị thi hoa hậu. Chuẩn bị cho tươi đẹp một chút. Kẻo đến lúc ấy chị không nhận thằng em này. Đừng có mặt dày thấy sang bắt quàng làm họ.
- Được rồi, được rồi, phận làm trai 12 bến nước. Chỉ tại võ mồm không được bằng ai nên chịu thua.
Rồi cả hai bật cười suốt dọc đường đến điểm đỗ xe.
Chiếc xe khách rời đi, cậu chàng vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nụ cười trên khoé miệng vụt tắt. Để lại chiếc bóng xa dần, cô đơn đứng đó. Chị, phải sống thật tốt.
Sở dĩ cả nhà ông Châu không thể giữ Mơ ở lại vì cái lời nguyền đáng sợ kia. Những người con gái khi nhận mệnh sẽ phải chết ở nơi cô độc, xa gia đình. Khi tìm lại cũng chỉ còn lại xác hoặc đang hôn mê hấp hối. Cũng đã có trường hợp gia đình nuối tiếc con gái, đến kì hạn tuổi vẫn giữ khư khư ở trong nhà, không cho ai gặp mặt, khoá chặt các cửa. Nhưng nào thay đổi được ý trời, vẫn bị rắn bò vào nhà cắn chết còn thê thảm hơn việc thuận theo tự nhiên.
Giông bão nổi lên, vườn mơ rung động trong gió, nhưng chẳng được bao lâu. Dòng họ ấy sẽ có hậu duệ phát hiện được bí mật giấu cả gần nghìn năm ấy.
Updated 91 Episodes
Comments
Lý Tuyết Hương
chương đầu đang hay mà sao h thấy nhói nè
2023-02-09
0