Vũ Huyền Đại Đế
Một mảnh trời âm u tĩnh mịch, đều là cây với cây, muôn thú đều yên giấc, trong không gian yên tĩnh bỗng xuất hiện một vòng sáng kì ảo, ánh hào quang của nó làm sáng cả một vùng trời đứng giữa vòng sáng là một hố đen sâu thăm thẳm
"Aaa" từ trong hố đen một thiếu niên đang rơi xuống va vào những tán cây, "xào xạc" thân thân thể thiếu niên xuyên qua tán cây, rơi xuống mặt đất thô cứng, rồi ngất đi. Người người này tầm mười tám mười chính tuổi, để tóc ngắn, trên gương mặt bị những cành cây vẹt phải nhưng vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú, thân thể bị nhiều cành cây làm bị thương, y phục bị rách nhiều chỗ.
Vòng sáng chứa hố đen trên trời đã biến mất nhưng động tĩnh của nó sẽ thu hút một số động vật ăn thịt đến, "xào xạc xào xạc" âm thanh va vào bụi cây nhỏ, từ trong bụi cây phía trước cách ba mươi bước một đoầu kim sắc lão hổ lù lù đi ra, con hổ cao tầm một mét năm từ từ đi về phía thiếu niên vừa đi vừa nhe hàm nanh sắc bén tựa như một táp của nó có thể táp nát đầu thiếu niên.
Ngay khi con hổ đang chuẩn bị xông lên, thì đột nhiên có ba mũi tên rít gào xé gió hướng đầu con hổ phóng tới. Hổ ta giật mình, bốn chân cùng lúc phát lực bật sang phải né tránh nhưng đã chậm một nhịp bị mũi tên xuyên thẳng vào mông, hổ ta gào thét giận dữ " phóc phóc phóc " liên tục ba mũi tên tiếp theo phóng tới hổ ta không kịp né tránh bị ba mũi tên xuyên thẳng vào người, từ trong bụi cây một nam tử trung niên mặc áo vải thô màu xanh tay cầm trường mâu xông về phía con hổ, trung niên nam tử toàn thân phóng thích khí huyết bức người, hai chân tụ lực đạp mạnh xuống đất bay lên cao, mặt mất mà nức toát, siết chặt trong tay trường mâu "gra gra " trung niên nam tử đâm mạnh trường mâu xuyên qua đầu lão hổ. Đầu hổ lúc này bị trường mâu đâm xuyên qua toàn bất động trong vũng máu. Giết chết lão hổ nam tử trung niên thở ra một ngụm trọng khí.
" Bịch bịch bịch " ba thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, tiếp theo đó là tám người từ trong bụi cây bước ra, ai cũng to cao, cơ bắp vạm vỡ trên người khoát vài tấm da thú.
Một nam tử cầm cung cất giọng nói:
" Lý đại ca vẫn phong độ như mọi khi nha "
Trung niên nam tử vui vẻ đáp:
" Ta giết được hổ cũng là nhờ tài bắn cung của đệ đó nha "
Từ chỗ thiếu niên bất tỉnh một nam tử mặc áo với thô nâu lên tiếng:
" Lý đại ca, ở đây có một huynh đệ đang bất tỉnh "
Nghe được tiếng nói, mấy người bên kia đi tới
" Sao ban đêm trong An sơn lại có bất tỉnh thế này "
" Thật kì lạ nha "
" Y phục của tiểu huynh đệ này khác chúng ta qua, chẳng lẽ từ nơi khác tới "
Những tiếng ban luận về thiếu niên được từng người trong đội thợ săn nói ra.
