Lạc Nhau Có Phải Muôn Đời
Hôm nay là Chủ Nhật, mới sáng sớm, nắng đã len lỏi qua cửa phòng chiếu rọi vào gian phòng. Căn phòng nhỏ bé đủ để 1 người loay hoay nhưng cũng có những thứ cần thiết. Điều này thì Mơ biết, chí ít ra mình phải sống trong điều kiện tạm ổn thì mới có nỗ lực phấn đấu. Nhưng giá thuê phòng thì khá cao, một tháng tiền thuê đã mất hơn 2 triệu vì nơi cô thuê ở gần Văn Miếu, lại nằm trong những khu sầm uất nhất Hà Nội nên chi phí học tập và sinh hoạt cũng gần 4 triệu một tháng. Mẹ ở nhà thúc giục Mơ nên giao lưu nhiều hơn với bè bạn. Nhưng với tính cách trầm lặng từ nhỏ cùng với quan điểm thích được hưởng thụ cảm giác 1 mình nên Mơ chưa bao giờ có ý định sẽ sống với bạn Đại học hay cả với bạn thân từ thời cấp ba.
Tuy vậy, điều quan trọng nhất vẫn là gia đình cô là nhà có điều kiện. Nhà chỉ có 2 chị em cùng với việc được bố mẹ nuông chiều, có thể chu cấp được cho Mơ và em trai không phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Ít nhất là hết Đại học cũng không cần lo lắng. Nhưng điều kiện gia đình mới bắt đầu khấm khá từ khi cô 10 tuổi, em trai 4 tuổi và trước đó cuộc sống nhà Mơ khá tệ. Ngày ngày phải ăn cơm độn sắn, bắt cá ở suối, tuy rằng cũng tạm đủ ăn nhưng lúc nào cũng lo lắng tiền bạc. Vì vậy mà ngay khi chờ tốt nghiệp đến, Mơ đã tất bật chạy ngược xuôi xin việc.
Nằm ở đầu giường, bàn tay Mơ lướt qua từng công việc được giới thiệu . Cô vẫn chưa hài lòng lắm, cô muốn chọn công việc đúng với chuyên nghành của mình. Mặc dù thành tích cũng chỉ bình thường nhưng niềm đam mê với lịch sử nước nhà là thật. Bao nhiêu năm tìm tòi, những lúc đặt câu hỏi về những con người trong quá khứ khiến cô có động lực đi tiếp theo chân môn lịch sử này đến cùng. Tuy vậy, vì thỉnh thoảng lười nhác nên thành tích cũng không quá nổi bật vả lại cô chỉ yêu thích phần lịch sử từ thời Lê sơ đến khi triều Trần sụp đổ nên có đam mê thế nào thì cũng bị các giảng viên phê bình một trận thật dài.
Màn hình đột nhiên thay đổi, tiếng mẹ gọi réo rắt vào tai :
- Nay chủ nhật mà dạo này cũng rảnh rang sao không về quê. Mận chín đầy vườn rồi nhanh về mà ngâm đường.
- Á á, con biết rồi. Dạo này bận quá nên chẳng nhớ gì đến vườn mận, cả mơ chua nữa. Mẹ giục thằng Lạt ngâm mơ trước cho con, con sẽ về sớm trước khi xong vụ mơ.
- Vậy về sớm nhá.
- Vâng vâng.
Tiếng máy tắt cụp, mẹ Mơ luôn có thói quen ngắt vậy, Mơ cũng quen rồi nên chẳng buồn thắc mắc. Điều cô mong mỏi tất nhiên là làm xong mấy việc ở thành phố để trở về vùng quê yên bình.
Sớm thứ hai, Mơ bắt đầu rủ cô bạn thân từ Đà Nẵng về. Hai cô ả tíu tít ở sân bay, vì Nhung mới vào đấy để thăm người yêu cũng như tiện về thăm nhà. Nhà của Nhung ở miền Trung, thành phố Đà Nẵng thân yêu, nhưng vì muốn ra Hà Nội học nên nhiều lần đều phải bay ra bay vào như thế. Cô bạn này cùng khoa với Mơ, thân nhau từ năm 2 đại học. Vì tính cách khá ổn nên giờ, bạn bè cùng lứa cũng sắp tan lìa để đi tìm việc, hoặc du học, hoặc về quê nên tình cảm vẫn giữ đến bây giờ.
Ngoại hình 2 người rất khá, cũng gần giống nhau, chỉ có điều tóc Mơ ngắn củn đến mang tai còn Nhung thì dài mượt đến chấm eo. Vì thế mà tôn được vóc dáng dịu dàng của Nhung còn Mơ thì cô cũng chẳng quan trọng lắm.
Nhung mặc một chiếc quần bò rách trên là một chiếc áo thun sọc ngang, đầu đội mũ bò. Nhìn tùy tiện nhưng thoả mái. Còn Mơ thì đúng kiểu quần đùi dép lê, đúng kiểu mới chạy ra từ phòng ngủ vậy nhưng nhìn cũng tạm nên cô cũng chẳng suy suyển là bao.
- Bạn iu, có nhớ tao không ?
Nhung ôm chầm lấy Mơ thủ thỉ.
- không không, tưởng mi đào từng tấc đất ở đấy rồi chứ. Cả tháng mới ra đây - mặt Mơ nhăn nhó trách móc.
- Được rồi bạn iu, nhăn nhó sẽ khiến chị em mình già đi, bạn yêu hứa sẽ ở đây dăm ba ngày nữa để mi thoả mái cõi lòng nhung nhớ tới bản cung - Nhung khập khiểng đôi chân, giả giọng mấy vị phi tần trong phim, cái điệu bộ chân chó và cái mặt tấu hài khiến Mơ bật cười.
" Được rồi, được rồi. Mau về phòng tắm rửa rồi chị dẫn đi khắp chốn này. Mi nhìn cái bộ dáng này đi, ôi cái mùa hè nóng nực này đến hoàng đế còn chả muốn liếc nhìn cái bộ dáng nhếch nhác của quý phi đâu. "
" Tạ công công nhắc nhở, bổn cung tuân lệnh"
Nói rồi Nhung làm điệu bộ khom lưng ngả ngớn như mấy sủng phi trong phim, nháy mắt trêu trọc Mơ.
Bị gọi là thái giám nhưng Mơ chẳng những không tức giận còn cười cợt, đôi tay sờ lên khuôn mặt trắng xinh của Nhung, cũng cái điệu cợt ban nãy và bộ dáng sở khanh.
" Ấy dô, đó là việc của nô tài, để nô tài hầu hạ nương nương ".
Thế là một tràng cười không dứt từ cửa sân bay, hai cô gái cứ người trêu kẻ hứng suốt dọc đường về phòng Nhung. Ngay cả cái nắng như lửa đốt của tháng 5 cũng không làm mệt mỏi thêm những con người trẻ tuổi.
Dưới đường, nhiệt độ hầm hập bốc lên, xe cộ đi thưa dần. Một phần là vì cái nóng một phần cũng vì đã giữa trưa, ai cũng mong nghỉ ngơi tránh kiệt sức giữa cái khắc nghiệt của thời tiết.
Updated 91 Episodes
Comments