Nam tử mặc áo vải thô nâu nhìn trung niên nam tử cất giọng hỏi:
" Lý đại ca, người này phải xử lý thế nào a "
Trung niên nam tử suy ngẫm một chút rồi nói: " Đệ xem người này bị thương ở đâu thì băng bó lại, ngày mai chúng ta sẽ đưa hắn về làng nhờ trưởng làng quyết định "
" Đệ hiểu rồi "
Trung niên nam tử cất giọng nói:
" Mọi người bây giờ nghỉ ngơi tại đây, sáng sớm ngày mai chúng ta về làng, mọi người chia ra tìm một ít củi khô, nhóm lửa sưởi ấm "
Nghe thủ lĩnh nói xong mọi chia nhau ra lụm củi khô, tại chỗ thiếu niên đang bất tỉnh chỗ bị thương đã được băng bó. Không qua bao những thợ săn đi lụm củi đã về ai nấy đều ôm một bó củi to. Ngọn lửa nhanh chóng được thắp lên, ánh sáng ấm áp từ ngọn lửa lan toả xung quanh làm tan đi cái lạnh nơi rừng sâu. Đội săn chia ra hai nhóm, một nhóm sẽ canh nữa đêm đầu, nhóm còn lại sẽ canh nửa đêm sau.
Rất nhanh một đêm đã trôi qua, ánh mặt trời lên cao. Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, đôi mắt hắn từ từ mở ra, rồi bật mình ngồi dậy, thân thể lập tức truyền đến cơn đau nhức. Hắn cố nhịn đau nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh suy nghĩ về hoàn cảnh của mình, thiếu niên thầm nghỉ trong lòng:
" hình như đây là một khu rừng hay dãy núi nào đó, chẳng lẽ là cái vòng xoáy đen ở cuối hang động Sơn Doong đưa mình đến đây "
" Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi cũng đã tỉnh lại "
Một giọng nam tử vang cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu thiếu niên.
" Tiểu huynh đệ ngươi tên là gì vậy, tại sao lại bất tỉnh ở đây "
Thiếu niên ngơ ngác, hắn vậy mà có thể hiểu được đối phương đang nói gì, mặc dù đối phương mặc đồ như người cổ đại. Trong đầu thiếu niên xuất hiện một loại ngôn ngữ mới lạ, hắn có nói và hiểu được ngôn ngữ đó. Đã nghe hiểu Được những gì đối phương đang hỏi thiếu niên nhanh chóng trả lời:
" Ta tên là Trần Thu Hiền và tại sao ta lại bất tỉnh ở đây thì ta cũng không rõ "
Nam tử nghe vậy liền đáp:
" Thật là kì lạ nha, à ta tên là Trần Sơn, là người đã băng bó vết thương cho ngươi "
Trần Thu Hiền nghe được lời thành tâm hướng Trần Sơn ôm quyền nói: " Đa tạ "
Mắt thấy Trần Thu Hiền đã tỉnh lại trung niên nam tử tiến đến chỗ hắn nói:
" À tiểu huynh đệ này nếu ngươi không có nơi nào để đi thì làng của bọn ta sinh sống đi "
Nghe đối phương nói vậy hắn nghĩ thầm trong đầu: " ta bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, sống như thế nào, đành phải đi theo họ vậy "
Suy nghĩ xong hắn ôm quyền hướng đám người thợ săn nói: " Được, đa tạ các vị "
" Không biết quý danh của các vị là "
" Ta là Lý Ngân, là thủ lĩnh của đội săn " Lý Ngân cất giọng nói.
" Ta là Lý Tán "
" Ta là Trương Nhị Báo "
" Ta là Trương Đại Hổ "
"..."
Lật lược từng người trong đội săn nói tên mình ra.
" Tiểu đệ là Trần Thu Hiền, chặn đường về làng xin mọi người chiếu cố "
" Trần Thu Hiền tiểu đệ cứ an tâm, chừng nào người đi không nổi ta cổng ngươi " Trần Sơn đi tới khoát cổ hắn thân thiện nói.
" Vậy tiểu đệ đa tạ trước "
" Các huynh đệ chúng về " Lý Ngân cất giọng nói.
Lần lượt mọi người khiên đồ của mình đi theo sau Lý Ngân, con hổ hung dữ tối qua giờ bị treo lủng lẳng trên cây và hai con heo rừng to ú ụ được sáu người thợ săn khiên đi. Trần Thu Hiền và Trần Sơn đi sau cùng.
Updated 23 Episodes
Comments
kim ngoc cutee
uôi văn hay nhe boà
2025-05-10
0